Editor: Đào Tử
_____________________________
Tần Thiệu giúp Thân Tang đắp thuốc.
Thấy vết bầm trên trán chỉ trông hơi dọa người, cậu ta thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đương thời làm quan vẫn xem mặt, bộ mặt tổn hại không cách nào ra làm quan.
"Đợi vết bầm tiêu đi là tốt, sẽ không để lại sẹo." Tần Thiệu tức giận đến hai má phồng lên, "Nếu để lại sẹo, tuyệt đối phải để Lăng Triều đẹp mặt."
Thân Tang khoát khoát tay, ra hiệu Tần Thiệu tỉnh táo một chút.
"Lăng Triều đùa quá trớn đâu phải một hồi hai hồi, quá phận làm khó dễ cũng không phải chưa từng có, nhưng cậu ta ra tay luôn luôn biết phân tấc."
Thân Tang rất tỉnh táo.
Lăng Triều nhục nhã khiến cậu xấu hổ giận dữ căm hận, nhưng cũng biết Lăng Triều là bên ngoài ngang ngược bên trong sợ, chuyện thương thiên hại lý chân chính không dám làm.
Nói là con trai Nhu Tuệ trưởng đế cơ, cháu trai Hoàng đế, hai thân phận lớn này cho cậu ta vốn liếng ngang tàng, cũng hạn chế khả năng vô pháp vô thiên của cậu ta.
Dù sao, vị Nhu Tuệ trưởng đế cơ này cũng là cụp đuôi đối nhân xử thế.
Mẫu thân đã thế, chớ nói chi là con trai.
Lăng Triều không ngốc, họa nhỏ không ngừng đại họa không dám.
Tần Thiệu thở dài: "Cho dù như thế, cậu ta cũng không nên làm nhục cậu như vậy."
Thân Tang bình tĩnh nói: "Sớm muộn có một ngày sẽ thanh toán."
Từ góc độ nào đó, Thân Tang đồng cảm với Lăng Triều, thiếu gia ăn chơi không thể triệt để ngồi vững, có mộng tưởng lại không thể truy đuổi.
Thiếu niên tên Lang Hạo mang một khoản ngân lượng đẩy lên trước mặt chủ khách điếm, chân thành xin lỗi.
"Họa hôm nay nguyên nhân đều bắt nguồn từ ta, Lăng Triều là vì ta tới, là ta liên lụy các vị. Chút bồi thường ấy xem như tâm ý của ta, mong chớ ghét bỏ."
Lang Hạo nhìn như lạnh lùng không dễ chung đụng, mở miệng cũng là ấm khiêm có lễ, so với Lăng Triều tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chủ khách điếm nhận bồi thường, mà Tần Thiệu thì hiếu kỳ nhìn Lang Hạo diện mạo xa lạ.
"Người kia là kẻ điên nổi danh đó đây, ai gặp đều tránh đi, sao cậu lại dây vào cậu ta?"
Lang Hạo cười khổ: "Mới tới quý địa, không biết quy củ."
Quỷ mới biết thiếu niên sôi nổi lại là thiếu gia ăn chơi không thèm nói đạo lý?
"Cậu cũng là học sinh đi cầu học?"
Lang Hạo gật đầu: "May mắn lọt vào mắt quý nhân, được đề cử tới đây cầu học."
Tần Thiệu âm thầm líu lưỡi.
Thế mà cũng là cầm thư đề cử nhập học?
Thư viện Thiên Môn bồi dưỡng nhiều học sinh như vậy, nhưng chỉ có học trò có thành tựu ở một lĩnh vực nào đó mới có tư cách đề cử nhập học.
Văn nhân lại trân quý lông vũ, việc đề cử rất thận trọng. Một khi học sinh được đề cử học đủ một năm bị cho nghỉ học, không chỉ tiền đồ học sinh bị hủy, ngay cả người đề cử cũng sẽ bị người nhạo báng, thậm chí sẽ gánh lấy ô danh "Nhận hối lộ thất đức".
Lang Hạo có thể cầm được suất này, thực lực không thể khinh thường!
Mấy người báo họ tên lẫn nhau.
Lang Hạo xuất thân không hiển hách, dưỡng phụ là quan tòng tứ phẩm, đặt trong đô thành Huyền An Triều Hạ căn bản không đáng chú ý.
Bùi Diệp ở bên cạnh dự thính.
Hiện tại có lẽ Lang Hạo còn chưa trải qua thảm họa khám nhà diệt tộc, cả nhà dưỡng phụ dưỡng mẫu còn sống thật tốt.
Tính toán tuyến kịch bản, xem chừng cũng sắp.
Đến lúc đó Lang Hạo sẽ biết thật ra cậu ta là con riêng của đại vương Diêm Hỏa La và dân nữ Triều Hạ.
Dựa theo chế độ Triều Hạ, Lang Hạo trở về cũng chỉ rửa chân cho các vương tử khác, nhưng Diêm Hỏa La thừa hành chế độ cường giả, thực chất bên trong bọn họ mộ mạnh, đề cao kẻ mạnh.
Vị hung ác trước mắt sẽ giết sạch tất cả huynh đệ tỷ muội, giẫm lên thi cốt đắc thắng.
"Vị nương tử đây sao lại nhìn tại hạ như thế?"
Lang Hạo hỏi Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói: "Ta đang nghĩ, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi -- Mâu thuẫn giữa cậu và Lăng Triều."
Khóe miệng Lang Hạo cứng đờ, không khí hiện trường xấu hổ.
Tần Thiệu đang muốn hoà giải, Lang Hạo cười khổ nói: "Cũng là việc nhỏ, trên đường cậu ta mở lời kiêu ngạo với một vị nương tử cực giống ân nhân khi còn bé, ta liền tiến lên ngăn cản hai câu."
Ân nhân?
Bùi Diệp nhớ trước khi Lang Hạo được quan viên Triều Hạ thu dưỡng là ăn mày, chắc người đã cứu cậu ta là Tiêu Phi Nhi.
Đúng lúc vị nữ chính ấy cũng gần đó.
Như vậy đối tượng Lăng Triều nói năng lỗ mãng quá nửa là Tiêu Phi Nhi.
Thân Tang nói: "Chỉ vì cái này liền tụ tập nhiều người như vậy bắt cậu, Lăng Triều này quả thật ngày càng ngang ngược ương ngạnh."
Bùi Diệp âm thầm lắc đầu, chỉ sợ không có đơn giản như vậy.
Trước khi trùng sinh Tiêu Phi Nhi không tranh không đoạt, một đóa hoa sen trắng tươi mát.
Sau khi sống lại Tiêu Phi Nhi gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ai ra vẻ trước gót chân cô ta liền phải chịu đánh.
Lăng Triều quá nửa là ăn thiệt thòi trong tay Tiêu Phi Nhi, nộ khí không chỗ phát tiết tìm Lang Hạo xúi quẩy.
Bị nữ chính liên luỵ mà bị chó dại cắn, đây chẳng phải là kịch bản quen thuộc của tiểu thuyết à.
Tần Thiệu thầm nghĩ: "Lăng Triều người này điên cực kì, chưa bao giờ có thói quen tính sổ một lần không hai, về sau cậu tránh một chút."
Chó dại không thể trêu vào còn không trốn à?
Lang Hạo cười gật đầu.
"Hai vị cũng là học sinh thư viện Thiên Môn?"
Tần Thiệu gật đầu lại lắc đầu: "Không chỉ bọn ta, tiên sinh cũng vậy đấy."
"Tiên sinh?"
Lang Hạo hơi ngơ, cho đến cậu ta biết tiên sinh Tần Thiệu nói là Bùi Diệp.
"Gặp lại tức là duyên, chi bằng ngày mai kết bạn cùng đi đến thư viện."
Thiếu niên làm quen với nhau luôn nhanh chóng đến khó lý giải, thời gian nói mấy câu đã trò chuyện vui vẻ.
Bùi Diệp chen lời không vào, liền đi chung với Lê Thù, thuận tay đưa mũ cho hắn.
"Mặc dù không phải ta mua, nhưng ta đưa ngài đó."
Lê Thù: "..."
"Hay là ngài không thích mang mũ?"
Bùi Diệp giả bộ lấy mặt nạ gỗ từ tay áo.
Lê Thù cũng thoáng thăm dò rõ tính cách Bùi Diệp: "Phát sinh chuyện gì rồi?"
"Vừa rồi ta ở trên đường phát hiện đông gia tiền nhiệm của ngài."
Tay Lê Thù run một cái.
Đông gia tiền nhiệm của hắn?
"Cô ta ở gần đây?"
"Ta cũng không ngờ đông gia trước của ngài còn khá có bối cảnh, là vị Đức Thuần tộc cơ tài trí vô song kia."
Lê Thù biểu thị bản thân lần đầu biết thân phận vị đông gia nữ giả nam trang ấy.
"Đức Thuần tộc cơ? Người tôn thất?"
Tuy Triều Hạ có tiền lệ Nữ đế lên ngôi, nhưng một tộc cơ nho nhỏ...
Dù là hoàng tử chết sạch, cũng không tới phiên cô ta tranh quyền đoạt thế mà?
Bùi Diệp đưa tay che miệng, nghiêng người tới gần Lê Thù nói nhỏ.
"Không phải tôn thất, họ khác gia phong."
Lê Thù mặt không biểu tình.
"Ồ, ta mang mặt nạ."
Đơn phương giải ước hắn còn chưa nghĩ ra ứng phó đông gia tiền nhiệm thế nào.
Tổ hợp thiếu niên, tổ hợp trung lão niên trò chuyện vui sướng, màn đêm buông xuống liền ngưng.
Bọn họ một đêm mộng đẹp, lại không biết có người đêm nay gặp tra tấn cực kỳ tàn ác.
Lăng Triều cởi áo ngoài nằm ngủ, bỗng dưng nhớ tới câu "Nếu không tạ lỗi, ban đêm sẽ phát sinh chuyện không tốt" của Bùi Diệp.
Cậu ta bỗng nhiên rùng mình một cái, đưa tay kéo chăn cao đến cằm, lạnh lùng hừ.
Lừa gạt trẻ con.
Ai mà tin!
Người cổ đại thiếu phương thức giải trí, chất lượng giấc ngủ phần lớn không tệ, nằm ấp ủ buồn ngủ một hồi là có thể ngủ.
Lăng Triều cũng không ngoại lệ.
Ngủ ngủ trở mình, chân dài duỗi ra đá văng tấm chăn.
Lúc này, ngoài cửa sổ phòng hai mảnh lá trúc xanh biếc bò vào, ung dung bay tới bên gối Lăng Triều.
Trong mộng Lăng Triều ngủ đủ giấc, mở mắt ra, duỗi người ngáp.
Vừa nghiêng đầu, đã thấy mẫu thân đầu đầy kim sức đứng cách giường ba bước, đứng sau lưng hai bên là mười thị nữ áo hồng cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồng cuộn gần như muốn nứt vải áo, tóc đen chải thành hai búi tròn, miệng thị nữ thoa son đỏ chói.
Ngáp tới một nửa ngẩn ngơ khép miệng, nấc một cái Lăng Triều: "???"