(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 226: [TG8] Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (xong)




👸🏻Chương 226🤴🏻


🌺🌺Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân (xong)🌺🌺


Edit by Thuần An


Ta cảm thấy kinh hỉ của thế giới này đặc biệt nhiều😊


♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >


Sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng lộ ra vẻ vui sướng, hắn mới yên tâm xuống. Tay phủ lên bụng của mình, con ngươi ôn hòa rất nhiều.


Vô Dược hôn hôn môi hắn, cầm tay hắn ôn nhu mở miệng: "Vất vả cho chàng."


Mạch Cẩn Thư dịu ngoan hướng tới gần nàng, cọ cọ mặt nàng: "Có thể vì thê quân sinh con dưỡng cái là vinh hạnh của thiếp thân."


Thân hình nhu nhược của hắn liền cứ như vậy dán lấy nàng, Vô Dược khóc không ra nước mắt, xem ra nàng phải cấm cốc thiếu một đoạn thời gian rất dài.


Trước kia thời điểm hắn cấm cốc thiếu có phải cũng khó chịu như vậy hay không?


Hắn tựa hồ đã nhận ra thân thể nàng có biến hóa, thấp giọng cười, âm thanh ôn nhu mang theo chút âm lãnh: "Thê quân... Một đoạn này thời gian nàng cũng không thể ở bên ngoài làm bậy nga!" Nói cách khác, bảo bảo của chúng ta có khả năng liền sẽ không còn được gặp lại mẫu quân của nó.


Vô Dược cảm giác sau lưng phát lạnh, vội vàng mở miệng nói: "Sẽ không, ta sao có thể sẽ ở bên ngoài làm bậy đây? Ngoại trừ chàng ai cũng không thể khiến ta động tâm a."


Mạch Cẩn Thư vẫn duy trì nụ cười ngoan ngoãn như cũ, nhưng Vô Dược cảm giác được nụ cười này so với vừa nãy hoàn toàn không giống nhau, ít nhất chân thật hơn nhiều.


——


Mùa thu đã tới, khắp núi đều là màn sương xuyên qua lá đỏ. Sau khi Tưởng Thiên Tuyết thoái vị liền không biết tung tích, cùng lúc đó Thiển Miên cũng như vậy, mất tung tích.


Ở khắp nơi đều là lá mùa khô, lại có một nơi hàng năm đều có cây trúc xanh biếc và thác nước cao một trăm trượng* tạo ra một bức tiên cảnh nhân gian.


*Trượng: Ở Trung Quốc 1 trượng dài 3,33 mét.


Tưởng Thiên Tuyết mặc một bộ hồng y quyến rũ mị hoặc nằm nghiêng ở trên giường, mỉm cười nhìn bạch y đích tiên Thiển Miên tuấn dật tuyệt mỹ đọc sách trước án.


Âm thanh Tưởng Thiên Tuyết trầm thấp dễ nghe mở miệng: "Tiểu Miên Miên sách có gì đẹp, chơi với ta a."


Thiển Miên buông sách xuống nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, âm thanh đồng dạng trầm thấp khàn khàn: "Ngươi cũng không sợ ngày mai không xuống được giường."


Tưởng Thiên Tuyết cười khẽ một chút: "Tấm tắc, cũng không biết hôm nay là ai thiếu chút nữa không xuống giường được."


Thiển Miên khẽ cười một chút, đáy mắt như cũ là sủng nịch.


Ai có thể nghĩ đến Nữ đế và Thừa tướng thế nhưng là nam giả nữ trang, hơn nữa ngoại trừ hai người bọn họ chưa từng có người biết.


Khi còn nhỏ chỉ vô tình liếc mắt một cái, thế nhưng liền thành lời thề vĩnh viễn.


——


Mạch Cẩn Thư nhìn sương ngoài cửa sổ, ngốc ngốc vẫn không nhúc nhích.


Vô Dược đi qua, nhẹ nhàng đóng cửa sổ, chỉnh quần áo của hắn lại cho tốt. "Thời tiết lạnh, cẩn thận sinh bệnh."


Mạch Cẩn Thư dựa trên người nàng, tay vuốt bụng sắp lâm bồn của mình: "Thê quân, ta cảm giác ta giống như đang nằm mơ."


Vô Dược đem hắn vòng trong lòng ngực, sau đó mở miệng: "Vậy giấc mộng này của chàng sẽ còn dài như cả đời vậy."


"Ân." Mạch Cẩn Thư nhẹ nhàng ứng thanh. Sau đó liền không nói chuyện nữa. Đột nhiên bụng động tĩnh khiến hắn cảm giác được chân thật: "Thê... Thê quân... Ta... Ta giống như muốn sinh..."


Vô Dược hoảng sợ, thật cẩn thận đem hắn ôm lên giường, vội vàng tìm được người trong phủ thái y.


Vô Dược bồi hồi ở ngoài cửa, cả người đều bất an. Cái loại cảm giác thập phần không tốt này, nhìn hắn thống khổ mình lại là bộ dạng bất lực.


Tâm tình hỗn loạn liền tập kích tâm nàng, đột nhiên một ý niệm sinh ra, có phải thời điểm trước kia nàng sinh hài tử hắn cũng là cái dạng tâm tình này hay không.


Cuối cùng hài tử sinh xong, Mạch Cẩn Thư cũng thực an toàn, nhưng mà Vô Dược lại cảm giác mình cũng không dám muốn hài tử nữa, ít nhất là thế giới này.


...


Tuổi già Mạch Cẩn Thư dựa vào bên người nàng, khi đôi mắt chậm rãi nhắm lại nhẹ nhàng hỏi câu: "Thê quân... Nàng sẽ bồi ta đúng không?"


Vô Dược nhìn hắn rời đi, cũng nhắm lại mắt. Ở trong lòng trả lời: Sẽ, ta sẽ không để chàng cô đơn rời đi.


——


1. Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm*, chỉ là thoáng nhìn như vậy, từ đó nàng liền đi vào lòng ta.


*Tình bất tri sở khởi nhất vãng nhi thâm: Tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.


2. Chẳng sợ lại một đời nữa, ta vẫn sẽ đối với nàng không rời không bỏ như cũ, sinh tử gắn bó.


3. Đường hoàng tuyền không hề cô đơn, bởi vì có nàng làm bạn.


~ Mạch Cẩn Thư ~


12/02/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.