[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 282: Thăng cấp vùn vụt không ai sánh bằng (28)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Thả không gian thế giới xuống đây rồi Ninh Thư mới nhẹ lòng được. Cô cảm thấy ở đây toàn mây tía Hỗn Độn vậy nên đã ngồi xuống tu luyện, điều động Tuyệt Thế Võ Công đưa mây tía Hỗn Độn vào cơ thể để làm linh hồn cô dẻo dai hơn.


"Đừng chần chừ nữa, chúng ta phải về thôi, ở đây quá lâu rồi." 2333 thấy Ninh Thư định tu luyện thì nhắc nhở.


Ninh Thư bỗng nhớ ra một chuyện, cô hỏi: "Trong không gian kia có rất nhiều sinh vật giống như rong biển, chúng sẽ ra sao?"


"Thế giới sẽ dần dần tạo ra quy luật cho mình. Sinh vật sống trong nó sẽ tự khắc thích nghi với quy luật này. Ninh Thư này, tôi phát hiện ra cô thích lo chuyện bao đồng thật đấy, cô không thấy mệt à?" 2333 khinh bỉ.


Ninh Thư bĩu môi, "Tôi hỏi có câu thì cũng đâu mất miếng thịt nào."


Ninh Thư đứng dậy, đang định đi về thì thấy có bóng người ở phía xa. Người này cao ráo, mặc áo gió đen và đang bay trên biển Quy Luật. Nhoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi.


Ông... Ông chú y tế?


Người cô mới nhìn thấy là ai? Ông chú y tế đúng không?


Ninh Thư lắc đầu, đâu đúng được, sao ông chú y tế lại xuất hiện ở đây được chứ. Nhưng mà đó là ông chú y tế thật mà. Cô đã từng gặp ông chú hai lần, mà lúc biến thành xác sống còn ở chung với ông chú cực lâu nữa.


Vậy nên Ninh Thư nhớ như in ông chú y tế. Rõ ràng người vừa nãy là ông chú y tế, vấn đề là tại sao ông chú y tế lại ở đây?


Tại sao tại sao tại sao?


Ninh Thư xoắn hết cả não, biết thế đã gọi ông chú lại. Cũng tại ông chú đi nhanh quá, cô chưa cả kịp gọi thì ông chú đã mất tăm mất tích rồi.


Ninh Thư tìm manh mối ở chỗ 2333, "Này 2333, cậu có thấy cái gì vừa xong không?"


2333 hỏi: "Thấy cái gì cơ?"


Ninh Thư sồn sồn: "Thì là một người đàn ông mặc áo gió đen trông rất biến thái rất khủng bố mới bay trên biển Quy Luật đó."


"Cô hoa mắt rồi." 2333 bảo, "Làm gì có ai bay trên biển Quy Luật được, mắt cô có vấn đề á."


Ninh Thư cáu kỉnh: "Con mẹ cậu, tôi nhìn thấy thật mà, một đống lù lù như thế mà cậu bảo tôi hoa mắt là hoa thế quái nào được."


2333 khẳng định: "Cô hoa mắt ấy."


"Tôi nhìn thấy thật mà, cậu phải tin tôi chứ." Cô mới nhìn thấy ông chú trăm phần trăm thật mà.


"Cô hoa mắt ấy."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư cứ luẩn quẩn trong lòng, chẳng lẽ cô hoa mắt thật? Không thể nào, thị lực của cô là 1.5 đó.


Cô nhìn lướt xung quanh biển Quy Luật nhưng ngoài hàng nghìn hàng vạn thế giới thì Ninh Thư không tìm thấy bóng dáng của ông chú nữa.


Ninh Thư đi về theo đường cũ. Sức mạnh linh hồn đã mạnh hơn lúc đến đây nên cô rất ung dung trước lưỡi gió không gian, rất ít khi bị lưỡi gió chém trúng.


Kết thúc chuyến đi an toàn và chỉ có ngạc nhiên, Ninh Thư về lại cơ thể Nguỵ Lương Nguyệt. Mở mắt ra và cử động cơ thể, cô thấy cơ thể mình cứng đờ, các đầu khớp cứ kêu răng rắc liên tục. Cô ngồi lâu quá nên rỉ đó à?


Ninh Thư đi loanh quanh vận động cơ thể trong phòng một lát mới làm cơ thể này không cứng đờ nữa.


Sau khi linh hồn và cơ thể đã hoàn toàn thích nghi nhau, Ninh Thư ngồi lên giường và tu luyện.


Rồng vàng bơi lội trong đan điền hệt như một con rồng thật. Ninh Thư lại lấy một tinh thể tuỷ linh cỡ bằng móng tay ra nuốt xuống. Linh khí chảy ồ ạt vào đan điền như thể muốn phá vỡ đan điền đến nơi.


Rồng vàng trong đan điền bơi lội vô cùng phấn khích, nó liên tục hấp thụ chỗ linh khí này. Sau khi hấp thụ xong, con rồng vàng này sắp sửa nổ tung.


Ninh Thư ngẩn ngơ, tại sao lại bỗng nhiên định nổ tung thế này? Ăn no linh khí nên chết vì căng bụng à?


Mặc dù bảo là rồng vàng nổ tung, nhưng Ninh Thư không hề bị thương. Mặt khác, kình khí của rồng vàng nổ ra ánh sáng len lỏi vào từng ngóc nghách cơ thể. Ninh Thư cảm nhận được các tế bào đang hấp thụ chỗ linh khí này.


Cô siết nắm tay và nhận ra mình đã mạnh hơn trước. Cô chỉ vỗ nhẹ cái bàn mà đã vỗ vỡ tan tành cái bàn nặng trịch.


Người cô ngập tràn sức mạnh, tại giây phút này đây, bí kíp trông rẻ tiền đã phát huy được bộ mặt thật của nó ở thế giới tu tiên.


Cái lúc mà đổi quyển bí kíp, hệ thống chỉ trả cho cô 100 điểm kinh nghiệm thôi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nên là Ninh Thư cũng chẳng quan tâm lắm. Dẫu vậy, Ninh Thư vẫn tu luyện, và đến giờ mới biết nó lợi hại đến vậy.


Từ giờ trở đi cô sẽ luôn tu luyện quyển bí kíp này. Dù có bước vào thế giới bị quy luật gò bó thì vẫn giúp mình khỏe hơn để bảo vệ bản thân an toàn được.


Ninh Thư tiếp tục tu luyện, cơ thể cô lại luyện ra kình khí mới. Luyện ra kình khí rồi, Ninh Thư lấy tủy linh ra nuốt tiếp, chỗ linh khí đó đều được kình khí hấp thụ hết.


Ninh Thư ở lỳ trong phòng tu luyện đến quên trời quên đất, mãi đến khi ông bố Ngụy xuất quan qua tìm cô mới thôi.


Bây giờ ông bố Ngụy không có hơi thở của nguyên khí, không có áp lực của kẻ mạnh, không khác gì một người bình thường, bình thường đến tầm thường. Lúc Ninh Thư thấy ông bố Ngụy thì còn tưởng ông bố Ngụy bị phế võ công rồi cơ.


"Cha bế quan thất bại à?" Ninh Thư sốt sắng, có ông bố mạnh là hậu thuẫn hùng hậu của cô đó.


Ông bố Ngụy quở: "Mày không nghĩ tốt cho cha mày được à? Ông đây đột phá bình cảnh và đã quay lại trạng thái ban đầu rồi đó thằng ranh. Ngoài đường người ta đang đồn ầm cả lên đây này, đến ông cũng chẳng biết thằng con mình lợi hại đến vậy đâu."


Ninh Thư chau mày: "Sao ạ?"


Ông bố Ngụy bán tín bán nghi: "Ông nghe đệ tử ở bí cảnh về bảo là mày đánh tay đôi với Diệp Vũ của Hồng Môn Tông. Mày mạnh thế từ bao giờ vậy?"


Ninh Thư đắc chí thật lực: "Thì con khỏe đó mà, há há."


"Tu luyện mới là con đường đúng đắn, khỏe thì được cái tích sự gì!" Ông bố Ngụy quan sát thằng con mình từ đầu đến đít rồi bảo, "Cho ông xem mày khỏe ngần nào nào."


Ninh Thư ra ngoài phòng với ông bố Ngụy. Cô siết nắm tay, dồn khí đan điền vung nắm đấm mạnh nhất vào ông bố Ngụy. Ông bố Ngụy đỡ nắm đấm bằng việc nắm tay vào nắm đấm của Ninh Thư và bị đẩy lùi về sau mấy bước.


Ông bố Ngụy ngạc nhiên ra mặt, độ khỏe của thằng con ông vượt ngoài dự đoán của ông đấy.


Ninh Thư cười híp mắt, thu nắm đấm về. Hiện giờ cô đã coi cơ thể mình chính là vũ khí mạnh.


Ông bố Ngụy cười đấy nhưng vẫn cố ra vẻ dặn dò Ninh Thư nghiêm túc: "Có khỏe vẫn không ổn, đánh giáp lá cà thì được, chứ nếu người ta chỉ so chiêu với mày thì sao? Người ta không thích đánh đấm vớ vẩn với mày thì sao? Mày vẫn cố mà tu luyện đi."


Ninh Thư gật đầu bảo: "Con biết rồi, con sẽ cố gắng."


Ninh Thư hỏi: "Mà ở ngoài đường làm sao hả cha?" Tại sao lại đồn ầm chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.