(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 202: Tại tận thế làm người tốt việc tốt




Editor: Đào Tử
__________________________
 【 Nhớ lắm, nhưng công tác mới siêu bận bịu, cha nhớ phải ăn cơm đúng giờ nha (o°ω°o) 】
Nhìn phong thư【 A Tể hồi âm 】này, cánh môi ngậm điếu thuốc của Bùi Diệp không khỏi cong lên.
Cửa hàng lên mười mấy vị dịch dinh dưỡng lắm bệnh, A Tể thử từng thanh từng thanh, cuối cùng chọn dịch dinh dưỡng vị đất sét dẻo có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng, bỏ nhiều tiền gửi từ hệ thống tin nhắn qua. Hành vi của nó giải khai phần nào tình thế bí bách của Bùi Diệp.
Hai người Liễu Diệp Tiên tồn 3,4 triệu vật tư, đủ mấy người bình thường sống thư thả vài chục năm tại tận thế.
Tình huống Bùi Diệp khác bọn họ, cho cô hết toàn bộ đồ ăn vật tư cũng không chống được mấy năm.
Không phải sức ăn cô lớn, chính xác là nhu cầu năng lượng của cô quá lớn.
Năng lượng chứa trong đồ ăn thông thường có hạn nên dùng số lượng bù vào chỗ trống, đây tạo thành cảm giác sức ăn Bùi Diệp rất lớn.
Dịch dinh dưỡng thì khác.
Đừng nhìn một thanh dịch dinh dưỡng chỉ 50ml, nhưng cỗ thân thể Tiểu Tú dùng một thanh đã đáp ứng đủ nhu cầu hoạt động vài ngày.
Một tá 12 thanh, vừa đúng lượng 4 ngày.
Bùi Diệp nhìn lướt giá cả dịch dinh dưỡng trong cửa hàng.
Một thanh 10 điểm công đức, mua một tá có ưu đãi tròn 100 công đức.
100 công đức đúng là không cao, nhưng ——
Bùi Diệp nhìn tài khoản trống rỗng, khẽ thở dài một hơi.
Hiện tại cô nghèo túng không kiếm ra nổi một điểm công đức, túi còn sạch hơn cái bản mặt, nhờ vào A Tể nhà mình làm công nuôi.
"Mình đây gọi là gì?"
Tiểu bạch kiểm ăn bám?
Không, đường đường là quân đoàn trưởng tiền nhiệm Liên Bang, sao cô có thể mặt dày ăn cơm chùa A Tể?
Bùi Diệp bỏ thời gian một đêm cẩn thận nghiên cứu App【 Yêu và nuôi trẻ 】, muốn tìm ra biện pháp kiếm công đức tại phó bản tận thế.
Tiêu tiền là việc bất khả thi, hệ thống trò chơi cũng không nhận vàng bạc châu báu.
Thu hoạch công đức chỉ có hai con đường tắt ——
Thứ nhất, hoàn thành nhiệm vụ!
Thứ hai, ở tận thế làm thanh niên ba tốt năm thiện!
Năm cái nhiệm vụ phó bản không có nửa điểm đầu mối, vậy chỉ còn đường tắt thứ hai.
Bùi Diệp nhìn App trò chơi【 Yêu và nuôi trẻ 】 lộ chút biểu tình ghét bỏ.
Chủ động cứu người và bị động cứu người, cảm giác thể nghiệm khác nhau.
Hệ thống trò chơi quyết tâm định buộc cô làm "Bùi Tam Hảo", làm việc tốt, nói lời hay, tâm thiện?
Ngày hôm sau, mặt trời ban mai mọc từ đằng đông như thường lệ.
Không biết bao nhiêu sinh viên trong trường đại học lo sợ bất an chịu giày vò cả đêm.
Ban ngày hôm đầu tận thế, mạng lưới liên lạc tin tức vẫn có thể sử dụng bình thường, thuỷ điện cũng cung ứng như thường.
Mạng lưới phô bày tràn ngập video cùng ngôn luận hoảng sợ, chính phủ quốc gia ngay lập tức vận hành, điều động lượng lớn nhân lực tiến hành ứng cứu.
Từ đêm qua Zombie đã dần hiện thân, bộ máy khổng lồ bắt đầu xuất ra năng lực tổ chức cứu viện đáng kinh ngạc.
Mọi đài truyền hình còn hoạt động được đều thông báo nội dung liên quan đến lưu ý an toàn và tiến trình ứng cứu.
Từng nhà đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, không được tùy ý ra ngoài, tận dụng khả năng trữ đầy đủ thực phẩm nước sạch, an tâm chờ cứu viện.
"... Không chỉ cần đề phòng Zombie..."
Hướng Thụy Quân nhìn tin tức hot search nhỏ giọng thì thầm.
Bấy giờ Liễu Diệp Tiên đã rời giường, rửa mặt sơ sau đó mặc trang phục vận động bình thường vào, trên chân cũng mang giày thể thao nhẹ nhàng chịu mài mòn.
"Vậy còn phải phòng ai?"
Hướng Thụy Quân liếc mắt.
"Ngu, đương nhiên là người!"
Căn cứ số liệu thống kê kiếp trước, dị năng giả lấy nam nữ thanh tráng niên là chủ yếu, người già và trẻ nhỏ chỉ chiếm một phần năm.
Thời bình có luật pháp quốc gia và đạo đức ràng buộc, hoàn cảnh yên bình, cực hiếm có người đem mặt tối nội tâm biến thành hành động.
Cái giá phạm tội nhiều người không trả nổi.
Tận thế vừa đến bất đồng.
Những người này sở hữu siêu năng lực vượt xa người bình thường, mặt tối nội tâm cũng ngo ngoe trồi lên.
Điều gì ở tận thế khiến người ta tuyệt vọng?
Không phải Zombie, trái lại là người sống sờ sờ.
Bạn không đi cướp đồ người khác, không đi hại người khác, thường người bị hại cuối cùng là chính mình.
Tất cả đều phải chết, để người khác chịu chết hay để mình đi chết, lựa chọn đơn giản sáng tỏ.
Hướng Thụy Quân dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết giờ phút này tuyệt đối phát sinh vô số sự kiện hiếp đáp kẻ yếu, cường bạo nữ giới.
"Người?"
Hướng Thụy Quân chế nhạo.
"Có ai biết lúc nào mình chết, chi bằng thừa dịp còn sống điên cuồng hưởng lạc, phát tiết."
Liễu Diệp Tiên nghe vậy trầm mặc.
Cô lương thiện không có nghĩa mất não.
Trật tự quy tắc tận thế khốc liệt xa tận thế trong tiểu thuyết miêu tả.
Liễu Diệp Tiên dùng App định vị tra rõ vị trí chỗ khách sạn cha mẹ và tuyến đường tương đối an toàn.
"Các cậu ai biết lái xe?"
Bùi Diệp cắt ngang đoạn đối thoại đôi chị em hời này.
Cô nhìn thoáng qua khoảng cách trên định vị, 7,2 km.
Đi bộ qua đại biểu phải gϊếŧ 7,2 km đường máu.
Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên đồng thanh nhất quán.
"Mình/Tôi biết!"
Người sau kinh ngạc nhìn người trước.
"Thụy Quân học khi nào?"
Liễu Diệp Tiên học lái hồi hè tốt nghiệp trung học, thi đỗ bằng lái, cha còn mua cho cô một chiếc Mercedes-Benz màu hồng.
Tính tình Hướng Thụy Quân kiêu ngạo lại tự ti, trừ tiền sinh hoạt đại học mỗi tháng, không chịu dùng một phân tiền của cha dượng hờ.
Cô không đi học lái xe, vốn không thể lái xe.
Hướng Thụy Quân lạnh nhạt.
"Có gì khó học, tôi chỉ không có bằng lái thôi!"
Tận thế năm năm, dù là gà con tân thủ bản thân tự tìm tòi cũng biết lái.
"Được thôi." Liễu Diệp Tiên không truy hỏi nguyên do, vẫn kiên trì nói, "Nhưng xe vẫn để chị lái cho."
"Chị không tin kỹ thuật lái xe của tôi?"
Liễu Diệp Tiên giải thích.
"Không phải, chị chỉ không muốn lãng phí nhân lực có hạn."
"Tiểu Tú" là thiên sư bí ẩn mang tuyệt kỹ, đánh Zombie tuyệt đối lợi hại hơn cô.
Hướng Thụy Quân cũng có bản lĩnh, mà dường như cô là vật cản trở, vì vậy cô cố hết sức làm việc trong khả năng.
Loại việc như lái xe cứ giao cho cô đi.
Hướng Thụy Quân cười nhạo.
"Theo chị đi!"
Lái xe ở tận thế là mạnh mẽ đâm thẳng, rất nhiều Zombie bị tông văng ra ép chúng nó đống máu thịt vụn, cần gạt nước cửa kính xe gạt đến báo hỏng!
Liễu Diệp Tiên làm tài xế, nếu vừa lái vừa nôn, vậy thì có việc vui xem.
Cả tòa lầu ký túc im ắng, đám học sinh thấp thỏm lo âu trốn trong phòng ngủ.
Phần lớn người cầm điện thoại lướt Weibo, Tieba, Zhihu, không bỏ lỡ một thông báo cứu viện.
Bọn họ tin tưởng chính phủ sẽ phái người cứu họ!
Một số ít người giữ thái độ bi quan.
Virus Zombie tấn công tràn lan, mọi quốc gia toàn cầu đều gặp nạn, không chỉ riêng một nước.
Quân đội cũng có người hóa thành Zombie, tình huống liệu có tốt hơn bên ngoài?
Bảo hộ quan lớn quyền quý còn không kịp, hơi đâu bận tâm dân đen như bọn họ?
Liễu Diệp Tiên không thích nói, "Cách nghĩ ấy thật quá tệ."
Quân đội liều mạng cứu viện, cứu được loại chỉ biết ngồi châm chọc này lạnh lòng thất vọng biết bao nhiêu.
"Trước khi chết thể hiện IQ heo một tí, đem sợ hãi của mình lây cho người khác, cậu để ý bọn họ làm gì?" Bùi Diệp cười nhạo, "Hoa Quốc cấm súng, quản chế vũ khí nghiêm ngặt, khả năng người bình thường gặp Zombie ngộ hại tất nhiên cao. Nhưng trong quân đội quản lý nghiêm mật, virus Zombie có xâm nhập vào, vừa có người bị Zombie hóa đã bị khống chế. Theo mình thấy, chắc quân đội tổn thất ít nhất. Mặt khác bọn họ đều là quân nhân đi nghĩa vụ, trẻ tuổi, tố chất thân thể mạnh, tỉ lệ sống qua virus zombie sàng lọc cao hơn người bình thường thân thể không cường kiện nhiều." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.