(Quyển 2) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 33: Bí mật Tử Hồ ( nhị )




Mình bị đâm bị thương rồi, bên tay phải bị gọt mất một mảng lớn da thịt, thế nhưng không có máu, chỉ có sương mù màu tím, rốt cuộc không ngưng tụ thành hình được.
Tiểu cô nương kia, trên thân kiếm nhất định có cổ quái! Tử Hồ nhìn chằm chằm kiếm trong tay nàng, không biết là ả hoa mắt, hay là kiếm kia cổ quái, trên người Toàn Cơ đối diện tựa hồ bao phủ một tầng ngân quang bàng bạc, ánh lên gò má tái nhợt của nàng, quả thực không giống như là người thật.  
Kiếm có thể gây tổn thương đến nguyên thần của mình, chỉ sợ không phải là phàm khí, nếu cứ tiếp tục đấu với nàng ta như vậy, vô cùng có hại với mình, một khi bị thương chỗ yếu hại, chính là nguyên thần bị hủy diệt. Vừa nghĩ tới đây, Tử Hồ dứt khoát ở trên mặt đất biến đi, tránh thoát một kiếm Toàn Cơ lại đâm tới, cả người hóa thành một đoàn sương mù màu tím, chui vào trong thân thể hồ ly.   


Một khi trở về nguyên thân, hồ ly liền động, linh mẫn dựng thân lên, cái đuôi dựng đứng, hoảng loạn kêu "chi chi", có ý muốn đoạt môn mà chạy.
Toàn Cơ làm sao để ả đào tẩu, ngón tay dựng lên, tâm tùy ý động, thoáng chốc gọi ra hơn mười con Hỏa Long thật lớn, gào thét đánh về phía cửa, ngăn cản đường đi. Tử Hồ ỷ vào vượt qua ba mươi sáu kiếp, không sợ nước lửa, mắt cũng không chớp xông về phía trước, ai ngờ vừa mới chạm vào thân Hỏa Long, chỉ cảm thấy một trận đau nhức, toàn thân đều bị bỏng. 
Ả hét lên một tiếng, vội vàng né tránh, cúi đầu nhìn nhìn bộ lông dày màu tím mỹ lệ của mình, đã bị đốt đen một mảng lớn.
Là Tam muội chân hỏa! 
Tử Hồ không kịp khóc thét, dư quang trong khóe mắt thoáng nhìn thân ảnh màu trắng như quỷ mị kia nháy mắt liền xông đến bên người, ả chạy trối chết, thế nhưng chung quanh là Hỏa Long xoay quanh, không chỗ nào có thể trốn, chỉ gấp đến độ "chi chi" kêu loạn.


Sau tai nghe thấy phong động, ả tuyệt vọng quay đầu, bạch y thiếu nữ đáng sợ kia tay áo bay lên, ở trong ngọn lửa thoắt ẩn thoắt hiện. Hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, trên mặt một tia biểu cảm cũng không có. 
Ả biết người lúc phẫn nộ sẽ lộ ra những loại vẻ mặt gì. Bọn họ sẽ gầm rú, hoặc là gào khóc, hoặc là mặt liền đỏ lên xông tới tấn công loạn xà ngầu. Ả chỉ là chưa từng gặp qua người như nàng ta. Không lộ vẻ gì, không có tình cảm, lạnh lùng nhìn ả, giống như căn bản không có thâm cừu đại hận gì với ả, nàng ta chỉ là muốn gϊếŧ ả. Rất đơn giản, gϊếŧ ả mà thôi.   
"Ta không có gϊếŧ bọn người sư huynh của ngươi!" Tử Hồ cũng nhịn không được sợ hãi, hét lên, "Không có gϊếŧ không có gϊếŧ! Ta cũng không có gϊếŧ người Chung Ly thành ! Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng gϊếŧ người! Ngươi không cần lại đây!"   


Thế nhưng nàng hình như căn bản không nghe thấy. . . Không, cũng có thể là nghe thấy được, cái đầu nghiêng một chút, thậm chí mang theo một tia thiên chân ý vị. Ngay sau đó, kiếm trong tay nàng liền giơ lên, không chút do dự muốn đâm xuyên qua ả. 
Tử Hồ tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ chết.
Vậy thì như thế nào? Ánh mắt của nàng ta đang hỏi ả: vậy thì như thế nào?  
Không sai. Muốn gϊếŧ người, hoặc là gϊếŧ yêu, lại hoặc là những thứ khác. Cần lý do sao? Không cần sao? Nàng ta mạnh hơn so với ả, đây chính là lý do hoàn mỹ nhất. 
Tiếng gió trong trẻo gào thét bên tai. Bộ lông mỹ lệ của Tử Hồ khe khẽ phất lên.
Đây là gió đoạt mệnh.
Ả lập tức sẽ chết.
Một đôi tay bỗng nhiên xuyên qua trùng điệp Hỏa Long, nhẹ nhàng bế ả lên. Tiếp theo, giọng nói khàn khàn của Đình Nô vang lên: "Đừng gϊếŧ nàng ấy, nàng ấy không có làm chuyện xấu." Động tác của Toàn Cơ đột nhiên dừng lại, mũi kiếm để ở tâm khẩu Đình Nô, chỉ kém hai tấc thì đủ để đâm thủng trái tim hắn. 
Nàng mắt ngơ ngác nhìn hắn, giống như không biết hắn.
Đình Nô mỉm cười với nàng, ôn nhu nói: "Buông tha nàng ấy, được không?"  
"Keng" một tiếng, kiếm trong tay Toàn Cơ rơi xuống đất, nàng có chút mờ mịt ôm đầu, tựa hồ không biết mình đang ở nơi nào. Hỏa Long quanh quẩn xung quanh trong nháy mắt toàn bộ biến mất, chỉ để lại đầy đất những vết cháy đen thui, một vết rồi lại một vết, tố cáo Tam muội chân hỏa ngoan độc.  
"Ta. . . ?" Toàn Cơ có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Tử Hồ núp ở trong lòng Đình Nô run lẩy bẩy, nước mắt lưng tròng, khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.   
Đình Nô chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại bóng loáng của Tử Hồ, giống như đang giáo huấn đứa nhỏ không nghe lời, ôn nhu nói: "Đã biết lợi hại chưa? Cứ khoe khoang trên đời không có ai có thể thu phục ngươi. Về sau không nên lại tùy hứng nữa, muốn cứu hắn, có thể nghĩ biện pháp khác." 
Toàn Cơ rốt cuộc hoàn hồn, nghi hoặc nhìn chung quanh, nàng giống như nhớ rõ chuyện vừa mới phát sinh, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, lại không nhớ nổi chi tiết. Nàng chỉ vào con Tử Hồ khóc sướt mướt kia, lẩm bẩm nói: "Là ta đánh nó thành như vậy ?"  
Đình Nô cười khổ một tiếng, thở dài: "Bất kể là ai đánh, tóm lại là nàng ấy thua. Bọn người sư huynh của nàng không có việc gì, chắc hẳn lúc này tự mình cũng đã đào tẩu. Trên trời có đức hiếu sinh, nàng lưu cho nàng ấy một đường sống đi."
"Không được." Toàn Cơ khiến Tử Hồ lại run lên, cặp mắt đen đảo quanh, hôn mê bất tỉnh.
"Ách . . ." Sao lại thế này, cùng yêu quái trong tưởng tượng của nàng không quá giống nhau, ả ta không phải hẳn nên hùng hổ ồn ào "Tới gϊếŧ đi, ta xem ngươi có bản lãnh gì" sao?  
Đình Nô nói : "Những nam nhân bị nàng ấy bắt đi trước kia, đều được nuôi tại Di Tâm viện phía sau núi. Nàng đừng thấy bộ dạng này của nàng ấy, tu hành hồ mị chi thuật, lại rất nhát gan. Cả ngày la hét muốn thái dương, thế nhưng người đã bắt đến lại thường không thể thành sự, cuối cùng đều nuôi ở phía sau, được nàng ấy dạy phương pháp "bỏ cũ lấy mới"." 
Cái gì? Toàn Cơ ngây người, nói như vậy, ả không những không phải tên bại hoại, mà còn là một yêu quái tốt?  
"Nàng ấy. . . Lúc trước tại sao không nói?" 
Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng ấy cũng không giống thứ tốt, có thật là cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng qua công phu thái dương bổ âm? Đình Nô lại nói: "Nàng ấy là hồ ly, hư hư thật thật vốn chính là thiên tính của nàng. Tuy nói Hồ yêu tinh thông thái dương bổ âm, nhưng đó cũng không phải biện pháp duy nhất. Nếu không phải gần đây. . . Yêu ma kia có tin tức truyền tới, nàng ấy như thế nào lại bắt nam tử lên núi. Nàng trời sinh tính nhát gan, người bắt đến đây không dám thượng, lại luyến tiếc thả ra, cho nên chỉ có thể ở lại Di Tâm viện. Lần này tương kế tựu kế bắt đám người nàng lên núi, chắc hẳn cũng là đã hạ quyết tâm, nhưng ta nghĩ, cho dù nàng cuối cùng không tìm đến nơi này, những sư huynh bằng hữu của nàng cũng sẽ không có chuyện gì."  
Lời này là thật sao? Toàn Cơ thực hoài nghi, nàng thế nhưng tận mắt nhìn thấy tử hồ ly này bắt người đi, hơn nữa yêu yêu điệu điệu, còn không biết bọn người Tư Phượng có phải thật sự không có việc gì không! 
Đình Nô ha ha cười, "Tin tưởng ta, sẽ không lừa nàng."  
Toàn Cơ thế này mới khẽ gật đầu, "Được rồi. Vậy trước tiên không gϊếŧ nàng ấy, mang nàng theo. Ta đi trước tìm bọn người Lục sư huynh, thuận tiện đi Di Tâm viện nhìn xem có phải như ngươi nói hay không, rồi mới nói chuyện thả nàng ấy ra."    
Đình Nô ôm Tử Hồ vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve bộ lông của nàng, một mặt nói : "Cũng tốt. Sớm rời khỏi nơi này, đi muộn, chỉ sợ có tai họa."
Cái gì tai họa? Toàn Cơ lại bắt đầu không hiểu ra sao.
Đình Nô lãnh đạm nói : "Ngoài ra có một số người, cũng muốn cứu yêu ma kia ra. Cần phải nhanh chóng cản lại."
Bọn họ thừa dịp Tử Hồ đi ra ngoài, sớm vụиɠ ŧяộʍ chạy ra khỏi phòng. Sào huyệt hồ ly này vô cùng lớn, lại thêm vô số ngã rẽ, từng ngã rẽ còn có hình dạng giống nhau như đúc, ba người đi một hồi, rốt cuộc phát giác lạc đường. 
"Quả thực tựa như đi trong mê cung nha . . ." Nhược Ngọc cảm thán, giơ tay sờ sờ giá nến bằng hắc thiết, bọn họ đây là lần thứ năm đi qua nơi này. 
Vũ Tư Phượng trúng mị thuật của Tử Hồ, nhất thời vẫn không thể nhúc nhích, được Chung Mẫn Ngôn cõng trên lưng, bỗng nhiên nói nhỏ: "Ở chỗ này làm ký hiệu."  
Nhược Ngọc theo lời dùng phán quan bút ở dưới giá nến vẽ một vạch. 
"Đi bên trái đi." Gặp ngã rẽ, Vũ Tư Phượng lại phân phó.
Ngã rẽ bên trái cùng ngã rẽ mới vừa rồi làm ký hiệu giống nhau như đúc, Nhược Ngọc dùng phán quan bút ở dưới giá nến lại vẽ một vạch.  
Cứ như thế, gặp ngã rẽ nào, Vũ Tư Phượng liền phân phó đi bên trái, dấu vết phán quan bút cũng từ một vạch biến thành sáu bảy vạch. Đi tới nỗi Chung Mẫn Ngôn đều mệt mỏi, lau mồ hôi thở dài: "Rốt cuộc có bao nhiêu ngã rẽ, sào huyệt hồ ly này thật đúng là lớn!"
Vũ Tư Phượng nhìn nhìn chung quanh, nói nhỏ: "Nhanh, rất nhanh có thể đi ra ngoài. Ta đoán không sai, đây là Cửu Cung chi trận, chẳng qua còn chưa mở ra, chúng ta chỉ cần vẫn đi về bên trái, ở ngã rẽ thứ chín chuyển phải, có thể đi ra ngoài."  
Chung Mẫn Ngôn biết thời khắc mấu chốt nghe Tư Phượng nhất định đúng, người huynh đệ này vừa có văn vừa có võ, bộ dạng lại đẹp mắt, nghĩ đến đây, hắn nhịn không được trêu chọc: "Ta cuối cùng xem như biết cung chủ các ngươi vì sao bảo chúng đệ tử mang mặt nạ che mặt. Người như Tư Phượng nếu hành tẩu giang hồ, không chỉ khiến những thiếu nữ hoài xuân gắt gao bám theo thôi nha."  
Nhược Ngọc cười nhạo một tiếng, Vũ Tư Phượng mỉm cười hừ khẽ, cũng không biết là thẹn thùng hay là tức giận. Qua nửa ngày, mới nói: "Toàn Cơ không biết có chạy đi không, nếu có thể mang theo Linh Lung chạy trốn, ở Chung Ly thành chờ chúng ta, vậy là tốt nhất."
Chung Mẫn Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Muội ấy nếu có thể có trật tự biết tiến thoái như vậy, cũng không phải Chử Toàn Cơ. Ta thấy nàng nhất định là sẽ không đi, nhất định ở trong này run run rẩy rẩy, nói không chừng cũng lạc đường."  
Nếu thật sự giống như Chung Mẫn Ngôn nói, Toàn Cơ còn ở chỗ này, đây chính là chuyện xấu cực kỳ rồi.   
Vũ Tư Phượng có chút vội, thấp giọng nói: "Đợi chút . . . Không được, chúng ta phải trước tìm được Toàn Cơ." Bất quá lời này vừa thốt ra, ba người chỉ có ngẩn người.
Làm sao tìm được? Nơi này căn bản là một mê cung cự đại, Toàn Cơ cũng không biết có phải đụng phải con hồ ly kia rồi không, cho dù tìm được nàng, ba người bọn họ không có công lực, lại có thể thế nào? Bất quá chui đầu vào lưới mà thôi.   
Nhược Ngọc do dự nói: "Hay là trước đi ra ngoài đi. Xác định các nàng không ở đó, quay trở lại cũng không muộn." 
Chung Mẫn Ngôn vội la lên: "Như vậy sao được! Chờ chúng ta quay lại tìm, nói không chừng hai nàng đã. . . !"
"Nhưng ta và ngươi hiện tại cả người vô lực, có năng lực làm cái gì?" "Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn hai nàng chịu chết a!"
Vũ Tư Phượng nghe hai người hắn tranh chấp, không khỏi hít một tiếng, nói : "Mẫn Ngôn, thả ta xuống. Các ngươi đi ra ngoài trước, ta ở lại tìm Toàn Cơ cùng Linh Lung. Nhớ rõ sau khi ra ngoài thì phóng tín hiệu, nói không chừng các nàng có thể nhìn thấy rồi tụ lại." 
Chung Mẫn Ngôn thấy hắn bước đi đều xiên xiên vẹo vẹo, vội la lên: "Ngươi cái dạng này làm sao tìm được? Quên đi! Nhược Ngọc ngươi dẫn hắn đi ra ngoài, vẫn là ta đi tìm!"  
Vũ Tư Phượng lắc đầu: "Ngươi không hiểu Cửu Cung Trận, chỉ sợ sẽ khốn chết ở bên trong. Vẫn là ta. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.