(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 372: Nửa đường bắt đầu rớt mắt xích




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Chờ hai người xong việc đã là sau nửa đêm, Sở Vân Cẩm lấy y phục mới ra mặc vào, vừa rồi đấm chìm trong hoan ái, lúc này bình tĩnh lại mới cảm giác âm khí xung quanh không ngừng thấm vào trong thân thể...


"Nam Cung Triệt... ở đây có chút không đúng." Oán khí rất nặng.


Nam Cung Triệt sửa sang lại y phục, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng: "Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?"


Sở Vân Cẩm nhìn Nam Cung Triệt liếc mắt một cái, trong lòng hơi hơi có chút khó chịu, người nam nhân này thật xuất sắc, đáng tiếc lại quá ngạo mạn.


So với loại ngạo mạn xem thường thiên hạ của Bách Lý Vu Hoan thì hắn lại cho người khác cảm giác càng như là tự đại...


Trong lòng Sở Vân Cẩm thở dài, coi như là tìm một tay đấm tốt.


"Sở cô nương, Nam Cung công tử..."


Tiếng gọi ầm ĩ từ nơi xa truyền đến, Sở Vân Cẩm nhanh chóng lắc đầu, đi ra khỏi chỗ tối.


Người bên kia nôn nóng kêu to bốn phía.


"Ta ở đây."


"Sở cô nương... cô nương không sao chứ? Ở đây có chút không đúng, vừa rồi một người của chúng ta mất tích." Người bên kia vội vàng chạy tới, vây quanh Sở Vân Cẩm ở trung tâm.


Sở Vân Cẩm lắc đầu: "Ta không sao, sao lại mất tích?"


"Bọn ta cũng không biết, rõ ràng mới vừa rồi còn ở, nhưng lúc mọi người không lưu ý đã không thấy tăm hơi. Thôn này nhìn qua âm khí dày đặc, có chút không đúng..."


"Phụ cận đều đã tìm rồi chưa?" Lúc này thôn trang nhìn qua càng thêm âm trầm.


Toàn bộ bốn phía xung quanh thôn trang đều quanh quẩn một cổ sương mù nhợt nhạt.


"Đều đã tìm rồi, không có. Sở cô nương... ở đây không phải có thứ gì chứ?"


Sở Vân Cẩm suy tư một lát: "Chúng ta suốt đêm lên núi, mọi người có ý kiến gì không?"


Mọi người thảo luận một chút, vừa rồi bọn họ đã nghỉ ngơi một trận, lúc này lên đường cũng không có vấn đề gì.


Cho nên trên cơ bản mọi người đều đồng ý.


Mà những người không đồng ý cũng chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số.


___


Bọn người Vu Hoan đi đến giữa sườn núi liền không có cách nào đi lên nữa.


Bắt đầu từ giữa sườn núi, tất cả mọi nơi đều là trận pháp.


Nam Chi cũng không biết trận pháp này đã có vào những năm đó, hay là lúc Thẩm Thiên Lị mở cửa Ma giới mới có.


Trận pháp đó liên tiếp một cái rồi lại một cái, phá được một cái, lại khởi động mấy cái thậm chí mười mấy, căn bản là không có cách nào phá giải.


Cho dù Vu Hoan có Thiên Khuyết Kiếm trong tay cũng cảm thấy khó giải quyết.


Người ta căn bản không sợ ngươi chém, dù sao ngươi chém ta lại khởi động cái mới là được...


Đó như là vòng tuần hoàn vô hạn.


Cuối cùng là khi nào ai cũng không biết.


"Vu Hoan cô nương, để ta thử xem." Nam Chi đột nhiên đứng dậy.


Vu Hoan chống Thiên Khuyết Kiếm, quay đầu nhìn Nam Chi: "Ngươi?"


Nam Chi gật đầu: "Có lẽ Trường Sinh Tiêu có thể phá."


Vu Hoan nhíu nhíu mày, nếu trận pháp này vẫn luôn có, vậy có lẽ Trường Sinh Tiêu thật sự có thể phá.


Thử xem cũng không mất miếng thịt nào.


Vu Hoan đi đến một bên, để Nam Chi thử xem.


Nam Chi cũng không biết vì sao bản thân sẽ cảm thấy Trường Sinh Tiêu có thể phá giải những trận pháp đó, chờ đến khi nàng đứng lên mới kinh ngạc phát hiện, nàng nên làm thế nào bây giờ?


Không có ai nói cho nàng biết nên làm như thế nào.


Cũng không có ai có thể để nàng ỷ lại, mọi chuyện...


Đều dựa vào bản thân nàng.


Nam Chi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần lại cảm nhận Trường Sinh Tiêu trong cơ thể.


Từ khi nàng sinh ra đã làm bạn với Trường Sinh Tiêu, có lẽ nàng quen thuộc với Trường Sinh Tiêu nhất.


Trường Sinh Tiêu...


Trường Sinh Tiêu...


Nếu ngươi thật sự có Linh, vậy ngươi mau giúp ta đi!


Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, nhìn Nam Chi an tĩnh đứng nơi đó: "Chàng nói xem nàng ta có thể được không?"


"Không biết." Dung Chiêu thành thật trả lời.


Vu Hoan: "..." Ừ, gần đây trong đầu con hàng này cũng chỉ còn lại hai chữ, nàng não ngắn hỏi hắn làm cái gì.


Trong rừng yên tĩnh, không biết có phải vì nguyên nhân do trận pháp đó không mà không nghe thấy âm thanh nào dưới chân núi.


Vu Hoan chờ đến có chút không kiên nhẫn, lâu như vậy, Nam Chi không có phản ứng gì.


"Có người lên đây." Dung Chiêu nói nhỏ bên tai Vu Hoan: "Số người còn rất nhiều."


Vu Hoan nhìn nhìn dưới chân núi, đã mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa.


"Tới cũng nhanh thật đấy." Vu Hoan cười nhạo một tiếng.


Nàng biết ở đây là do bản đồ của Tư Hoàng cho nàng, Nam Chi là do Trường Sinh Tiêu chỉ dẫn, vậy còn... Sở Vân Cẩm sao lại biết?


Nàng ta không thân với Nam Chi, cũng không thân với Thẩm Thiên Lị. Không máu chó đến nổi trong cơ thể nàng ta có huyết mạch của Ma tộc chứ? Hay là huyết mạch mà Ma tôn tiền nhiệm của Ma giới lưu lạc lại bên ngoài?


Cho dù là nữ chính, cũng không cần chơi vậy được không?


Vu Hoan nhăn nhó một lát, bĩu môi, chuẩn bị để Nam Chi tránh ra, nàng tự mình lên.


Nháy mắt Vu Hoan xoay người, thân thể Nam Chi bắt đầu sáng lên.


Cái loại ánh sáng này rất dịu hòa, không chói mắt, như là ánh nắng mặt trời tháng ba.


Đây là...


"Vu Hoan cô nương." Nam Chi xoay người, giơ tay ra với Vu Hoan: "Đi theo ta đi."


Vu Hoan chần chờ, mới đưa tay qua, thuận đường thu Dung Chiêu vào trong Thiên Khuyết Kiếm.


Tay Nam Chi rất ấm áp, thoáng như có thể làm lòng người trở nên ấm áp.


Nam Chi giữ chặt Vu Hoan cùng đứng song song với nàng.


"Đừng buông tay ta ra, ta đưa ngươi xuyên qua trận pháp này."


"Ồ." Trường Sinh Tiêu thật sự có thể đối phó với trận pháp này sao?


Nam Chi hít sâu một hơi, nhấc chân bước lên bước đầu tiên, không khí vô hình trước mặt dao động một chút lại khôi phục bình tĩnh.


Sau khi xác định không có gì dị thường, Nam Chi mới bước bước thứ hai.


Vu Hoan đi theo Nam Chi, nháy mắt bước vào trong trận pháp, trong cơ thể như len lỏi vào một cổ điện lưu, thân thể không nhịn được run rẩy.


Tay nắm tay nàng hơi hơi dùng sức, cái loại cảm giác quái dị liền biến mất.


Nam Chi nghiêng đầu cười cười với Vu Hoan, tiếp tục dắt nàng đi về phía trước.


"Trường Sinh Tiêu nói trận pháp này gọi là Vĩnh Hằng, bên ngoài cùng là tiểu trận, phá giải tiểu trận sẽ kích phát tầng thứ hai Diễn Sinh Trận, Diễn Sinh Trận trong nháy mắt có thể sinh ra tiểu trận nữa, tầng thứ ba là sát trận, tầng thứ tư lại là Diễn Sinh Trận, cái trận pháp này tổng cộng có 36 tầng, là trận pháp phức tạp nhất."


Vu Hoan như suy nghĩ gì đó nhìn nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi kia, Vĩnh Hằng sao...


Cái trận pháp này bị truyền vì không có cách nào phá giải. Thực tế là có, hơn nữa lỗ hỏng rất lớn.


Vĩnh Hằng trâu bò nhất là cách một tầng lại sinh ra Diễn Sinh Trận, mặc kệ phía trước là trận pháp gì, Diễn Sinh Trận sẽ trong thời gian ngắn nhất sinh ra trận pháp mới.


Nhưng chỉ cần có một người khống chế thời gian, phá giải Diễn Sinh Trận, trận pháp này cũng không phải rất khó.


Cửa vào Ma giới cũng không phải ở đỉnh núi, mà ở sườn núi, giữa giao điểm của hai ngọn núi.


Cho nên bây giờ bọn họ không phải đi lên trên mà là đi ngang bằng.


Bởi vì nguyên nhân trận pháp nên một đường đi lến phía trước cũng không khác gì đi trên đất bằng, tốc độ nhanh hơn không ít.


"Vu Hoan cô nương..." Nam Chi đột nhiên ngừng lại, hơi thở có chút không ổn, tay nắm tay Vu Hoan càng thêm dùng sức, trên trán đều là mồ hôi lạnh: "Ta... có chút chịu đựng không nổi."


Vu Hoan: "..."


Ở đây cách mục đích cuối cùng còn rất dài khoảng cách, ở đây không được vậy nàng không phải bị vây ở trong trận pháp sao?


Đờ mờ!


Không mang theo người hố cha như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.