(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 462: Flag đổ




Editor: Đào Tử
_____________________________
Có mục tiêu gây sự, Bùi Diệp thay đổi điệu bộ dưỡng lão lười biếng thanh thản trước kia.
Lấy một cái ví dụ so sánh, đại khái là sự khác nhau giữa núi lửa đã tắt và núi lửa hoạt động sắp phun trào.
Một nhóm ba người ra roi thúc ngựa đi đường, có thể đi đường siêu gần thì đi, áp súc thời gian ngủ đến cực hạn.
Dù là thiếu niên Lăng Triều bị Bùi Diệp dạy (giày) dỗ (vò) nhiều năm cũng biểu thị không chịu đựng nổi, chưa quá hai ngày đã mệt mỏi thoái chí tinh thần sa sút.
Ngay cả Lăng Triều còn như vậy, chớ nói chi là Lang Hạo.
Chỉ là cậu ta có thói quen mang khuôn mặt lạnh lùng, tản ra hơi thở người sống chớ gần, ngủ ngoài trời cũng treo dáng điệu ấy, bởi vậy trong ba người chỉ có Lăng Triều trông chật vật nhất. Thiếu niên áo đỏ đưa tay ngửi ngửi ống tay áo từ màu đỏ chót bẩn thành màu đỏ thẫm, biểu lộ tràn ngập ghét bỏ.
"Mùi mồ hôi bẩn có thể tản ba dặm, thật quá khó cho ta."
Dưới sự giáo (chà) dục (đạp) của Bùi Diệp, quý công tử quần là áo lượt đã từng có mười mấy chân chó tiền hô hậu ủng, nha hoàn hầu hạ sinh hoạt thường ngày tỉ mỉ đã sớm quen tháng ngày bị đánh ngã, mồ hôi bẩn nhễ nhại, cũng bởi vậy duy trì thói quen mỗi ngày sau khi huấn luyện dùng phấn thơm tắm.
Tắm rửa xong, cậu ta vẫn là Lăng Triều thơm ngát.
Ba ngày này lại bị Bùi Diệp dắt phi nước đại đi đường, ăn cơm đều là tức khắc tạm bợ cho xong, chớ nói chi là tắm rửa.
Cứ tiếp tục như thế, ngựa dưới hông không mệt mỏi nằm sấp, cậu ta cũng bị lương khô nghẹn chết hoặc là bị mồ hôi của mình hun chết.
"Quý Thương... Ta muốn tắm rửa."
Lăng Triều đặt mông ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, một tay bị tay áo đỏ rộng lớn che khuất tùy ý đặt trên gối, một tay khác dưới tay áo che lấp vụng trộm xoa eo đau nhức và cái mông bị lưng ngựa cọ xát...
Lang Hạo cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi, chất củi gom được thành đống rồi nhóm lửa.



"Cách đây không xa có đầm nước, cậu đến hạ du đầm nước tắm đi."
Lăng Triều đã có thể sớm được trưởng bối đặt tên chữ, Lang Hạo lớn tuổi hơn Lăng Triều dĩ nhiên cũng có. Mặc dù cậu ta chỉ là con nuôi dưỡng phụ thu dưỡng, nhưng bối phận lại xếp theo thứ tự mấy người con trai nhà dưỡng phụ, Hạo cũng có ý trời xanh bao la, tràn ngập sức sống, cho nên lấy chữ là Quý Thương.
Lăng Triều ban đầu vui mừng, lập tức bĩu môi nói: "Ta chỉ thích tắm ở thượng du."
Lang Hạo nhóm lửa nhướng mày, cười lạnh lộ ra vài cái răng trắng, dưới tầm nhìn lờ mờ đặc biệt ma quái.
"Cậu dám tắm ở thượng du một lần thôi, Bùi tiên sinh dám ném cậu vào hố phân tắm một lần."
Lăng Triều vô thức run lên theo bản năng.
Hết cách rồi, hình tượng bạo lực Bùi Diệp gầy dựng mấy năm nay ảnh hưởng quá sâu.
Lăng Triều thi thoảng còn uất ức rơi lệ, thầm mắng năm đó chân chó nghĩ ra kế này miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Đã nói theo tuổi tác tăng trưởng, ưu thế nam tính trời sinh của cậu ta có thể áp đảo Bùi Diệp, lấy lại danh dự từ chỗ Bùi Diệp kia mà?
Sao cậu chỉ thấy nắm đấm của Bùi Diệp ngày càng hung tàn?
"Đi tới hạ du tắm thì đi hạ du."
Cậu ta mở bọc hành lý lấy ra một bộ y phục sạch sẽ.
Vừa nghĩ tới có thể tẩy sạch mồ hôi bẩn thỉu trên người, tâm tình lại bắt đầu nhảy cẫng.
Lang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
Cậu ta lần nữa hoài nghi quyết định năm đó của Vinh vương.
Cái thằng Lăng Triều này, mấy năm nay chỉ tăng vũ lực không tăng đầu óc, giao Triều Hạ cho cậu ta khác nào tuyên án tử hình cho quốc gia?
"Quý Thương, cậu có muốn đi tắm luôn không?"
Bùi Diệp mang thịt rừng săn được trở về, nhìn thấy bọc hành lý của Lăng Triều mở liền biết cậu ta đi tắm rửa.
"Đợi cậu ấy trở về đi, để cô một mình ở lại núi hoang cũng không tốt."
Lang Hạo lắc đầu, giương mắt khóe mắt nhìn thoáng qua sườn mặt bị đống lửa phản chiếu đỏ bừng của Bùi Diệp, cứng nhắc giải thích một câu.
"Cậu ta là con trai, còn có thể bị sơn quỷ cư.ỡng bức thất tiết hay sao?"
Bùi Diệp: "..."
Cô có làm cái gì đâu, vì sao bạo quân bá đạo hung ác nham hiểm, động một chút là các loại tư thế các loại địa điểm lời kịch sặc mùi teenfic trong tiểu thuyết « Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! », lại biến thành kẻ cả ngày theo sau lưng Lăng Triều thu dọn cục diện rối rắm, tuổi còn trẻ đã làm bảo phụ cho Lăng Triều? Làm nam chính cậu không đi theo nữ chính tương ái tương sát, đi theo tình địch cái quỷ gì?

Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này kỳ thật không phải ngôn tình mà là tình huynh đệ?
Bùi Diệp am hiểu bóp tắt câu chuyện mà không phải làm sinh động bầu không khí, Lang Hạo cũng là nhân thiết lạnh lùng, hai người ngồi bên đống lửa trại không có lời nào.
Một lát sau, Lang Hạo khều đống lửa nói: "Bùi tiên sinh thật cảm thấy ba người chúng ta có thể thành sự?"
Bùi Diệp cười nói: "Thanh xuân chỉ có mấy năm thế thôi, đợi tuổi cậu và Thúc Dao lớn hơn chút nữa, đã đến thời điểm có thể thành gia lập nghiệp, sẽ biết cơ hội khó có được nhường nào, bỏ qua sẽ tiếc nuối xiết bao. Khi có thể tùy ý làm bậy, chớ lãng phí."
Có thể thành hay không?
Chỉ có làm mới biết được kết quả.
Kế hoạch của Lê Thù nhìn như chuyện hoang đường, nhưng cũng có chỗ trống áp dụng, vì sao không thử một lần?
Lang Hạo yên lặng: "Hóa ra Bùi tiên sinh cảm thấy thú vị, kícm,h thích mới làm?"
Bùi Diệp hỏi lại: "Không thì sao? Chẳng lẽ còn vì thiên hạ đại nghĩa? Thật ra bất luận điểm xuất phát là cái gì, mục đích nhất trí là được."
Lang Hạo quang minh chính đại nhìn sườn mặt Bùi Diệp thở dài.
"Quả nhiên Bùi tiên sinh khác với người ngoài."
Dù cho rất giống ân nhân, còn mang sắc thái mạnh mẽ của người ấy.
Ở trong mắt Lang Hạo, "Bùi Diệp" hoàn toàn không phải có thể bao trùm toàn bộ hình tượng ân nhân trong trí nhớ cậu ta.
Sắc thái mãnh liệt đường hoàng, là sự tồn tại trong ngàn vạn màu sắc vẫn có thể lập tức thu hút ánh mắt người ta.
"Cái này gọi là trăm sông đổ về một biển." Bùi Diệp nói, "Tốc độ chúng ta nhanh chút nữa, có lẽ bốn ngày sẽ có thể đuổi tới mục đích."
Vừa vặn sớm hơn đội vận lương Diêm Hỏa La Lê Thù nói một ngày.
Nửa ngày nghỉ ngơi, nửa ngày bố trí.
Ngay cả công cụ gây sự Bùi Diệp đều đã chuẩn bị xong.
Lang Hạo hồi tưởng trải nghiệm đi đường mấy ngày trước, suy nghĩ tới còn phải như vậy thêm bốn ngày, chợt cảm thấy nhân sinh hắc ám.
"Nếu như năm đó..."
Cậu ta vô tình nghĩ tới, nếu như Lăng Triều không giúp mình tìm Vinh vương biện hộ cho, Vinh vương không ra tay cứu cả nhà dưỡng phụ, cậu ta sẽ đi đến con đường nào?
Có lẽ sẽ lang bạt kỳ hồ, bỏ cái tên "Lang Hạo" dưỡng phụ cho, cất hận ý với Triều Hạ đi Diêm Hỏa La, để đại vương Diêm Hỏa La thừa nhận thân phận của mình -- Dù là thân phận này là con riêng để thế nhân khinh thường -- Rồi không từ thủ đoạn trèo lên trên, dùng tất cả thủ đoạn, giẫm lên bất luận người nào ngăn cản đường, hắn không biết mình có thể leo cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhõm vui vẻ.

Nếu như cậu ta đứng bên Diêm Hỏa La đối kháng Triều Hạ, đến lúc đó sẽ là quang cảnh thế nào?
Ý nghĩ như vậy xoay quanh trong đầu một hồi rồi lặng đi.
Cậu muốn làm giàu bản thân, lại muốn ước thúc Lăng Triều, để Lăng Triều học tốt võ nghệ đồng thời hung ác đắp thêm mấy thứ người thừa kế nên học.
Lăng Triều nói bản thân cậu ta quá khó khăn.
Lang Hạo mới phát giác được mình quá khó khăn.
"Năm đó cái gì?"
Bùi Diệp nghi hoặc truy vấn.
Lang Hạo lắc đầu.
"Không có gì, thuận miệng nói thôi. Kỳ quái, sao Thúc Dao còn chưa trở lại?"
Trai tráng tắm rửa, còn ở điều kiện đơn sơ ngoài trời, chắc không lâu vậy chứ?
Lăng Triều vừa đi sắp hai khắc.
Thuận tay bắn pháo cũng đủ.
Bùi Diệp nói: "Hay đi xem một chút, ta lo lắng flag cậu lập đổ."
Lang Hạo: "..."
Lúc trước cậu ta từng lập cái flag gì?
Hai người thuận theo phương hướng Lăng Triều đi tìm cái đầm nước kia, còn chưa tới gần quá, xa xa nghe được tiếng đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.