Editor: Đào Tử
___________________________
Tuy Bùi Diệp không rõ kịch bản chi tiết của phó bản trò chơi, nhưng định luật tiểu thuyết nói cho chúng ta biết —— Nữ chính mua đồ tất nhặt được chỗ tốt.
Mà trên thực tế, bất luận là bản tận thế trùng sinh nữ phụ văn « Thiết huyết nữ vương tận thế sở hữu linh tuyền: Quân thiếu sủng trong lòng bàn tay », hay bản ngọt sủng yêu đương văn khoác lớp da tận thế « Tận thế sủng trong lòng bàn tay », vận khí hai vị nữ chính đều đứng đầu.
Ngẫu nhiên cứu đứa bé trai tất nhiên là một trong kiêu hùng tương lai, kiểu gì cũng sẽ trợ giúp cực lớn cho nữ chính ở phần sau; Đi thị trường giao dịch mua thứ gì, tất nhiên sẽ kiếm được bảo bối người khác có mắt như mù; Gặp nữ tính không ghen ghét nữ chính cường đại thì là muốn bò lên giường nam chính sau đó bị nam chính hoặc nữ chính đánh mặt; Gặp đồng đội không có bối cảnh đặc thù thì thiên phú trác tuyệt...
Hiện tại không diễn "Thị trường giao dịch nhặt được đại bảo bối", chỉ có thể nói tác giả không theo kịch bản không sảng khoái chút nào!
Nhìn thấy Liễu Diệp Tiên dừng lại trước sạp hàng, chốc lát chọn trúng ngọc thạch chất lượng không tệ, Bùi Diệp đã cảm thấy chuyện này có hi vọng.
Chủ quán âm thầm dò xét một nhóm ba người Liễu Diệp Tiên.
Tuy rằng Thái Hạo phổ cập khoa học sổ tay tu luyện dị năng, người sống sót thức tỉnh dị năng ngày càng nhiều, trong đó tỉ lệ dị năng giả hệ thủy cũng khá cao, nhưng đẳng cấp dị năng của bọn họ không cao lắm, lượng nước tạo ra có hạn. Tính bình quân mỗi người trong căn cứ thành phố B một ngày chỉ có mười lít —— Cái này còn phải có tài lực mới có thể mua được nhiều như vậy, nếu không cũng chỉ có nước sinh hoạt cơ bản cam đoan không chết khác.
Dưới loại tình huống này, có ai thừa nước tắm rửa vệ sinh cá nhân?
Rửa mặt lau dầu nhờn bên trên, thời điểm uống nước thuận tiện súc miệng chải răng uống vào, tắm rửa đều là hi vọng xa vời.
Chủ quán bởi vì muốn kinh doanh đối mặt khách hàng, bà dùng một ít nước để mình trông sạch sẽ một chút, tránh trên thân toàn là mùi vị khác thường.
Mà ba nữ sinh trẻ đẹp trước mắt không chỉ dáng dấp sạch sẽ, ăn mặc cũng sạch sẽ, khí sắc hồng hào.
Tại tận thế, thân hình, vệ sinh cá nhân và quần áo, thành chỉ tiêu trọng yếu mọi người phán đoán một người.
Chỉ cần có xíu đầu óc, người sống sót phổ thông sẽ không đi trêu chọc.
Bán hàng thích nhất gặp loại khách hàng này.
Mang ý nghĩa trong tay vị khách hàng có thừa tiền lấy ra mua sắm.
Lúc này, Hướng Thụy Quân cũng có chút muốn mua.
"Nếu có hàng tốt, giá cả hợp lý, tôi cũng mua hai món."
Đồ trang sức như vàng bạc ngọc thạch ở tận thế chính là rác rưởi giá trị không bao nhiêu, một vòng tay một lượng vàng cũng không sánh nổi cái bánh mì quá hạn. Bởi vì dị năng giả thực lực cường đại có thể nhẹ nhàng xâm nhập khu luân hãm Zombie, đám đồ chơi này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hướng Thụy Quân muốn mua, dĩ nhiên không phải bởi vì thích chưng diện.
Cô nghĩ đến sau này.
Nếu lão huynh Bạch Tuộc nói là sự thật, người ngoài hành tinh có thể trợ giúp trái đất vượt qua tai kiếp tận thế, nghĩ đến trật tự sản xuất có thể nhanh chóng khôi phục.
Nếu có thể trở lại sinh hoạt bình thường, trật tự kinh tế tận thế sẽ khó dùng.
Để dành một ít vàng bạc ngọc thạch, có lẽ về sau có thể phát huy tác dụng.
Dù là tâm tính chủ quán ổn trọng, nghe lời của Liễu Diệp Tiên và Hướng Thụy Quân cũng lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Bà nói: "Có có có, bên chỗ tôi còn nhiều hàng tốt lắm."
Ngoại trừ hàng bày ở trên quầy hàng, chủ quán còn có một túi đồ vật.
Trang sức bằng vàng chiếm đa số, trang sức ngọc tương đối ít, trong đó còn kèm theo nhiều ngân sức tạo hình đơn giản.
Hai người Liễu Diệp Tiên cũng không lắm miệng hóng chuyện chủ quán từ đâu có nhiều đồ vật như vậy, cười nhìn hàng.
Lúc này, ánh mắt Bùi Diệp rơi trên hàng hóa một góc quầy hàng.
Quả nhiên ——
Vầng sáng nữ chính phát huy tác dụng.
Lực chú ý của hai người Liễu Diệp Tiên còn chưa rơi vào thứ này, Bùi Diệp đã đưa tay nhặt lên.
"Cái này bao nhiêu tiền?"
Nhìn tạo hình chắc là một khuyên tai ngọc hình hồ lô, nhưng khuyên tai ngọc vỡ, phân thành hai mảnh trên dưới.
Trong tay Bùi Diệp là một trong đó.
Chủ quán nói: "Nếu các cô mua ba món, sẽ tặng kèm cái này. Vỡ thành như vậy không còn đáng tiền..."
Nếu là vòng ngọc nát, sửa một chút còn có thể làm thành trang sức nhỏ như khuyên tai vòng tai ngọc, nhưng khuyên tai ngọc này quá nhỏ, vỡ cũng không cách nào tái sử dụng lại. Chủ quán cũng quên mình thu dạng thứ phẩm này vào từ bao giờ, nếu khách hàng thích tặng không cũng được.
Bùi Diệp ngay thẳng nói: "Ngược lại tôi cảm thấy vật nhỏ này so với tất cả đồ vật trên quầy hàng của bà đáng tiền hơn cả."
Chủ quán sững sờ một chút.
Liễu Diệp Tiên đang giúp em gái hờ thử mang một chiếc vòng tay vàng gia công.
Vòng ngọc trông đẹp, nhưng va chạm dễ nát, Hướng Thụy Quân là dị năng giả tuyến đầu đối kháng với Zombie, ngọc sức không thích hợp.
Nghe được đối thoại giữa chủ quán và Bùi Diệp, hai người đều hiếu kỳ nhìn lại.
"Hả..., vỡ thành dạng này..."
Liễu Diệp Tiên đến xem xét, vốn cho rằng là trang sức nhỏ bình thường, nhìn kỹ lại cảm thấy có chỗ là lạ.
Hướng Thụy Quân cũng có loại cảm giác này.
Nói không rõ thứ này tốt chỗ nào.
Mấy thứ bên trên sạp hàng cộng lại cũng không hấp dẫn khiến mình muốn mua bằng nó.
Hướng Thụy Quân đang chuẩn bị tùy tiện mua mấy món, để chủ quán đem khuyên tai ngọc vỡ tặng không.
Ai ngờ có người cản trở mình.
"Sao mình nhìn thấy là lạ..."
Hướng Thụy Quân nhìn thoáng qua Liễu Diệp Tiên, lại nhìn phá gia chi tử Bùi Diệp, cuối cùng ánh mắt rơi vào người chủ quán.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Hai đứa này có biết mua đồ hay không?
Chủ quán không biết đồ tốt, tặng không ra ngoài, hết lần này tới lần khác hai người nói đồ vật có vấn đề, đáng tiền, đây chẳng phải rõ ràng nói cho chủ quán —— Mau tới mau tới làm thịt coi tiền như rác đi, mặc kệ miệng sư tử ngoạm của ngươi mở bao lớn, bọn ta đều sẽ mua lại, ghét bỏ mình nhiều tiền đúng không?
Hướng Thụy Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đem lời muốn nói nén trở về.
"Cái này tôi muốn, cũng không lấy không, bà ra cái giá đi."
Bùi Diệp không trả đồ vật về quầy hàng, ý muốn mua rất rõ ràng.
Nếu đụng phải chủ quán gian thương, cô đã là dê béo đợi làm thịt.
Chủ quán cũng ngơ.
Bà không biết cái khuyên tai ngọc vỡ kia có làm được cái gì, nhưng khách hàng nói nó quý hơn những đồ vật trên sạp hàng cộng lại...
Chủ quán cảm thấy do dự.
Bà không biết giá trị đồ vật, vốn định bọn người Bùi Diệp mua thêm hai món sẽ tặng không. Nhưng bây giờ nghe xong biết đồ vật rất có giá trị, mà tặng không... Nếu như là trước tận thế, bà chắc chắn sẽ không lật lọng, bà cũng không thiếu ít tiền này, nhưng bây giờ bất đồng.
Chủ quán quyết định chắc chắn, đưa tay chỉ đồ vật trên quầy hàng.
"Là tôi nhìn lầm, các cô không nhắc nhở tôi cũng không biết... Như vậy đi, tôi cũng không muốn các cô nhiều. Cái sạp hàng này của tôi giá trị hết bao nhiêu tiền, các cô giao thế ấy nhé?" Chủ quán nói xong tai đỏ lên, hiển nhiên cảm thấy mình hơi vô sỉ.
Bùi Diệp vừa nhìn liền biết, ranh giới đạo đức cuối cùng của vị chủ quán này còn khá cao, không thích hợp làm ăn lắm.
"Được, bà tính toán giá cả, tôi trả cho gấp mười."
Hướng Thụy Quân: "..."
Chủ quán và khách hàng đều không đi theo kịch bản, nào có người mua đồ bán đồ như các người?
Bùi Diệp không biết ngấm ngầm phát đại tài, chủ quán không biết rao giá trên trời...
Thật sự đủ kỳ hoa!
Còn chủ động cho gấp mười?
Đây không phải rõ ràng nói cho chủ quán bà bán đồ quá thua lỗ?