Editor: Đào Tử
____________________________
Cái này còn không tính là yêu?
Bùi Diệp tuyệt đối không tin.
Quả nhiên là thế giới phó bản bị chi tiết thế thân chi phối.
"Nghe giống như là một đoạn yêu hận tình thù dăm ba câu nói không hết."
Bùi Diệp thiếu chút vỗ tịch đệm bên cạnh ra hiệu đại huynh đệ Cố Ương ngồi lại đây, vừa uống trà vừa chia sẻ quá khứ máu chó "Thống khổ".
"Chúng ta có nhiều thời gian, Cố tiên sinh có thể từ từ nói."
Có cái gì không vui, nói ra để cục cưng hóng với.
Nếu như đó là trong trò chơi, Bùi Diệp sẽ thu được một thông báo【 Cố Ương quăng 'Ánh mắt tử vong' với ngài 】.
Hai mắt Cố Ương hiện ý lạnh: "Yêu hận tình thù? Có hận có thù, không có yêu và tình."
"Vậy ta cũng muốn nghe." Bùi Diệp hiểu rõ cười cười, chọc thủng trò xiếc dời chủ đề của Cố Ương, "Nói chứ, bản lĩnh đánh trống lảng của Cố tiên sinh cũng không yếu. Vấn đề của ta là 'Thân phận của ta có vấn đề sao', câu trả lời tiên sinh cho ra lại là 'Dung mạo cô giống cố nhân của ta', vẫn chưa trả lời chính diện. Thứ ta muốn nghe không phải những thứ này."
"Vậy cô muốn nghe cái gì? Chẳng lẽ cô cho rằng một cô nhi ngay cả hộ tịch lộ dẫn cũng không có như mình sẽ là con cháu của chí hữu ta?" Cố Ương không chút lưu tình đập tan phỏng đoán của Bùi Diệp, ánh mắt ảm đạm phức tạp nói, "Nếu cô đầu thai sớm vài năm, có lẽ có khả năng này."
Bùi Diệp: "..."
Mặt ngoài nhìn như cười hì hì, trong lòng rất muốn chửi mẹ.
Bị đứa nhóc chừng ba mươi tuổi diss, thân là quân đoàn trưởng tiền nhiệm, cô cũng cần mặt mũi nha.
"Được thôi, xem ra có vẻ là ta nằm mơ ban ngày nhiều rồi."
Trên mặt Bùi Diệp tỏ vẻ tiếp thu giải thích của Cố Ương, trong lòng có hay không chỉ có chính cô rõ ràng.
"Vậy ngài có thể kể thêm về chuyện người chí hữu ấy? Ngài muốn ta mang gương mặt này lên đến vị trí 'Dưới một người trên vạn người', hù dọa người sẽ hoảng loạn ngài nói... Xét cẩn thận là ngài đang lợi dụng ta? Thân là người bị lợi dụng, đồng thời cũng là người thu lợi từ ngài, dù sao ta cũng nên có tư cách biết một chút bí mật chứ? Kẻo không biết gì bởi vì gương mặt này bị người ta xử lý, nếu có điểm đề phòng, ta có thể sống lâu một tí."
Cố Ương khẽ liếc Bùi Diệp: "... Chí hữu của ta..."
Hai mắt rơi vào khoảng không, dường như đắm chìm trong hồi ức xa xăm.
Bùi Diệp vừa nghe vừa gật đầu, thậm chí muốn lấy ra một hộp bắp rang.
Ai ngờ câu tiếp sau của Cố Ương lại là --
"Cũng là trời cao đố kỵ anh tài, không có gì đáng nói."
Bùi Diệp: "..."
Quần đã cởi giờ nói cho cô nghe cái này?
"Vậy dẫu sao cũng nên nói cho ta, chí hữu của ngài đắc tội người nào? Người ấy là thể nhược mất sớm hay là gặp ám toán?"
Chính tuyến phó bản là bán một trăm cái nón xanh cho triều đình Triều Hạ, dù không có Cố Ương đẩy một tay, Bùi Diệp cũng sẽ phát triển theo phương hướng này, cử động của Cố Ương gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng trước đó, cô cũng nên biết rõ chí hữu của Cố Ương -- Cũng chính là gương mặt giống với Tiểu Lục -- Đến tột cùng từng đắc tội ai. Bùi Diệp có thể lực một người hàng mười tên, không sợ âm mưu tính toán, không có nghĩa là cô thích bị địch nhân âm thầm nhìn chằm chằm.
Cố Ương lắc đầu: "Không rõ."
"Không rõ?"
"Trước khi cô nhập sĩ, cô không cần lo lắng vấn đề này. Những người kia đều là người bận rộn, cô đứng quá thấp, bọn họ căn bản không bận tâm đến."
Cố Ương tỏ vẻ không muốn tiếp tục nói nữa.
Bùi Diệp đành ghi tạc điểm đáng ngờ trong đầu, sau này có cơ hội rồi đi tra.
Có lẽ thân thế của Tiểu Lục, cái chết của chí hữu Cố Ương đều là chi nhánh ẩn giấu của phó bản này.
"Ta đã để quản gia đi chỉnh đốn thư tịch vỡ lòng năm đó của ta cho cô, xem một ít đi, không hiểu hỏi bọn người Tần Thiệu."
Ngoài miệng Cố Ương nói Bùi Diệp "Dốt đặc cán mai", trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Chớ nói hắn, ngay cả Tần Thiệu và Thân Tang cũng không tin.
Nhà ai "Dốt đặc cán mai" mà như Bùi Diệp?
Cố Ương hoài nghi cô biết chữ, từng học chữ, chỉ là không biết văn tự Triều Hạ sử dụng.
Có lẽ cô lớn lên ở ngoại vực?
Cái này từ Bùi Diệp luôn lấy ra mấy thứ bánh kẹo đồ chơi khác lạ cũng có thể nhìn ra được.
"Ta còn một vấn đề cuối cùng -- Sao ngài chắc chắn ta nhất định sẽ dựa theo sắp xếp của ngài đến thư viện Thiên Môn?"
"Không phải chắc chắn, chỉ là cho cô thêm sự lựa chọn."
Mà Cố Ương cũng nắm chắc chín mươi chín phần Bùi Diệp sẽ đi thư viện Thiên Môn.
Hắn tin tưởng huyết mạch thiên tính ẩn sâu trong cô sẽ tác động để cô theo đuổi vị trí cao hơn.
Bùi Diệp trở lại khách viện, phát hiện quản gia không chỉ đưa tới một đống thư tịch, còn mang đến mấy bộ y phục và hộp chứa bạc.
Dù cô chưa quen tỷ giá hàng hóa và thuế ruộng, cũng nhìn ra được là một khoản tiền lớn.
Bùi Diệp sờ sờ mặt, thầm nói: "Gương mặt này thật đáng tiền ghê..."
Thị nữ giúp cô xếp đồ vật vào rương, đóng gói hành lý.
Lê Thù tới cọ Wifi.
Tuân thủ nguyên tắc không gì quan trọng hơn trò chơi, Bùi Diệp thu tạp niệm ngồi đối diện với hắn trước hành lang bắn gà.
"Sau đó chuẩn bị đi thư viện Thiên Môn?"
Ỷ có đùi bảo kê, Lê Thù vừa tiếp đất đã ngông cuồng đi đuổi theo điểm đỏ.
Mà Bùi Diệp ngậm kẹo que, kỹ thuật bắn t.inh chuẩn thu đầu người.
"Ừm, đi học, chuẩn bị cho sau này."
"Chuẩn bị cho sau này?" Lê Thù nhíu mày, "Đoàn Can Khải Minh nói không xuôi tai, nhưng phán đoán thế cục Triều Hạ khá đúng, cô học không được lâu đâu."
Vì cái gì?
Sợ là Triều Hạ không ngăn được thế công mãnh liệt của Diêm Hỏa La.
Dù là lần này đánh lén Lệ thành thất bại, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nhưng vốn liếng Diêm Hỏa La vẫn còn, trong thời gian ngắn là có thể ngóc đầu trở lại.
"Biết sơ mấy chữ, không làm mù chữ là được." Bùi Diệp nói rất tùy ý, "Trong mắt của ta, chiến thuật không kẽ hở nhất chính là giết sạch toàn bộ kẻ địch. Mặc Diêm Hỏa La có kẻ tài trí quyết định thắng bại trong một nước hay có nhiều mánh khóe, người -- Chỉ có một cái đầu, cũng chỉ có một cái mạng."
Dứt lời, Bùi Diệp bắn chết kẻ địch bị Lê Thù bắn nhưng chưa có chết.
Lê Thù nghe rõ đôi điều.
"Cô ủng hộ Triều Hạ?"
Lê Thù vốn muốn rời đi, thay minh chủ.
Nhưng minh chủ có anh minh cơ trí cũng là phàm thai nhục thể, làm sao đánh thắng được Bùi Diệp bật hack?
Con hàng này có thể thông âm dương, đứng đối diện cô, chết như thế nào cũng không biết.
Bùi Diệp cười hì hì nói: "Biết làm sao giờ, ta cũng muốn kiếm cơm. Ai bảo ông trời ra tử lệnh cho ta, để ta phát đủ trăm cái nón xanh tươi non cho bách quan triều đình Triều Hạ. Ôi -- Ngài xem nếu Triều Hạ bị diệt quốc, ta chào hàng nón xanh cho ai đây."
Nhiệm vụ chính tuyến đã khóa cứng cô với Triều Hạ.
Lê Thù: "???"
Nón xanh?
Đó là vật gì?
Bùi Diệp nghe cũng ngỡ ngàng nhìn Lê Thù: "???"
Chẳng phải đàn ông đặc biệt nhạy cảm với hai chữ "Nón xanh"?
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, ho nhẹ hai tiếng.
"Nón xanh... Ờ... Đây là do sự khác biệt văn hóa, là đàn ông... Có lẽ sẽ không muốn hiểu hàm nghĩa của nó."
Lê Thù hiểu rõ: "Đây cũng là từ ngữ âm phủ?"
Tựa như "Não động" lần trước.
Bùi Diệp mở to mắt nói dối, mặt không thay đổi nói: "Đúng vậy, là từ âm phủ."
Cho đầu đủ loại thảo nguyên xanh xanh, chống xói mòn đất tuổi trung niên.
Cho nên nón xanh cũng không đến nỗi tệ đấy nhỉ?