[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 389: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (13)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Trời dần tối mịt nhưng An Hữu vẫn đứng đợi ở cổng phủ mãi. An Linh Vân thấy cha mình như thế thì vừa thương vừa cảm động trước tình yêu của cha và Minh Châu Quận chúa.


Ninh Thư thấy An Linh Vân thương và cảm động thì ngứa ngáy chân tay, chỉ muốn tát cho con nhỏ mấy phát.


Rốt cuộc nó đặt mẹ nó ở đâu vậy.


An Linh Vân chạy ra cổng nói với cha: "Cha vào ăn miếng cơm đi."


An Hữu phẩy tay áo chứ không trả lời. An Linh Vân lại xách váy chạy vào trong phủ nói với Ninh Thư: "Mẹ ơi, mẹ ra khuyên cha đi, cha còn như vậy sẽ kiệt sức mất."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư không biết nên nói gì vào giây phút này. Quần què, An Hữu chết thì liên quan quái gì đến cô. Tốt nhất là mau chết quách đi cho rảnh nợ.


An Linh Vân thấy Ninh Thư không đoái hoài thì thở dài.


Ninh Thư cười khẩy trong bụng, yên tâm đi, sắp tới cô em không có thời gian mà lo chuyện bao đồng đâu.


An Hữu cứ đứng đực ra đó đợi với chả chờ, cụ bà chống gậy thở dài, nhắc đi nhắc lại đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng với An Hữu đứng ở cổng.


Sau là, Minh Châu Quận chúa mua chuộc được tiểu thái giám trong cung, tiểu thái giám mò đến phủ tướng quân và nói với An Hữu ngóng ở cổng rằng: "Chấn uy Tướng quân, Minh Châu Quận chúa bị thái hậu bảo ở lại trong cung rồi. Đợi khi nào quận chúa để tang xong mới được xuất cung. Minh Châu Quận chúa bảo người nghĩ cách cứu ngài ấy đi."


An Hữu đói cả ngày, nỗi lòng chất chứa lại nghe được tin đó thì lảo đảo, ông lay tiểu thái giám và hét lên: "Sao lại vậy, sao lại vậy?"


Cơ thể yếu ớt của tiểu thái giám bị An Hữu rung lắc sợ hãi thưa: "Tôi không biết, tôi không biết gì hết."


An Hữu trợn mắt và bất tỉnh nhân sự, Ninh Thư hớt hải hô toáng lên và chạy đến, kín cẩn đá An Hữu một cái nhưng An Hữu không có phản ứng, chắc là ngất thật rồi.


Cụ bà lo ra mặt, cũng thất vọng với con mình. An Hữu đã vợ con đuề huề rồi mà cứ như thanh niên mới lớn, chết đi sống lại vì một cô gái thế này.


Đưa An Hữu vào trong phủ, bón nước cho ông ta và gọi đại phu đến khám, đại phu bảo là ngất do suy nhược cơ thể cộng với xúc động quá mức.


Ninh Thư bón nước cho An Hữu liên tục.


"Tội nghiệp cha quá." An Linh Vân siết nắm tay, "Không thể gặp lại Minh Châu Quận chúa nữa rồi."


An Linh Vân thì thầm vào tai An Hữu đang hôn mê, "Cha phải tỉnh lại nhé, Minh Châu Quận chúa đang đợi cha đến cứu đấy."


Ninh Thư: ...


Có cả có thể loại mắt mù thế này cơ à. Thái hậu định giết Minh Châu Quận chúa hay làm gì đó đấy thì đã sao, đi cứu người à, vào đấy mà cứu đi.


Câu này quá đại nghịch bất đạo, con bé này trưởng thành trong môi trường gì vậy, nguyên chủ dạy con mình kiểu gì thế này.


Cụ bà đấm ngực, trông như sắp lên cơn đau tim. Ninh Thư vội bảo nha hoàn đưa cụ bà về nghỉ ngơi. Cụ bà cũng không từ chối, bà bảo nếu An Hữu tỉnh thì cho người qua gọi bà.


Ninh Thư gật đầu, vâng dạ rồi nói với An Linh Vân: "Con cũng về ngủ đi, mẹ trông cha con."


An Linh Vân thấy Ninh Thư hờ hững như thế thì bất bình: "Mẹ ơi, theo mẹ thì tại sao thái hậu lại không cho Minh Châu Quận chúa về phủ tướng quân ạ?"


Ninh Thư muốn trợn mắt ghê, thái hậu định làm gì mà phải giải thích với cô à? Cô đang cực nghi ngờ An Linh Vân có phải người sống ở xã hội phong kiến coi hoàng tộc là trời không đấy.


"Minh Châu Quận chúa vốn là quận chúa hoàng tộc, người ở lại hoàng cung có gì sai đâu con. Như con là người của phủ tướng quân, con sẽ sống ở phủ tướng quân vậy đấy. Như con hỏi thế sao con không qua phủ thượng thư ở vậy?"


Ninh Thư trả lời hời hợt.


"Nhưng mà..." An Linh Vân nói cố: "Nhưng mà Minh Châu Quận chúa đã coi phủ tướng quân là nhà mình rồi mà."


Ninh Thư càng mất kiên nhẫn, "Con coi phủ thượng thư là nhà con, tức phủ thượng thư là nhà con à?" Cứ cố cãi cùn thế nhỉ.


An Linh Vân bị Ninh Thư nói cho nghẹn họng, khó chịu vô cùng, "Mẹ không thích Minh Châu Quận chúa à? Cô ấy tốt vậy mà."


Ninh Thư: "... Con về ngủ đi, mẹ đợi cha con tỉnh lại." Biến nhanh hộ cái, bà ngứa tay lắm rồi.


An Linh Vân đành đi về.


Ninh Thư cởi quần áo của An Hữu, lộ ra những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể. Cô lau người và châm kim vào thắt lưng An Hữu.


An Hữu rên nhẹ, mồ hôi túa ra khắp người. Ninh Thư rút kim châm, ngồi bên giường đợi An Hữu tỉnh lại.


An Hữu ngủ trọn một đêm, sáng hôm sau thức dậy trong trạng thái tiều tuỵ, bỏ qua Ninh Thư ngồi trông cả đêm mà vén chăn ra định bụng vào cung đón Minh Châu Quận chúa.


Chẳng qua là ông ta mới đi được mấy bước đã khuỵu xuống đất, cái bụng An Hữu đã đói meo do một ngày một đêm không ăn uống gì.


Cụ bà chống gậy đi vào thấy vậy thì giơ gậy định đánh ông ta, song thấy An Hữu tiều tuỵ thì chần chừ không hạ cây gậy giơ trên đỉnh đầu xuống nữa.


Cụ bà chống gậy quát: "An Hữu con làm gì vậy, con hồ đến đến mức này rồi à, con và Minh Châu Quận chúa không thể đâu."


An Hữu nói: "Con hồ đồ đấy, con chẳng cần phân rõ thật giả trắng đen nữa. Gặp gỡ Minh Châu là con đã thấy không sống phí cuộc đời, dù cuộc đời có ngắn ngủi cũng thật rực rỡ biết bao rồi."


Rực rỡ là pháo hoa đấy ông, thế nên kết truyện hai bạn mới chết cả.


Ninh Thư nhìn cụ bà bằng đôi mắt xót xa, "Mẹ ơi."


Cụ bà bắt An Hữu ăn ít cháo, An Hữu húp cháo xong mới nhìn sang Ninh Thư, ông ta nắm tay Ninh Thư, siết mạnh làm cổ tay Ninh Thư đau.


"Là nàng, chắc chắn là nàng." An Hữu hét vào mặt Ninh Thư.


Ninh Thư giận tím mặt, cảm thấy mặt mình toàn là nước bọt bắn ra của An Hữu. Phắc diu nhà ông, ghê chết bà rồi, muốn đá vào đũng quần ông ghê.


Ninh Thư sợ run người: "Phu quân, thiếp không biết chàng đang nói gì nữa, sao lại là thiếp chứ?"


Cụ bà chống gậy, bảo: "An Hữu, buông Lệnh Nhàn ra, có gì từ từ nói."


Ninh Thư giật tay thoát khỏi An Hữu và qua trốn sau lưng cụ bà.


"Là nàng, chắc chắn là nàng, chắc chắn là nàng đã dùng kế bẩn gì đó. Hai người vừa vào cung, thái hậu đã bảo Minh Châu Quận chúa tiến cung." An Hữu chỉ thẳng mặt Ninh Thư, vừa đau vừa hận, "Nàng cứ trút giận vào ta đây này, tại sao nàng phải đổ lên đầu Minh Châu Quận chúa chứ. Nàng có từng nghĩ rằng một mình nàng ấy sống trong cung sẽ cô đơn nhường nào không."


"Vệ Lệnh Nhàn, ta hiểu sai về nàng rồi. Minh Châu Quận chúa chỉ là một cô gái bơ vơ, nàng thì khoan thai thế này, cớ sao nàng không buông tha cho nàng ấy, sự đoan trang của nàng đi đâu cả rồi?"


Ninh Thư: ...


Muốn giết chồng rồi đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.