Editor: Đào Tử
____________________________
"Được, yêu cầu của ngươi bọn ta có thể tiếp nhận."
Đoàn Can Khải đáp ứng vô cùng dứt khoát.
Bùi Diệp nghe xong, cặp mắt đen nhánh sáng tỏ nổi lên ý cười khiến lòng người hồi hộp.
"Ngươi đáp ứng dứt khoát thế? Ha ha, ta biết trong bụng ngươi đang nghĩ gì."
Đoàn Can Khải: "..."
Xin lỗi, vừa rồi trong đầu y chẳng nghĩ cái quái gì cả, y chỉ muốn đi.
Bùi Diệp tiếp tục nói: "Trước kia trợ thủ của ta thường bảo -- Vĩnh viễn không nên tin liêm sỉ của một người dựa vào đầu óc ăn cơm, miệng của bọn họ biết gạt người quỷ. Cá nhân ta cho rằng lời này rất có lý, bởi vì trên bản chất ta cũng là loại người này..."
Hiệp ước giấy trắng mực đen còn có thể bởi vì lợi ích xé bỏ, chớ nói chi là một câu hứa hẹn ngoài miệng.
Đoàn Can Khải nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Nhận lấy vật này đi, nó sẽ thay ta ràng buộc các người."
Bùi Diệp lấy ngọc sức xanh trong cổ quái dài một ngón rộng hai ngón tay từ trong tay áo ra.
Ngọc sức còn có dây đỏ được kết thành nút như ý, hai mặt khắc ký hiệu bí văn kỳ lạ.
Đoàn Can Khải không nhận lấy, chỉ nhíu mày hỏi cô.
"Này là vật gì?"
"Một thứ vặt phòng ngừa các người làm trái lời hứa. Các người dám nhận ta sẽ lập tức đưa các người ra khỏi thành, nếu không nhận lấy... Để mạng lại đi."
Thời điểm Bùi Diệp nói xong bốn chữ cuối, hai mắt hiện một chút sắc đỏ, thấy mà người lạnh từ bàn chân buốt thẳng cả trán.
Đoàn Can Khải hạ mắt quan sát ngọc sức trên bàn.
Y cũng không cảm thấy một vật chết có thể trói buộc người sống.
Bùi Diệp cười nói: "Các người thật sự cho rằng con người ta dễ nói chuyện? Hai ba câu là thả tình nghi suýt nữa tạo thành bi kịch mấy vạn dân chúng vô tội chết thảm đi? Ta ngồi ở đây nói chuyện phiếm với hai người mà không phải rút đao giết, bởi vì ta biết các người là 'Đao' trong tay người khác không phải người chấp đao, dù các người là hai thanh đao có thể phản sát giết chủ, sẽ không dễ bị người lường gạt. Nhưng chủ phạm là vị nương tử kia chẳng phải sao?"
Đoàn Can Khải không biết suy nghĩ cái gì, đưa tay cầm một cái trong đó.
Tráng hán Nghiêm Hoa thấy lang quân đưa ra lựa chọn, hắn cũng theo đó đưa tay nhận lấy một cái khác.
"... Ngươi thật sự cho rằng Triều Hạ còn có phần thắng?"
Đoàn Can Khải nhìn ngọc sức rõ ràng là tạp liệu chế tác ra, chất ngọc không tệ, còn chưa phát hiện dị thường khác.
"Cái gì?"
Chủ đề nhảy quá nhanh, Bùi Diệp suýt theo không kịp.
Y nhìn Bùi Diệp, ánh mắt dường như đang nói "Không cần ngụy trang, ta xem thấu hết thảy".
Đoàn Can Khải cho rằng Bùi Diệp là phái ủng hộ Triều Hạ.
"Quốc lực Triều Hạ không bằng Diêm Hỏa La, nội bộ cũng không đoàn kết bằng Diêm Hỏa La, chớ nói chi là còn có rất nhiều tai họa ngầm đời trước lưu lại, bây giờ quốc khố trống rỗng, binh lực suy yếu... Bị diệt là chuyện sớm muộn. Trái lại đại vương Diêm Hỏa La đương nhiệm có mấy phần xu thế trung hưng, có dã tâm cũng có chí khí. Nếu trận chiến ở Lệ thành có thể thắng, Triều Hạ hủy diệt cũng chỉ là thời gian hai ba năm. Nhưng Lệ thành còn tại, có thể kéo dài hơi tàn thêm bảy tám năm."
Kéo càng lâu, chiến tranh càng lâu, chết càng nhiều người.
Lời Đoàn Can Khải trực tiếp chọc giận Tần Thiệu trẻ tuổi nóng tính.
Một mạch Tần thị mấy đời đều được hoàng thất Triều Hạ trọng dụng.
"Dám buông lời đại nghịch bất đạo, có tin ta rút kiếm giết ngươi ngay không!"
Tần Thiệu vỗ bàn, tay kia ra động tác muốn rút kiếm.
Hai người Đoàn Can Khải là Bùi Diệp "Bắt lấy", cô chuẩn bị dàn xếp êm đẹp, Tần Thiệu không đồng ý cũng không tiện nhúng tay.
Nhưng Đoàn Can Khải công khai gièm pha Triều Hạ, cậu ta liền không nhịn được.
Đoàn Can Khải nói: "Kẻ lần này bán Phượng gia quân, bày ra cục diện Lệ thành chính là người trong triều đình Triều Hạ. Chính người Triều Hạ còn không có chút lòng thương hại nào với quốc gia này với nhân dân, chẳng lẽ yêu cầu xa vời địch nhân mềm lòng, ra tay lưu tình? Nếu Diêm Hỏa La có năng lực chiếm đoạt Triều Hạ, hợp nhất hai nước chinh chiến thiên hạ, có hy vọng thiên hạ nhất thống... Trái lại, nếu Triều Hạ có thể không chịu thua kém nuốt ngược Diêm Hỏa La, chinh phục con dã thú bưu hãn này, thuần phục nó, đồng dạng cũng có triển vọng nhắm tới thiên hạ... Nhưng Triều Hạ có sao?"
Tần Thiệu bị Đoàn Can Khải diss chính diện, tức giận đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Hồ ngôn loạn ngữ! Đám Diêm Hỏa La là mãng phu chỉ biết tàn sát, chinh chiến ở đâu giết tới đó, còn muốn chinh phục thiên hạ?"
Đoàn Can Khải lạnh lùng nói: "Ngạo mạn."
Hốc mắt Tần Thiệu phiếm hồng, suýt nữa mất khống chế rút kiếm.
Đoàn Can Khải tiếp tục nói: "Đánh trận không phải xem ai nhân từ, ai đọc sách nhiều là người đó có thể thắng. Diêm Hỏa La đã từng là nước phụ thuộc Triều Hạ, bị đánh đến chỉ có thể thu mình trong vùng đất cằn cỗi kéo dài hơi tàn... Nhưng ngươi có từng nhìn thẳng vào Diêm Hỏa La hiện tại? Triều Hạ ngoại trừ Phượng gia quân hư thối từ rễ, ngươi còn có thể đưa ra một nhánh quân ra hồn?"
Mưu kế nhiều, bố cục có kín đáo, khâu chứng thực cuối cùng vẫn là hai quân giao chiến.
Đánh thắng được chính là đánh thắng, đánh không lại thì là đánh không lại.
Tần Thiệu bị hỏi không nói nên lời.
"Không chỉ ngươi ngạo mạn, Triều Hạ càng ngạo mạn."
Nhìn Tần Thiệu bị khi dễ, Bùi Diệp ở bên cạnh nhìn không đặng.
"Logic của ngươi có vấn đề đấy." Bùi Diệp nhìn Đoàn Can Khải nói, "Vấn đề Triều Hạ dù lớn, vậy cũng dưỡng dục dân chúng một nước. Quốc dân ái quốc có lỗi gì? Bởi vì quốc gia yếu đuối mà thuyết phục người trẻ tuổi quốc gia này từ bỏ, ngươi không cảm thấy lời này thiên vị Diêm Hỏa La đến cấn cấn sao? Ngươi hoàn toàn đứng bên lập trường của Diêm Hỏa La, tùy ý phê phán Triều Hạ còn khá nhiều khuyết điểm. Nhưng ngươi biết có câu nói gọi là -- Biết hổ thẹn sau đó dũng, thế yếu mà đồ cường? Sâu kiến còn ham sống, sao ngươi có thể tước đoạt quyền lợi vùng vẫy cầu sinh và kéo dài triều đại của một quốc gia? Chưa đến một khắc cuối cùng, không ai biết ai thắng ai thua, nói không chừng một trận mưa sao băng liền trực tiếp rơi vào đại doanh bên thắng đấy."
Ví như Bùi Diệp, cô cũng không chỉ một lần mang thanh máu còn xíu xiu đi bắn gà.
"Một quốc gia miễn còn người trẻ tuổi ôm dũng khí thay đổi, vậy thì còn chưa xong -- Dù cho xong, cũng không nên là hiện tại."
Bùi Diệp nói rất ôn hòa, Tần Thiệu ở một bên phụ họa.
"Đúng, tiên sinh nói đúng!"
Đoàn Can Khải khẽ giật mình, ánh mắt nhìn về phía Bùi Diệp phát sinh biến hóa.
"Cô nghĩ như vậy?"
Bùi Diệp gật đầu: "Đúng vậy, ta nghĩ như vậy."
Không biết câu nào đâm chọt Đoàn Can Khải, thế mà y không đáp trả.
Bùi Diệp trêu ghẹo nói: "Dáng vẻ nhà ngươi thổi Diêm Hỏa La, cực kỳ giống gian tế..."
Đoàn Can Khải: "..."
Tráng hán Nghiêm Hoa không hiểu ra sao: "???"
Bầu không khí trong phòng an tĩnh quỷ dị.
"Đừng nói ngươi đúng là..."
Bùi Diệp không nhịn được mắt trợn tròn.
Biểu lộ Đoàn Can Khải không có chút sơ hở, những người khác không nhận ra, nhưng Bùi Diệp rất nhạy cảm với hơi thở.
Kíc.h thích!
Bây giờ cô muốn hướng microphone trước miệng nữ chính Tiêu Phi Nhi, phỏng vấn cảm nhận của vị này khi sớm mời chào nhân vật tương lai phong vân, không cẩn thận chọc trúng gian tế Diêm Hỏa La.
Tự cho là chính mình khống chế toàn cục, không nghĩ tới chim sẻ chân chính còn trốn sau lưng...
"Xem ra, ta không thể thả ngươi đi."
Bùi Diệp là kẻ khá xấu xa.
"Ta muốn nhìn Diêm Hỏa La được ngươi tâng bốc mạo muội tiến đánh Lệ thành, kết quả phát hiện Phượng gia quân không một ai rút lui sẽ có biểu tình gì."