Editor: Đào Tử
_________________________
Cố, Cố Ương?
Chân Lê Thù mềm nhũn, suýt nữa ngã phịch xuống đất.
"Lời ân nhân có ý là..."
Bùi Diệp hời hợt ném ra một quả địa lôi, nổ đầu óc Lê Thù vang ong ong: "Nơi này chính là phủ đệ của Cố Ương."
Bất ngờ hay không?
Ngoài ý muốn hay không?
Có vui vẻ hay không?
Lúc này Lê Thù không biết nên bày ra biểu tình gì, nhưng cũng thở phào một hơi.
Hắn không biết Cố Ương, nhưng từng nghe không ít tin đồn liên quan đến Cố Ương, biết người này trong giới thanh danh không tệ.
Danh sĩ khác trầm mê phong hoa tuyết nguyệt, xuân ưu thu buồn, duy chỉ có Cố Ương là cỗ thanh lưu, cũng là bộ mặt học trò cũ của một mạch Tần thị.
Cũng bởi vậy, hắn mới để Lê Lộ giao vải vóc cho Cố Ương.
"Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền đi gặp hắn?"
Đề nghị của Bùi Diệp bị Lê Thù uyển chuyển cự tuyệt.
Một thì cho dù tính tình Cố Ương tốt cũng không thích khuya khoắt tiếp đãi khách không mời mà đến.
Thứ hai Lê Thù không cần soi gương đồng cũng biết hình tượng hiện tại của mình có khác gì tên ăn mày, bộ dạng này đi bái phỏng Cố Ương?
Hắn vốn định sửa sang dung nhan một chút, đợi Cố Ương tỉnh ngủ.
Ai ngờ kế hoạch chưa triển khai, thị nữ canh giữ ở khách viện nằm dưới hiên tỉnh giấc, mê mang trừng trừng tỉnh lại muốn đi tiểu đêm.
Cô ta mở hai mắt nhập nhèm, mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng nam tính cao gầy xa lạ.
Ý thức được điểm ấy, buồn ngủ đột nhiên bay mất.
"Kẻ nào! Lưu manh phương nào?"
Khách viện của nữ khách, chớ nói nam tính không rõ lai lịch, cho dù là gia đinh hộ viện phủ thượng, chỉ cần khách viện đóng cửa liền không thể tới gần.
Nếu bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể tới gần, thanh danh Cố phủ còn không?
Tiếng thị nữ cao vút trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, cũng dọa Lê Thù muốn hồn rơi.
Không phải phản ứng hắn lớn, mà là bởi vì đêm nay một mực kéo căng thần kinh, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm hắn kinh hồn bất định.
"... Vị nương tử này, tại hạ không phải lưu manh..."
Lê Thù vô thức mở miệng giải thích.
Không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng thị nữ liền vững tin hắn không phải người phủ thượng, hô to trực tiếp biến thành thét lên cao vút.
Bùi Diệp thấy thế, dứt khoát né qua một bên, cười hờ nhìn phản ứng bối rối luống cuống của Lê Thù.
"Hộ vệ sắp qua rồi, ngài tuyệt đối đừng phản kháng, coi chừng bị xem như lưu manh đánh."
Vận khí Lê Thù cũng thật xui, đúng lúc có một đội hộ viện tuần tra đến gần đó, nghe động tĩnh liền trực tiếp chạy tới.
Các viện gần khách viện nghe thấy động tĩnh sáng lên ánh nến, tiếng ồn ào dần di chuyển sát lại gần bọn họ.
Tất nhiên cũng kinh động chủ nhân Cố phủ ngủ say.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì, vì sao nháo nhào như thế?"
Cố Ương mơ mơ màng màng tỉnh lại, hỏi một tiếng.
Người gác đêm kinh hoảng trả lời: "Hồi bẩm lão gia, khách viện Bùi nương tử có lưu manh đột nhập."
Cái gì!!!
Cố Ương lập tức bừng tỉnh, bỗng nhiên xốc mền gấm đắp trên người.
"Khốn kiếp, hộ viện làm ăn ra sao mà để lưu manh lẻn vào khách viện nữ?"
Cố Ương hiếm thấy nổi giận.
Ngày thường hắn luôn khoan dung với hạ nhân, cực ít quát lớn hoặc là giận mắng, hôm nay chắc là cơn giận rất lớn.
Cố Ương một tay cầm lấy y phục, vội vàng khoác lên.
"Bùi nương tử sao rồi? Có chấn kinh?"
Hạ nhân tỏ vẻ không biết nên hồi bẩm thế nào.
Chủ viện Cố phủ cách khách viện không xa, Cố Ương cách một khoảng liền thấy ánh nến khách viện sáng lên, hạ nhân gác đêm đều tới.
Hắn càng thấy càng giận, thầm quyết định ngày mai để quản gia giáo huấn bọn hắn cho tốt.
Lưu manh không rõ lai lịch lẻn vào khách viện nữ, không áp sự tình xuống để náo lớn thế này, thật sự là không tưởng tượng nổi.
Cái này cũng có quan hệ với việc Cố Ương lâu dài ở bên ngoài đi thăm bạn.
Chủ nhân không ở, hạ nhân dễ buông lỏng.
Thời điểm Cố Ương đến, hai người thiếu niên Tần Thiệu và Thân Tang cũng nghe động tĩnh chạy tới.
"Tụ ở đây làm cái gì? Trở về làm việc của mình!"
Cố Ương vừa đến đã hận không thể đuổi tất cả hạ nhân đi, đồng thời nháy mắt với quản gia, để hắn đè chuyện này xuống, tránh để hạ nhân lắm miệng.
Hắn vốn cho rằng sẽ thấy bộ dáng hoa dung thất sắc của Bùi Diệp, kết quả --
Cô đang bưng vật hình trụ tròn, vùi đầu ăn, mùi thơm còn khá nồng.
Cách tường viện cũng có thể ngửi thấy... Đọc 𝙩r𝗎yện hay, 𝙩r𝗎y cập ngay ~ TR𝗎MTR𝗨𝖸E 𝖭.V𝖭 ~
"Kẻ xấu đâu?"
Không nhìn Bùi Diệp, Cố Ương nhìn quanh một vòng, phát hiện gia đinh đang vây một người đàn ông xa lạ tướng mạo chật vật lại.
Người đàn ông ăn mặc không tệ, nhưng dung nhan thực sự khó coi, tóc mai lộn xộn, búi tóc nghiêng lệch, mũ búi tóc không biết ở nơi nào, một phần tóc dài rũ trên bờ vai và hai bên mặt. Ánh nến quanh mình khá tối, nhất thời không thể nhìn rõ ngũ quan của hắn, nhưng coi thân hình khí độ, hẳn không phải kẻ háo sắc leo tường viện.
"Đây chính là kẻ xấu?"
Bùi Diệp ừng ực ăn xong mì tôm.
"Không phải, ngài ấy là Hợp Trọng."
Bùi Diệp hô không ra cái tên "Lê Thù" này, không phải ai cũng có thể làm "Thúc" của cô đâu.
"Nếu là bằng hữu của cô, đại khái có thể ban ngày tới cửa đưa thiếp bái phỏng. Nửa đêm tới, hắn có thể là chính nhân quân tử gì?" Cố Ương nghe xưng hô "Hợp Trọng" thân mật này liền nhíu mày, "Nơi đây là Lệ thành không phải Huyền An, không thịnh hành tập tục thối nát giữa quý tộc..."
Huyền An chính là quốc đô của Triều Hạ.
"Thối nát tập tục" Cố Ương nói chỉ là tác phong trước hôn nhân của một ít quý nữ.
Trước đó có nói quý nữ trước hôn nhân có tình lang, trao đổi tín vật với nhau là chuyện thường, một ít quý tử thế gia nếu có người tình, cũng sẽ mua chuộc được nha hoàn bà vú thiếp thân của người ấy, nửa đêm lặng lẽ leo tường tới gặp kín đáo người thương... Chỉ cần không náo chết người coi như nhã sự.
Cố Ương hiển nhiên hiểu nhầm rồi.
Bùi Diệp nói: "Hợp Trọng là người nửa đêm ta đi ra ngoài cứu."
Cố Ương: "???"
Hắn xạm mặt lại, đem người tới chính sảnh nói chuyện, ngay cả quản gia cũng bị mệnh lệnh giữ ngoài cửa trông coi.
Lê Thù thì biểu lộ không còn thiết sống.
Hắn không còn trông cậy vào mình có cái thứ gọi là "Dung nhan" này, chỉnh lý sơ liền tiến lên tự giới thiệu với Cố Ương.
Cố Ương nghe xong sắc mặt trầm hơn.
"Nói như vậy... Tấm vải ấy là ngươi viết?"
Lê Thù nặng nề gật đầu.
Bùi Diệp xen vào một câu: "Nếu không phải tối nay ta kịp thời tới, cái mạng này sợ đã mất."
"Cô đi cứu hắn? Chỗ nào cứu?"
"Dĩ nhiên là quân doanh Phượng gia quân."
Cố Ương không biết nói tiếp thế nào, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, ngay cả Bùi Diệp làm sao biết Lê Thù ở quân doanh Phượng gia quân cũng không có hỏi.
"Quân doanh đóng quân bao nhiêu người? Cô một người đơn thương độc mã liền đi cứu người?"
Bùi Diệp nói: "Nếu ngay cả chút bản lãnh này cũng không có, làm sao dám ngấp nghé hào quang 'Dưới một người, trên vạn người'?"
Cố Ương bị nghẹn nói không nên lời.
Hắn có nhận biết sơ bộ với lòng dạ hẹp hòi của Bùi Diệp.
Trước đó chẳng qua nói với Bùi Diệp một câu "Không biết trời cao đất rộng", con nhóc này liền dám không chịu im lìm làm ra chuyện lớn?
Nhìn người trước mắt, ánh mắt Cố Ương cứ như có thể xuyên qua cô nhìn thấy một cái bóng khác.
Bùi Diệp nói: "Người cũng đã cứu được, ngài còn có thể nhét người trở về? Hiện tại vẫn nên nghĩ xử lý chuyện này thế nào đi."
Lê Thù trước kia làm việc ở Phượng gia quân, tiếp xúc không ít cơ mật.
Hắn nói Phượng gia quân có dự định triệt binh Bản Thành, khả năng giả vờ quá nhỏ.