(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 216: Con tin




Editor: Đào Tử
_____________________
Hướng Thụy Quân nắm chặt chuôi đao, hai mắt hiện sát ý hung ác.
Mấy người đàn ông kia cũng là nhân vật hung ác, phản ứng cực nhanh, cô vừa có chút động tác, một người trong đó đã nhắm họng súng ngay đầu cô.
Khỏi cần phải bàn, một khi Hướng Thụy Quân có cử động gây bất lợi cho bọn hắn, họng súng sẽ phun ra tia lửa đoạt mệnh xuyên thủng đầu cô ngay.
Đang lúc bầu không khí giằng co cương cứng, Bùi Diệp mở miệng cười.
"Bên ngoài quái vật hoành hành, chúng ta không dễ gì sống sót được, tương trợ lẫn nhau còn chẳng kịp, không nhất thiết vừa đến đã nặng mùi thuốc súng như vậy chứ?" Cô liếc qua Hướng Thụy Quân, người sau như con nhím xù gai nhọn, cô nói, "Thụy Quân à, đừng không hiểu chuyện như thế."
Hướng Thụy Quân suýt tức giận muốn đau eo.
Cô không hiểu chuyện?
Sắc mặt liên tục biến hóa, cuối cùng buông chuôi miêu đao bên hông ra.
Người đàn ông dùng súng ngắm chuẩn đầu Bùi Diệp khinh miệt xùy một tiếng.
"Thú vị thật."
Khóe môi mang nụ cười gằn gian ác, vết sẹo màu nâu dài cực giống con rết trên mặt theo đó chuyển động như thể nó còn sống.
Vóc dáng người đàn ông vô cùng khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn săn chắc có lực như nham thạch, hình xăm Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ phủ kín nửa người, cổ còn xăm đầu rắn hổ mang quấn quanh, mắt rắn sắc lạnh mở to, khiến bất kể người bình thường nào đều thấy sợ hãi.
Mấy cô gái trẻ như Bùi Diệp không chỉ không sợ hãi, ngược lại hết sức bình tĩnh.
Phảng phất những tên đàn ông trước mặt bọn họ không phải kẻ hung thần ác sát, mà là tụi công tử bột trông thì ngon nhưng chả dùng được.
Tự tin trấn định thế này nói rõ điều gì?
Tổ đội bốn nữ một nam, một đứa bé gái xông vào khách sạn S, lên tầng 23 lại bình an xuống còn nói rõ việc gì?
Nói rõ nhóm người này có thứ ỷ lại!
Thực lực bọn họ tuyệt đối không yếu như vẻ bề ngoài.
Người đàn ông phát giác chỗ sai sai, lập tức dùng bộ đàm gọi đồng bọn tới, phòng ngừa đám người Bùi Diệp bất ngờ tấn công.
Ba tên đồng bọn nhoáng cái đã đến, tên đàn ông tựa ăn viên thuốc an thần, yên tâm lên nhiều.
"Các người muốn đền bù cái gì?"
Người đàn ông hỏi, "Tụi bây giao nổi vật gì bồi thường?"
"Chúng tôi chỉ cần người thân bình an, miễn là bồi thường trong phạm vi giao nổi sẽ không cò kè mặc cả."
Người đàn ông dùng súng chỉ hướng đại sảnh nhà ăn tầng ba một chút.
"Được, đã vậy chúng ta vào nói chuyện vui vẻ một lát."
Bùi Diệp bình tĩnh đuổi theo, người phụ nữ và Liễu Diệp Tiên bình thường chưa từng tiếp xúc với loại hung ác tràn ngập khí chất tội phạm như người đàn ông, vẻ mặt mang vài phần khẩn trương và sợ hãi. Phản ứng Tề Thiên Thạc còn tính bình tĩnh, Hướng Thụy Quân thì nắm chặt nắm đấm, kiềm chế sát ý tán loạn trong cơ thể.
Cô nóng lòng muốn dùng dị năng lôi hỏa xử lí toàn bộ mấy tên cặn bã này!
Nguồn điện khách sạn S vẫn cung ứng bình thường, đại sảnh nhà ăn tầng ba đèn sáng rực, phần lớn bàn ăn đều bị đẩy chất đống ở góc hẻo lánh, trung tâm chỉ còn lại năm bàn dùng cơm loại bốn người ngồi. Bọn người Liễu Diệp Tiên tới, thấy rõ tình hình bên này, suýt hít thở không thông.
Khoảng bốn mươi người ngồi hoặc nằm co trong góc vắng.
Nam nữ đủ cả, niên kỷ từ mười mấy đến khoảng bốn mươi tuổi.
Trừ số ít người mặc đồng phục nhân viên phục vụ khách sạn, đa phần đều là khách trang phục khác nhau.
Khách sạn S là khách sạn năm sao, ở một đêm thấp nhất cũng một ngàn tệ.
Những vị khách trả nổi cái giá ấy, quần áo trang phục đều đại biểu cho thể diện, lúc này lại chật vật nhìn không ra hai chữ "Thể diện".
Mấy người đàn ông trong đây đều bị đánh mặt mũi bầm dập, có người co quắp trên mặt đất ôm cánh tay bị vặn gãy xoay theo góc độ kì lạ, hai ống quần dính dấu chân màu xám, máu sẫm từ trong thẩm thấu ra ngoài. Bùi Diệp liếc xem liền biết người này bị đánh gãy chân.
Trong mạt thế bị gãy tay què chân, chẳng khác nào tuyên án tử hình.
Cô cũng để ý thấy năm người phụ nữ trong số bốn mươi người, quần áo năm người rất xộc xệch như bị người ta cưỡng ép cởi, có vết tích xé toang. Lại nhìn lớp trang điểm nhòe đi của bọn họ, trên mặt toàn nước mắt, khóe miệng bị tát rách máu, dấu tay sưng phù...
Không khó tưởng tượng mới đây bọn họ đã trải qua ác mộng đáng sợ gì.
Bùi Diệp còn nghe tiếng khóc thảm thiết truyền từ phòng bếp tầng ba, bên kia cũng có vài người phụ nữ.
Hướng Thụy Quân tức giận mắt đỏ bừng, tơ máu giăng đầy hốc mắt.
Nếu Bùi Diệp không đưa tay ngăn lại, sợ là cô đã xách đao gϊếŧ người.
Chẳng quan sát mấy tên tráng hán xung quanh một chút, súng giơ trên tay đến giờ chưa buông.
"Xin lỗi nhé, để chê cười rồi, cô em không bị dọa sợ đó chớ?"
Người đàn ông nhe răng cười, vết sẹo màu nâu trên mặt càng nổi bật sự hung hãn càn rỡ của hắn khiến người ta liên tưởng đến sài lang hổ báo.
Bùi Diệp hỏi Liễu Diệp Tiên.
"Ba mẹ cậu có ở đây?"
Mặt Liễu Diệp Tiên trắng bệch, khẽ lắc đầu.
Cô bước vào phòng ăn đã bắt đầu tìm kiếm hình bóng quen thuộc, nhưng không nhìn thấy cha với dì.
Người đàn ông nghe Liễu Diệp Tiên nói, mặt lộ vẻ tiếc nuối.
"Xem ra thân nhân các người không ở đây..."
Bùi Diệp hỏi người đàn ông.
"Người sống sót đều ở đây hết?"
"Không, còn vài người không nghe lời bị nhốt tại nhà kho."
Bùi Diệp nói, "Cho chúng tôi xem thử."
Người đàn ông do dự hai giây, con mắt âm lãnh dò xét Bùi Diệp, sau cùng nhấc bộ đàm nói hai câu.
"Tụi mày đi mang nam nữ bốn mươi năm mươi tuổi ra hết."
Qua nửa phút, nhìn thấy hai tên đàn ông hung tợn mang năm nam nữ trung niên bị thương đến, trong đó có cha và mẹ kế Liễu Diệp Tiên!
"Cha, dì!"
Cha mẹ Liễu Diệp Tiên nghe giọng con gái, bỗng ngẩng đầu lên.
Bọn họ thấy hai cô con gái thân yêu, đầu tiên mừng rỡ lại chợt sốt sắng hối hận vạn phần.
"Sao các con lại tới đây, đi mau đi!"
Cha Liễu Diệp Tiên chưa nói dứt hai câu, nòng súng lạnh băng chống vào huyệt thái dương của ông.
"Các người tính làm gì?"
Người đàn ông nói, "Tụi bây rất may mắn, người thân vẫn còn đó. Đã thấy người rồi cũng nên trả chút thù lao chứ? Anh em bọn tao liều mạng, lãng phí đạn quý giá mới đưa được những người này xuống đây, không có công lao cũng có khổ lao, phải đền bù mới được."
"Chúng tôi chỉ có mấy cái ba lô đồ ăn với nước uống. Thế đạo hiện tại tiền tài đã vô dụng, mà đồ ăn sẽ càng ngày càng thiếu. Chúng tôi chấp nhận giao tất cả đồ ăn nước uống trên người cho các người, nhờ đó đổi lấy hai người thân. Anh xem cỡ vậy được chưa?"
Tròng mắt tên đàn ông mang vết sẹo suy nghĩ sâu xa, dường như đang nghiêm túc cân nhắc lời Bùi Diệp nói.
"Ít đồ vậy à, chưa đủ."
Bùi Diệp hai tay cắm vào túi, cô vào tầng ba cứ duy trì động tác này, trông cà lơ phất phơ vừa thờ ơ.
"Chưa đủ?"
Người đàn ông chưa lên tiếng, đồng bọn đã cười cợt.
"Mấy cô em cùng anh em tụi tao ngủ một giấc, vậy là đủ rồi."
Hai vợ chồng cha Liễu nghe lòng nóng như lửa đốt.
Ông vừa cử động, người đàn ông dùng súng chống đầu ông lấy tay bịt chặt miệng, họng súng lạnh lẽo áp chặt huyệt thái dương.
Khẩu súng này đang trong trạng thái lên nòng sẵn sàng bắn, chỉ cần nhắm ngay mục tiêu bóp cò sẽ thủng huyệt thái dương cha Liễu máu văng tứ tung!
Hai con tin trong tay, đám người Bùi Diệp có động thủ nhanh cũng không nhanh bằng bóp cò! 
_______________________
Đào: Edit bộ mới xong, cảm thấy bộ này sắp thành con ghẻ >_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.