[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 243: Nỗi hận của hoàng hậu (19)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư ngồi với Hoắc Thừa Vọng đang đọc sách, Ninh Thư không cho Hoắc Thừa Vọng đọc Tứ thư Ngũ kinh gì đó. Hoắc Thừa Vọng không đi thi công danh như các thư sinh cổ hủ, nên thà đọc Binh pháp Tôn Tử, học cách quản lý còn hơn.


Ninh Thư định tìm một người thầy cho Hoắc Thừa Vọng, nhưng nhớ đến Hoắc Khanh đề phòng phủ nguyên soái nên lại thôi.


Thanh Trúc lại gần Ninh Thư và thưa nhỏ rằng: "Nương nương, phủ nguyên soái đưa tin đến, nói rằng nguyên soái phát hiện có kẻ để đồ không nên để ở phủ nguyên soái. Nguyên soái đã tiêu hủy thứ đó nhưng không đánh rắn động cỏ. Nguyên soái dặn nương nương cẩn thận một chút, đừng để lộ trước mặt hoàng thượng."


Ninh Thư gật đầu, không cho Hoắc Thừa Vọng đọc sách nữa mà ra ngoài chơi với Tiêu Thanh Dương một lúc.


Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương cười khúc khích chạy đi chơi. Ninh Thư chau mày khi thấy vẻ mặt có âm mưu của hai thằng bé này.


"Nương nương, nguyên soái bảo rằng hoàng thượng đang tìm đạo sĩ người nước ngoài ạ." Thanh Trúc nói: "Nguyên soái nghi là hoàng thượng định uống đan dược."


Ninh Thư lắc đầu không cho là như thế. Hoắc Khanh hiện còn rất trẻ, không cần uống đan dược để dưỡng sinh. Đế vương cổ đại thích uống đan dược là bởi muốn lâm hạnh phi tử khi đã già. Còn Hoắc Khanh đây hùng hục như trâu, không cần uống đan dược vì suy kiệt thể lực.


Tại sao bỗng nhiên lại tìm đạo sĩ nhỉ? Ninh Thư suy tư sau đó nghĩ ngay đến một chuyện, chính là vì con hồ ly!


Theo như thúc đẩy của cốt truyện, hiện giờ con hồ ly nên biến thành người. Nhưng khi Ninh Thư mới vào thế giới này thì đã đập nát ngọc Cá Nhám còn đâu.


Con hồ ly không có nó, đương nhiên sẽ không biến thành người được. Hoắc Khanh thì không chịu nổi nữa, nên tìm cao nhân đắc đạo nghĩ cách biến hồ ly thành người thôi.


Xem ra cốt truyện vẫn tiếp diễn như trước, con hồ ly bắt buộc biến thành người, nếu không nam nữ chính đâu thể xxoo, đâu thể trao cho nhau yêu thương nồng nàn chứ.


"Dặn ông nội đừng xen vào chuyện đạo sĩ đó." Ninh Thư chỉ dặn vậy, Hoắc Khanh thích làm gì thì làm đi.


Dù vậy, hành động mời đạo sĩ của Hoắc Khanh đã nhận lại chỉ trích của một số người. Có khá nhiều đại thần trong triều đình không muốn Hoắc Khanh mụ mị trong phép thuật nước ngoài này. Nhưng mà Hoắc Khanh chẳng bận tâm đến điều đó.


Chỉ cần biến hồ ly thành người được thì trả nào cũng được hết. Hoắc Khanh muốn xem xem Hồ Nhi biến thành người sẽ trông thế nào. Nó đáng yêu như thế, chắc là sẽ xinh đẹp và tinh nghịch, khác biệt hoàn toàn với các phụ nữ hậu cung nhỉ.


Con hồ ly không hề hay biết trăn trở của Hoắc Khanh, nó vẫn đi chơi khắp hoàng cung. Hoắc Khanh không cho nó biết, muốn tạo bất ngờ cho nó.


Dạo này con hồ ly thấy mình thật kém may mắn, như có kẻ đang chơi khăm cô ấy. Cô đang đi thì có một thùng nước bẩn đổ xuống người mình, cả cái thùng nước úp thằng vào người cô luôn. Đến khi cô vất vả lắm mới lật được thùng nước ra thì xung quanh chẳng còn cái quái gì nữa rồi.


Con hồ ly ấm ức lắm, nó mang cái mùi thối này về tìm Hoắc Khanh. Nó nhảy lên người Hoắc Khanh, còn cố tình dụi dụi rất ấm ức.


Hoắc Khanh không chịu nổi mùi tanh hôi nhưng cũng không chê con hồ ly, một người một hồ ly đi tắm uyên ương luôn.


Con hồ ly thấy Hoắc Khanh như thế thì ngọt ê răng, cảm thấy Hoắc Khanh mới là người tốt với cô nhất thế gian này.


Một lần đã đành, đằng này chuyện cứ xảy ra liên tiếp làm con hồ ly tủi thân khóc lóc với Hoắc Khanh. Hoắc Khanh nổi trận lôi đình bảo muốn điều tra xem là kẻ nào dám làm vậy với Hồ Nhi của hắn.


Ninh Thư hay chuyện thì bảo hai thằng oắt con không nghịch nữa, còn nghịch nữa là kiểu gì cũng bị tóm đấy.


Hoắc Thừa Vọng rất phấn khởi, bước đi tung tăng hơn hẳn.


Dạo này Ninh Thư khá để ý thời gian con hồ ly biến thành người. Sau khi con hồ ly thành người thì tất cả phụ nữ hậu cung này đều bị bỏ xó hết. Từ đó trở đi, Hoắc Thừa Vọng chỉ có con hồ ly này trong lòng thôi.


Ninh Thư bảo Thanh Trúc tiện thì nhắn cho phủ nguyên soái bảo họ cẩn thận một chút.


Lại bẵng đi một thời gian Hoắc Khanh không qua hậu cung, các phụ nữ hậu cung đều nhìn về hướng ngự thư phòng chằm chằm đến mù con mắt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Khanh đâu.


Thời gian này đã xảy ra một sự cố lớn, đó là con hồ ly bị hủy hoại nhan sắc. Lâm mỹ nhân bị Hoắc Khanh biếm vào lãnh cung đã tóm được con hồ ly sau rất nhiều vất vả, cô ta đâm thẳng vào bụng con hồ ly.


Lúc Hoắc Khanh tìm thấy con hồ ly, Lâm mỹ nhân đang đâm con hồ ly như điên như dại. Con hồ ly đau hết kêu ré lên, mình mẩy đầm đìa máu.


Hoắc Khanh đến đứt tơ máu mắt, hắn sai thẳng thị vệ vung kiếm thẳng đầu Lâm mỹ nhân. Đầu Lâm mỹ nhân lăn ra rất xa, khuôn mặt đầy vết cào vô cùng dữ tợn. Hoắc Khanh bế hồ ly máu me khắp người qua để thái y và đạo sĩ cứu mạng.


"Ư ư ư..." Con hồ ly kêu với Hoắc Khanh, cô cảm thấy mình đau đến chết mất.


Hoắc Khanh rớt cả nước mắt, sợ hãi bảo: "Con sẽ không sao đâu, con sẽ không sao đâu, trẫm không cho phép con bị làm sao hết."


Ninh Thư nhìn dáng vẻ suy sụp tinh thần và khủng hoảng của Hoắc Khanh thì rùng hết cả mình. Cô cười khẩy, làm như mất cả thế giới không bằng.


Huyên hoàng quý phi đứng bên cạnh Ninh Thư tái mét mặt mày. Dù đã được chăm sóc tận tình nhưng Huyên hoàng quý phi vẫn rất gầy yếu, cằm nhọn đi nhiều, một cơn gió có thể thổi bay.


Huyên hoàng quý phi nhìn thấy như thế thì vô cùng ngạc nhiên, chỉ muốn hủy hoại cả thế giới của Hoắc Khanh.


Ninh Thư đứng ngoài cửa ngự thư phòng, nhìn cái cửa đóng kín thì xoay người ra về, "Chúng ta về thôi, hoàng thượng không muốn chúng ta ở đây."


Huyên hoàng quý phi cắn môi theo sau Ninh Thư. Ninh Thư nhìn lướt qua sắc mặt tái mét của Huyên hoàng quý phi thì hỏi: "Muội làm à?"


"Thần thiếp không biết nương nương đang nói gì nữa?" Khuôn mặt tái mét trắng bệch của Huyên hoàng quý phi mỉm cười.


Huyên hoàng quý phi trả lời bình tĩnh, "Chuyện này không liên quan đến thần thiếp, là Lâm mỹ nhân làm mà."


Ninh Thư không nói nữa, ai làm thì người ấy tự biết, còn Ninh Thư đây thì có hơi hả hê đấy, đáng đời lắm.


Con hồ ly bị thương rất nặng, thái y bảo thẳng với hoàng thượng là không cứu được. Hoắc Khanh nghe vậy thì ôm ngực, phun ra một búng máu.


Thái y sợ đến run hết cả người. Hoắc Khanh vừa tức giận vừa khủng hoảng sai thị vệ chém đầu thái y nói không cứu được hồ ly, mặc cho thái y đó có cầu xin thế nào cũng không thay đổi được số mạng của mình.


Có vết xe đổ nên các thái y khác đều im thin thít, nơm nớp lo sợ cầm máu cho hồ ly.


Vào lúc ấy, có một đạo sĩ đi vào, bảo hiện giờ là thời cơ tốt nhất để biến hồ ly thành người, có cầm cự thế này nữa thì con hồ ly cũng chẳng sống được.


Hoắc Khanh bảo cho đạo sĩ làm ngay, bằng mọi giá phải cứu được cái mạng hồ ly.


Nhìn hồ ly nằm trên giường đau đớn gần chết, Hoắc Khanh đau khổ vò tóc mình, chỉ mong mình bị thay hồ ly. Trong nỗi đau thấu tim gan ấy, không biết tình cảm đã nhen nhóm xoắn lại thế nào, hiện giờ Hoắc Khanh đã nhận ra mình yêu hồ ly. Nếu không phải nó thì không ai thay thế được.


Nghĩ đến chuyện hồ ly sẽ rời xa mình, Hoắc Khanh chỉ muốn chôn tất cả người trong hoàng cung cùng hồ ly. Cái con tiện nhân Lâm mỹ nhân kia chết quá sung sướng, đáng ra nên hành hạ ả ta đến chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.