(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 459: Tiền đồ Của mọi người




Editor: Đào Tử
_____________________________
Bất luận bên ngoài đánh khí thế ngất trời thế nào, trấn Thiên Môn dưới chân núi thư viện Thiên Môn vẫn an bình tường hòa.
Đang là thời gian học sinh xuống núi nghỉ định kỳ, trên đường phố rất nhiều bóng dáng học sinh thư viện Thiên Môn, hoặc trường sam thẳng tắp như trúc xanh, hoặc tiên diễm hoa mỹ, thành cảnh sắc trên đường.
Màu sắc tươi mát rực rỡ, hoa văn phù hợp độ tuổi, tản ra hơi thở thanh xuân niên thiếu.
Nữ lang yêu cái đẹp, lang quân cũng không kém cỏi.
Không nói đến tướng mạo bọn họ thế nào, chỉ riêng khí độ khiêm tốn nho nhã, vạt áo lướt qua nhấc lên làn gió thơm đã khiến người ta có ý nghĩ rạo rực.
Trong nhóm người này nổi bật nhất vẫn là thiếu niên y phục đỏ chói, dáng người thẳng tắp cưỡi ngựa.
Mặt mày dần dần phai nét trẻ con, thân hình chẳng còn gầy gò khẳng khiu.
Gió mát thổi sợi tóc lất phất quất vào mặt, cậu ta lại ngoái nhìn cười một tiếng, thật là nam sắc lay tâm.
Bùi Diệp ngồi trên lưng ngựa không đành lòng nhìn thẳng xoay mặt đi.
"Lăng Triều, cậu có thể thu dáng vẻ vừa rồi không? Mấy nữ lang trên đường sắp bị cậu câu hồn đi rồi."
Thiếu niên áo đỏ cải chính: "Thúc Dao, cô nên gọi ta là Thúc Dao, lấy chữ là để các người kêu."
Mặc dù cách nhược quán còn hơn hai năm, nhưng trước đó không lâu thiếu niên đã được trưởng bối ban tên chữ.
Thúc Dao, Lăng Thúc Dao.
Nghe đã có một cỗ khí chất nho nhã dịu dàng như ngọc, so với tính cách hừng hực nhiệt liệt của cậu ta và một thân áo đỏ không hợp nhau.


Bùi Diệp trợn trắng mắt: "Ta thích gọi cậu cái gì thì gọi cái đó, có ý kiến?"
Lăng Triều bĩu môi, mày kiếm đậm tiu nghỉu, yếu thế nói: "Không, ta nào dám có ý kiến đâu."
Lang Hạo đi song song với hai người âm thầm lắc đầu.
"Mau mau đi thôi, lề mề thế, cửa thành sắp đóng rồi."
Tinh thần Lăng Triều chấn động.
"Đi đi đi, đi mau, đừng lãng phí thời gian."
Dứt lời giơ roi khống chế con ngựa chạy chậm.
Đầu xuân gió thổi vừa, nhấc dây cột tóc đỏ của cậu ta và tay áo dài phiêu phiêu, nhìn xa xa giống một đám lửa.
Bùi Diệp chậc một tiếng.
"Cậu xem cậu ta có giống ngựa hoang thoát cương không?"
Lang Hạo nhìn chằm chằm một hồi nói: "Không, cũng có chút giống biểu lộ chú chó Lê tiên sinh gửi trước kia."
Cái biểu lộ chó husky sủa kia, nghe nói là chó ngoại vực, đặc điểm chính là hiếu động, tố chất thần kinh có vấn đề, Husky trên meme mặc áo giáp màu đỏ, cưỡi một thớt ngựa lớn, tua đỏ trên đầu nhổng lên, còn có chữ bổ sung giải thích "Tung hoành rong ruổi".
Bùi Diệp nói: "Hợp Trọng rảnh thật, đánh trận còn rảnh nhắn tin chơi game."
Cách cô mới vừa vào thư viện Thiên Môn đã qua ba năm bảy tháng, cỗ thân thể này của Bùi Diệp cũng gần mười sáu.
Năm đầu một dịp tình cờ, Lê Thù xuống núi mua đồ gặp bằng hữu, bằng hữu mãnh liệt đề cử hắn ra làm quan.
Bằng hữu nói: "... Huynh ở thư viện Thiên Môn thanh bình, có lẽ không biết bên ngoài đã sớm loạn thành một nồi cám, các quốc gia chinh phạt lẫn nhau. Bách tính thiên hạ khổ các nước bị chia cắt thời gian dài... Có lẽ cơ hội tốt bình định loạn thế nằm ở mấy năm này. Hợp Trọng, bản thân ta coi đây là cơ hội tốt để huynh ra làm quan."
Lê Thù không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chỉ nói mình cần cân nhắc hai ngày.
Sau khi trở về hắn thương lượng với Bùi Diệp.
Khác với bằng hữu lạc quan, Lê Thù lại không lạc quan: "... Xem thế cục thiên hạ hôm nay, dường như không một nước nào có tiềm lực nhất thống thiên hạ..."
Diêm Hỏa La đã từng được xem trọng cũng bị Phượng Gia quân một năm trước đột nhiên quật khởi mạnh mẽ đánh cho hoa mắt váng đầu, khí thế nhiều lần giảm xuống.
Nhưng Triều Hạ vực dậy quá trễ, đã không còn thế cường thịnh năm đó, mặc dù thành công ngăn cản bước tiến của Diêm Hỏa La, nhưng cũng không có dư thừa thực lực chinh phạt nước khác.
Loạn thế là loạn thế, nhưng còn chưa đủ loạn, minh chủ hắn mong đợi vẫn chưa xuất hiện.
Bùi Diệp nói: "Nhưng ngài đợi ở thư viện Thiên Môn cũng không vui, ra làm quan thì ra làm quan đi, cứ coi là phí du lịch giải sầu. Nếu cảm thấy không vui thì bỏ gánh trở về dưỡng già -- Nhưng ngài đừng quên hứa hẹn của mình với Lê Lộ, ngài muốn để cậu ấy sinh ra trong thịnh thế."
Thời cơ là người tạo, mà không phải chờ đến.

Lê Thù đã từng chu du các quốc gia hai mươi bốn năm, lại ở thư viện Thiên Môn chờ đợi hơn một năm.
Bùi Diệp nhìn ra được, Lê Thù vẫn nhớ thế giới bên ngoài.
"Đi thôi, ta cũng không cần ngài lo lắng, mỗi ngày sẽ phát mạng cho ngài, nhớ rảnh liên hệ với ta."
Lê Thù nghe xong suýt nữa tức cười.
"Lão phu quan tâm cô hồi nào? Chớ có tự mình đa tình."
Bùi Diệp nói: "Nếu không quan tâm ta, ngài đợi ở đây lâu như vậy làm gì? Ta cũng có dọa ngắt mạng của ngài đâu?"
Lê Thù chờ ở thư viện Thiên Môn, chẳng phải là vì giúp Bùi Diệp học bù, để cô hòa nhập vào thư viện Thiên Môn?
Hiện tại cô đã có thể nghiền ép những học sinh khác, Lê Thù cũng nên đi thực hiện khát vọng của mình.
Hắn không còn trẻ, là người đàn ông ba mươi bảy sắp ba mươi tám, lại không có chút thành tựu, cô thật lo lắng Lê Lộ không chịu đầu thai đến nhà hắn.
Thế là ba ngày sau Lê Thù đi theo bằng hữu rời đi.
Đúng dịp, công ty mới vẫn là Phượng gia quân.
Năm thứ hai, nhóm học sinh tương đối lớn tuổi ra làm quan hoặc rời đi du học, đều có các đường riêng.
Năm thứ hai, Tần Thiệu trở về đô thành, tiếp nhận sắp xếp của tổ phụ Tần lão vào triều, Thân Tang cũng đi theo.
Điện thoại trong tay bọn họ cũng không thu về, mấy người còn có thể liên lạc trong nhóm.
Ba tháng trước, Tần Thiệu và Thân Tang phụ trách áp vận lương thảo trợ giúp chiến sự căng thẳng nơi tiền tuyến, mà Lê Thù cũng ở đó.
Mặc dù Phượng gia quân ngăn trở Diêm Hỏa La, nhưng tích lũy mấy chục năm của Diêm Hỏa La không phải giấy, mấy năm nay bọn họ lại liên tiếp đánh tan cướp đoạt mấy nước nhỏ, chiến ý cao vút còn có hậu cần sung túc ủng hộ, còn liên thủ với một quốc gia khác giáp với Triều Hạ.
Diêm Hỏa La và Triều Hạ, từ hai năm liên tục thế lực ngang nhau dần dần nghiêng về phía Diêm Hỏa La, thế cục không thể lạc quan.
Tần Thiệu còn xỉa xói mấy chuyện của triều đình trong nhóm chat.
Hoàng đế thái tử đều cản trở, dù là Vinh vương không ngại công cao chấn chủ, dốc hết toàn lực, cũng sắp không kéo nổi đồng đội heo này.
Lăng Triều tuổi trẻ nhiệt huyết ngồi xổm ở thư viện, nghe được thế cục tiền tuyến không tốt liền đi tìm Bùi Diệp, nói muốn đi tiền tuyến kiến công lập nghiệp.
"Ta tuyệt đối phải đánh rớt đầu chó Diêm Hỏa La!"
Bùi Diệp nhàm chán gặm hạt dưa.
Lang Hạo tỏ vẻ "Cậu đừng có mơ đi, Bùi tiên sinh sẽ không đáp ứng".

Kết quả --
"Vậy thì đi thôi, ta xin đi nữa."
Bùi Diệp rất thích cuộc sống dưỡng lão ở thư viện Thiên Môn, nhưng quá nhàn nhã, thủ đoạn giải trí cổ đại thật ít.
Ở phó bản cổ đại mấy năm, cô sắp quên bồn cầu AI tự động như thế nào.
Đã đến lúc đi ra ngoài làm gì đó.
Nếu có thể mượn quân công vào triều đường, lại thêm giao thiệp cô thiết lập ở thư viện Thiên Môn, ngày cho cả triều văn võ đội nón xanh không còn xa.
Lang Hạo cả giận: "Bùi tiên sinh cũng theo cậu ta náo loạn?"
Bùi Diệp cười nói: "Tuổi trẻ nhiệt huyết, đem tinh lực dư thừa phát tiết trên người địch nhân cũng tốt hơn lúc đêm khuya vắng người không chỗ tiết."
Lang Hạo: "..."
Mở miệng liền đua xe, quả nhiên xăng lại xuống giá.
Thế là liền có hình tượng ba người hành trang nhẹ nhàng, cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Quay đầu ngóng nhìn chỗ dưỡng lão ba bốn năm.
Bùi Diệp cười cảm khái: "Đi rồi, có lẽ sẽ không trở lại."
Lăng Triều nói: "Không trở lại thì không trở lại, nơi này chính là điểm xuất phát để ta dương danh thiên hạ!"
Lang Hạo giật nảy trong lòng.
Hai đứa này sao đều thích lập flag loạn thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.