Editor: Đào Tử
Quân doanh?
Quân doanh nào?
Bùi Diệp chợt hiện một ý nghĩ, hỏi dò: "Quân doanh Phượng gia quân?"
Thiếu niên quỷ nặng nề gật đầu.
Cậu ta mở to mắt quỷ vô tội đen nhánh, không biết nghĩ đến cái gì, răng trên răng dưới chậm rãi ma sát nghiến chặt, cơ hai má theo đó dị động.
"Bọn họ không phải là người tốt!"
Thiếu niên quỷ nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt quỷ mở đặc biệt to.
"Vì sao nói bọn họ không phải người tốt?"
Nhìn thân thể thiếu niên quỷ gầy gò bọc trong áo vải thô rộng, Bùi Diệp cũng sinh ra mấy phần thương hại và thở dài, lại thêm cho cậu ta một chút đồ ăn vặt.
Hai thế giới trước liều mạng nạp tiền, rút ao cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, đồ ăn vặt lộn xộn độn một đống.
Không có đứa trẻ nào có thể chống cự đồ ăn vặt kẹo đường.
"... Cảm ơn."
Ban đầu thiếu niên quỷ chần chờ, chợt ngượng ngùng nhận lấy lễ vật, dường như ngay cả màu da trắng bách cũng thêm mấy phần hồng hào.
Bùi Diệp là người thứ nhất bên ngoài trừ tiên sinh đối xử tốt với cậu nhất đó.
Thiếu niên quỷ ăn bánh bích quy có nhân, vị ngọt tràn ngập trong miệng, cực lớn làm dịu đói khát và cảm giác trống rỗng trong bụng.
Bùi Diệp cũng không hối thúc, nhìn thiếu niên quỷ ăn.
Thiếu niên quỷ dùng mu bàn tay quệt quệt miệng, lúc này mới phát hiện mình không để ý đến Bùi Diệp.
Quẫn bách nghiêm mặt, trong đầu hồi tưởng lại đoạn nói chuyện trước đó của hai người bọn họ chưa xong.
"Phượng gia quân vốn không phải là người tốt... Bọn họ là người xấu..." Thiếu niên quỷ nói thầm rồi lắc đầu, nghĩ linh tinh nói: "Không đúng không đúng -- Tiên sinh nói mọi thứ không thể chỉ nhìn bề ngoài... Phượng gia quân đối với bách tính phổ thông không tốt, nhưng cũng bảo hộ bách tính Triều Hạ..."
Nghe giọng thiếu niên quỷ hơi có vẻ lộn xộn nỉ non, Bùi Diệp truy hỏi một câu.
"Phượng gia quân làm chuyện xấu?"
Thiếu niên quỷ bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt quỷ âm u nói: "Đúng! Bọn họ bắt rất nhiều người, còn đá chết người..."
Bùi Diệp tiếp tục nói dẫn dụ, cuối cùng hiểu rõ lai lịch thiếu niên quỷ.
Cô không cần nhìn điện thoại cũng biết nhiệm vụ chi nhánh thứ nhất 【 Tra ra thân phận tàn thi 】 đã hoàn thành.
Thiếu niên quỷ ở một thôn nhỏ trong núi vùng biên thuỳ vắng vẻ, ăn cơm trăm nhà lớn lên.
Mấy tháng trước Phượng gia quân đến bắt thanh niên trai tráng đi lính, còn bắt nữ tính trong làng.
Bùi Diệp nghe thiếu niên quỷ gần như thút thít thổ lộ hết, không hiểu sao tâm tình nặng nề.
Thời điểm Phượng gia quân tới, trong thôn có một hộ nam nữ cử hành hôn lễ.
Thiếu niên quỷ thích những ngày thế này nhất, luôn có thể ăn được thức ăn ngon ngày thường không thể ăn.
Ai ngờ tân lang ngay ngày này bị bắt tham gia quân ngũ, tân nương bị ép đi chẳng biết đi đâu.
Có thôn dân uy hiếp muốn cáo trạng quan phủ, kết quả bị một cước đạp trúng tim, không thở được chết.
Người lớn đã có tuổi nói trước khi đánh trận đều như vậy.
Phượng gia quân thắng còn tốt, mọi người còn có thể giữ lại mệnh, nhiều lắm là tổn thất một chút tiền bạc gạo lương, thê tử mất chồng cũng còn có thể tái giá.
Nếu như địch nhân thắng, bọn họ ngay cả tính mạng cũng không có, còn bị địch nhân hung tàn cắt mất đầu treo trên lưng ngựa, trên thành, trên cột cờ, trên cổng thành... Thi thể tùy ý nhét vào nơi nào đó, mặc cho mục nát, hoặc là trở thành đồ ăn no bụng dã thú.
"... Những gì cậu trải qua... Ngược lại thật giống cô ấy."
Bùi Diệp vuốt vuốt đỉnh đầu thiếu niên quỷ, rất nhanh lại buông ra.
Giống như thiếu niên quỷ, đứa trẻ giống như "Tiểu Lục", thế đạo này không biết còn có bao nhiêu.
Cho dù là phó bản trò chơi, vẫn có thể lay động cảm xúc của Bùi Diệp.
Thiếu niên quỷ phát hiện hồn thể của mình ngưng thực rất nhiều, âm khí quanh thân mạnh hơn một xíu.
"Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt thiếu niên quỷ ảm đạm.
Binh phỉ Phượng gia quân chân trước vừa đi, chân sau liền có "Người lược mại" tới cửa trộm người.
Thời đại này có thương gia đàng hoàng, cũng có thương gia phi pháp.
Cái gọi là "Người lược mại" chính là bọn buôn người.
"Nguồn cung cấp" của người môi giới đàng hoàng đều là từ quan phủ hoặc là các nhà giàu chảy ra, tất cả đều là nô bộc, phạm nhân hạng tiện tịch.
"Nguồn cung cấp" trong tay "Người lược mại" đủ loại, thường xuyên đem lương tịch bán làm tiện tịch, làm nô làm tỳ, làm lao lực giá rẻ, hoặc là bán đến làng chơi cho người hưởng lạc, càng không may thì trực tiếp bị đánh tàn phế, để đi ăn xin, hoặc là đi ăn cắp...
Thiếu niên quỷ cứ như vậy bị bắt, xem như hàng hóa bày ở thị trường buôn bán.
"... Về sau, tiên sinh mua ta..."
Thiếu niên quỷ nói lên đoạn này, cặp mắt âm trầm sáng lên mấy độ.
Tiên sinh nhà cậu biết chữ, nghe nói còn từng chu du các quốc gia, trên đời hầu như không có thứ hắn không biết, còn mua quần áo mới cho thiếu niên quỷ, để cậu ăn no mặc ấm, thời điểm nhàm chán còn dạy cậu đọc sách học chữ, lấy tên cho cậu đàng hoàng "Lê Lộ".
Bùi Diệp thấy rất rõ ràng, thiếu niên quỷ tràn ngập tình cảm quấn quýt với vị tiên sinh kia.
"... Cũng không lâu lắm, đột nhiên tới mấy người kỳ quái nói muốn mời tiên sinh rời núi..."
Hoạt động tâm lý phiên dịch một chút là --
Má ui, tiên sinh thật đỉnh!
Lại không biết bản thân tiên sinh cũng ngơ ngác, ngay cả thịt nướng ưa thích nhất trên bàn cũng chưa ăn.
"Người kỳ quái? Dáng dấp bọn họ ra sao?"
Thiếu niên quỷ khoa tay, vắt hết óc muốn tả rõ ràng.
Nhưng chữ nghĩa trong bụng quá ít, cuối cùng cũng chỉ có một câu khô cằn -- Một nữ, số khác đều là nam.
"Trong đó có một cô gái?"
Thiếu niên quỷ nói: "Cô ta mặc y phục nam nhi, dáng dấp thật là khá, mới đầu còn tưởng rằng là lang quân, nhưng tiên sinh nói cô ta là nương tử."
Ở thôn nhỏ nông thôn cậu ta chưa thấy người nào đẹp như vậy, chẳng khác nào tiên nhân hạ phàm.
"Tuổi bao lớn?"
"Hẳn là... Hẳn là mười sáu mười bảy tuổi nhỉ..."
Trong đầu Bùi Diệp hiển hiện một bóng người mơ hồ.
"Cô ấy xin tiên sinh nhà cậu rời núi?"
Thiếu niên quỷ gật đầu.
Tiên sinh mới đầu không nguyện ý lắm, nhưng về sau không biết vì cái gì lại đáp ứng.
Cầm phong thư vị nương tử ấy tiến cử vào Phượng gia quân, chiếm được một chức trong đó, thiếu niên quỷ là thư đồng của tiên sinh cũng đi theo.
"Tiên sinh ngay từ đầu có vẻ rất vui vẻ..."
Thiếu niên quỷ thường xuyên nhìn thấy tiên sinh nhà mình bận bịu đến bận bịu đi, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tiên sinh càng ngày càng trầm mặc, tâm tình cũng kém.
Cho đến mấy ngày trước, sắc mặt tiên sinh âm trầm đến dọa người.
【 Lộ Nhi, con đi thu dọn đồ đạc. 】
Tiên sinh cảm thấy công việc này không làm được nữa, thu thập bọc hành lý rời đi.
Kết quả rời chức không dễ, tiên sinh bị giam, không cho đi.
"... Sau đó liền có tấm vải vóc ấy?"
Thiếu niên quỷ nhẹ gật đầu.
Tiên sinh viết xong vải vóc giao cho cậu, bảo cậu ta tìm cơ hội chuyển đến tay danh sĩ Cố Ương ở Lệ thành.
Cố Ương?
"Tiên sinh nhà cậu quen biết với danh sĩ Cố Ương?"
Không giống lắm.
Nếu hai người có giao tình, Cố Ương không khả năng không nhận ra chữ trên vải là người quen.
Thiếu niên quỷ lắc đầu: "Chắc là không quen biết."
Mảnh vải của tiên sinh giao cho Cố Ương, với tính cách của Cố Ương, sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Nếu giao vải vóc cho những người khác, chưa nói không coi trọng, thậm chí còn vì lấy lòng mà đem thiếu niên quỷ giao lại cho Phượng gia quân.
Bùi Diệp cười cười.
"Đúng dịp, ta là khách phủ thượng Cố Ương, vải vóc đã ở trong tay ngài ấy."
Mắt thiếu niên quỷ sáng lên, xán lạn cứ như người sống.
Cậu ta kích động răng và đầu lưỡi va vào nhau.
"Thật, thật ư? Ta, ta... Thật quá tốt rồi! Cuối cùng đã hoàn thành lời dặn của tiên sinh!"
_____________
Đào: Vừa thi mấy môn phụ xong, nản