(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 377: Có giác ngộ quá cũng không tốt




Editor: Đào Tử
___________________________
"Thanh niên giống các cô nhiều một ít, những lão già chúng tôi cũng yên tâm."
Ông lão tóc trắng xoá dẫn đầu cười cảm khái, Liễu Diệp Tiên bị ông ta thổi phồng đến mức mặt nhiễm hồng.
"Việc quan hệ trọng đại, nếu đổi thành người khác cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."
Ông lão cười khổ lắc đầu.
Nếu người có được không gian linh tuyền là người khác không phải Liễu Diệp Tiên, 99% có thể là che giấu hưởng thụ chỗ tốt.
"Lời này dỗ dành trẻ con vẫn được, chứ chẳng thể gạt tôi."
Ông lão cười ha hả vạch trần lời nói dối của Liễu Diệp Tiên, ông ta cũng biết một hai.
Căn cứ tình báo, hắn biết trong phạm vi trái đất có mười mấy cái không gian tương tự, nhưng cho tới nay chỉ có Liễu Diệp Tiên chủ động lộ ra.
Không chỉ có để lộ không gian linh tuyền, còn không có chút khúc mắc để đám người bọn họ tiến vào nghiên cứu.
Nếu là những người khác?
Ha ha ——
Sớm đem bộ quy tắc tận thế phát huy vô cùng tinh tế, cái loại người này sẽ kiên định cho rằng vì tư lợi mới là nguyên tắc chính tận thế, cho dù là bọn họ phát hiện đồ vật trong không gian có thể trợ giúp nhân loại chống cự lây nhiễm virus Zombie, bọn họ cũng sẽ lấy "Dân thường vô tội mang ngọc có tội" hoặc là "Bí mật bị người phát hiện sẽ bị cắt miếng" làm cớ mà giấu diếm sít sao, yên tâm thoải mái hưởng thụ chỗ tốt có được.
Phải biết bọn họ trong thời thịnh thế chỉ là người bình thường, mà ở tận thế lại có thể dựa vào bàn tay vàng sống cuộc sống khoái hoạt người trên người.
Ai có phần lòng dạ bỏ qua phần khập khiễng này sau khi hưởng thụ "Cảm giác hạnh phúc"?
Ông lão đã ở tuổi nửa chân đạp vào quan tài, sao không hiểu những này?
Chính là bởi vì đáng quý, cho nên mấy người trẻ tuổi Liễu Diệp Tiên mới lộ ra đặc biệt chói mắt.
Vầng sáng nhân tính trên người bọn họ còn hấp dẫn mê người hơn kim cương.
Liễu Diệp Tiên được khen ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Đoàn đội nhà khoa học được sự giúp đỡ của Liễu Diệp Tiên tiến hành một hệ liệt thăm dò và sưu tập số liệu, Bạch Tuộc khổng lồ bản thể và hư ảnh lão huynh Bạch Tuộc gia nhập đem lượng công việc vốn hơn một tháng áp súc đến ba ngày.
Công việc có một kết thúc, tất cả mọi người đều có loại ảo giác sắp phi thăng.
Mấy người Bùi Diệp cũng chờ ba ngày.
Cuối cùng chờ được hai tin tức, một tin tức tốt, một tin tức xấu.
"Thái Hạo, trước hết nói cho tôi nghe tin tức tốt đi."
Tai nghe vang lên thanh âm thiếu niên trong như suối: "Tin tức tốt là nghiên cứu lỗ sâu trạm trung chuyển không gian có tính đột phá, vị 'Người ngoài hành tinh' ngoại viện kia rốt cuộc đã điều chỉnh đúng tọa độ."
Loại lỗ sâu trạm trung chuyển không gian cực lớn này không cô phụ quy mô của nó.
Hai con Bạch Tuộc suất lĩnh đoàn đội nghiên cứu khoa học trái đất không dễ dàng gì mới tìm ra tọa độ hành tinh mẹ trong ba ngày.
Dùng cách nói trái đất, tăng ca đến đầu người ta phát trọc.
"Xác định tọa độ rồi? Đích thật là một tin tốt." Bùi Diệp mơ hồ đoán ra tin tức xấu là cái nào, "Tin tức xấu là năng lượng không đủ sao?"
Thái Hạo trả lời ngoài dự liệu.
"Không phải, kết quả kiểm trắc cuối cùng là năng lượng dôi dào, nhưng..." Thái Hạo dừng một chút, thanh âm thêm vài phần trầm thấp, "Lỗ sâu trạm trung chuyển không gian này không biết xây dựng vào khi nào, cũng không biết bao lâu chưa sử dụng, từng kết cấu đều cần dùng thủ đoạn đặc thù kích hoạt..."
Vốn tưởng rằng lỗ sâu trạm trung chuyển không gian còn cần bổ sung năng lượng, nhưng Bạch Tuộc khổng lồ bản thể xâm nhập nghiên cứu lại phát hiện năng lượng đủ.
Sở dĩ để hư ảnh lão huynh Bạch Tuộc ngộ phán năng lượng không đủ, đó là bởi vì đại bộ phận năng lượng ở trạng thái ngủ đông.
"Thủ đoạn đặc thù?"
Bùi Diệp mới đầu cũng không để ý điểm ấy, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Thái Hạo nói: "Căn cứ kết quả điều tra, lỗ sâu trạm trung chuyển không gian này và Bát quái ngũ hành, Thiên can địa chi có liên hệ chặt chẽ."
Thủ đoạn khoa học không làm được, vậy thì thay góc độ.
Đánh bậy đánh bạ đúng là để bọn họ tìm đúng chỗ đột phá.
Phương án trước mắt là lựa chọn năm dị năng giả thuộc tính khác biệt, tức Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, để bọn họ đứng ở mỗi phần trận nhãn, lại lấy Ngũ Hành tương sinh —— Tức Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim —— Kích hoạt toàn bộ nguồn năng lượng trạm trung chuyển.
Bùi Diệp vuốt cằm nói: "Đem loại thủ đoạn này ứng dụng ở đây, ngược lại mới lạ."
Qua hai hơi thở, Thái Hạo vẫn không đáp.
Bùi Diệp mới ý thức tới tình huống và chính mình tưởng tượng không giống nhau lắm.
"Thái Hạo, cậu dấu diếm cái gì?"
"Ngoại trừ năm dị năng giả đơn thuộc tính ngũ hành, còn cần một dị năng giả thực lực đủ mạnh thuộc tính lại nằm ngoài ngũ hành làm lực lượng chủ dẫn đạo trận nhãn." Giọng nói Thái Hạo gấp rút, không tình nguyện cường điệu nói, "Người sống sót, người làm chủ trận nhãn tuyệt đối sẽ chết."
Bùi Diệp nghe không có phản ứng gì.
"Thuộc tính bên ngoài ngũ hành?"
Thái Hạo nói: "Nhất định phải là thuộc tính dị năng bên ngoài kim mộc thủy hỏa thổ, tốt nhất là thuộc tính đơn, thực lực mạnh..."
Một tiêu chuẩn này, quả thực là vì Bùi Diệp đo thân mà làm.
Nhìn quanh trái đất tận thế, ai dám nói dị năng mình mạnh hơn Bùi Diệp?
Bùi Diệp à một tiếng.
Cô mặt không thay đổi nói: "Ngược lại rất thích hợp với tôi."
Giọng Thái Hạo đột nhiên nghiêm nghị lại.
"Người sống sót!"
Bùi Diệp cười nói: "Tôi biết sẽ mất mạng, nhưng nhiệm vụ này đúng là rất thích hợp với tôi. Ngoại trừ tôi, không ai dám nói có năng lực 100% đảm nhiệm."
Thái Hạo đột nhiên có loại cảm giác không biết nên nói thế nào.
Lời đều bị Bùi Diệp chặn lại.
Thật lâu, hắn dùng thanh âm rất hoảng hốt nói: "... Sẽ không toàn mạng..."
"Tôi biết."
Đừng nói đây chỉ là phó bản trò chơi, dù không phải phó bản trò chơi...
Nếu không có lựa chọn khác, Bùi Diệp cũng có chín phần tỉ lệ đồng ý.
"Ngay cả chết cũng không để ý?"
Thái Hạo hỏi cô như vậy.
Bùi Diệp khẽ nói: "Chết cũng không sợ, chỉ cần chết có ý nghĩa."
Bất luận là giác ngộ tử vong hay giác ngộ hi sinh, quân đoàn số bảy đều có, chớ nói chi là thủ lĩnh.
Bùi Diệp gảy rơi tàn thuốc một cái, phả từng làn khói nói, "... Mà tôi không có nhiều đại nhân đại nghĩa như vậy, chỉ cầu chết không mất mặt là tốt."
Bùi Diệp vừa ra quyết định, nhưng lại không biết có người đoạt trước cô muốn đi làm chủ trận nhãn.
Thời điểm Liễu Diệp Tiên tới Hướng Thụy Quân đã đứng sẵn trong phòng.
Hướng Thụy Quân sắc mặt khó coi.
Cô là song hệ dị năng lôi hỏa, không phù hợp làm người chấp hành ngũ hành tương sinh, cũng không thích hợp làm chủ trận nhãn.
Liễu Diệp Tiên vừa tiến vào khiến cô trợn tròn mắt.
"Chị tới làm gì?"
Liễu Diệp Tiên lấy dũng khí: "Chị là dị năng giả hệ trị liệu đơn thuộc tính, không gian không tính thuộc tính thứ hai, Chị cảm thấy mình rất phù hợp."
Hướng Thụy Quân mặt xanh mét.
Chịu chết cũng không phải việc đẹp đẽ gì, Liễu Diệp Tiên tới góp vui làm gì?
Chị ta còn là dị năng giả hệ trị liệu đẳng cấp cao nhất trái đất, giá trị bỏ xa những người khác.
Nếu trái đất có thể khôi phục hòa bình, Liễu Diệp Tiên đợi tiền đồ phi thăng đi!
Liễu Diệp Tiên cũng hỏi lại em gái hờ.
"Thụy Quân, em tới làm gì?"
Hướng Thụy Quân cười lạnh: "Liên quan gì đến chị!"
Liễu Diệp Tiên không có chút cảm giác bị mạo phạm nào, ngược lại ánh mắt bình tĩnh nhìn về người phụ trách phía sau bàn công tác.
Người phụ trách bị hai người chằm chằm muốn toát mồ hôi.
Tối hôm qua vừa xác định phương án, sáng nay đã một đống người đến muốn tự đề cử mình.
Tuy rằng thanh niên có giác ngộ đáng tán dương, nhưng quá có giác ngộ...
Hình như cũng không tốt lắm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.