(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 365: Trên bãi sông có rồng chết thảm




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Sắc mặt Vu Hoan âm trầm quay lại, Dung Chiêu đứng ở rất xa không dám đến gần.


Lúc này mà chọc nàng chính là tìm chết, hắn nên làm một tên Kiếm Linh an tĩnh thôi.


Quý Bạch kỳ quái nhìn nhìn Dung Chiêu, lại nhìn nhìn Vu Hoan.


Làm sao vậy?


Trước kia Dung Chiêu luôn dính trên người Vu Hoan, sao hiện giờ đứng ở xa vậy?


Cãi nhau?


"Quý Bạch..." Nam Chi nhỏ giọng gọi một tiếng, không khó còn quái dị.


Quý Bạch lắc lắc đầu với Nam Chi, chuyện của hai người này, bọn họ vẫn nên ít quản thì hơn.


Nam Chi nhìn nhìn qua lai, chấp nhận quan điểm của Quý Bạch.


Hai người đồng thời dịch ra sau, chiến hỏa đừng lan tràn đến chỗ bọn họ là được.


Lần âm trầm này của Vu Hoan chính là cả đêm.


Toàn bộ buổi tối, không gian này đều tràn ngập một cổ áp suất thấp.


Đến gần hừng đông cuối cùng cổ áp khí kia cũng biến mất, Vu Hoan bình tĩnh đứng dậy, lười biếng duỗi eo.


Tim Nam Chi treo lên giờ mới được thả xuống.


Cuối cùng cũng không cần chịu đựng cảm giác áp bách kia rồi.


"Ta đi lấy chút nước." Quý Bạch đứng dậy, đi đến bờ sông ngoài bìa rừng kia.


Nhưng mà không bao lâu sau hắn đã vọt trở về.


"Trên bãi sông có một con rồng..."


Vu Hoan hơi hơi liếc mắt.


Đại Béo còn chưa đi?


Ngay sau đó lại nghe hắn nói: "Đã chết."


Vu Hoan nhăn mày càng sâu, quay đầu nhìn Dung Chiêu.


Dung Chiêu khẽ lắc đầu, tối hôm qua không có bất cứ dị động gì.


"Rồng? Sao lại chết trên bãi sông? Ngày hôm qua lúc chúng ta lấy nước cũng không nhìn thấy, tối hôm qua cũng không nghe được..." Trong mắt Nam Chi có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ trên đại lục này còn tồn tại rồng.


Vẻ mặt của Quý Bạch cũng quỷ dị, bọn họ cách gần như vậy mà có một con rồng chết ở bên kia, bọn họ lại không có một ai phát hiện ra.


Nếu thứ giết chết rồng kia muốn giết bọn họ, vậy còn không phải dễ như trở bàn tay sao?


"Chỉ có rồng sao?" Vu Hoan lên tiếng.


Quý Bạch gật đầu: "Ừ, chỉ có rồng, nhưng mặt đất có chút vết máu, ta không có nhìn kỹ, không biết là máu gì."


Vu Hoan nhấc chân đi đến bãi sông.


Tối hôm qua nàng mới hỏi một chút tin tức từ trong miệng Đại Béo, đảo mắt liền bị người ta giết, đây đại biểu cho bên người nàng có người đối phương cất dấu.


Điều này làm cho Vu Hoan rất khó chịu.


Trên bãi sống, một nửa thân mình Hôi Long nằm trên bờ, một nửa ở dưới nước, nhìn dáng vẻ này lúc chết là rất nhanh chóng, ngay cả giãy giụa cũng không có.


"Thật là rồng..." Nam Chi nhìn Hôi Long, mặt dầy kinh dị, nàng chỉ nhìn thấy trên sách vở, không nghĩ đến còn có thể tận mắt nhìn thấy rồng.


Quý Bạch sợ có gì dị biến, một tấc cũng không rời đi theo Nam Chi.


Nam Chi biết Quý Bạch lo lắng cho mình, cưỡng chế áp xuống dục vọng muốn đi lên nhìn.


Vu Hoan lại không có nhiều băn khoăn như vậy, trực tiếp đi đến bên cạnh Hôi Long.


Trên thân Hôi Long không có vết thương, mắt rồng mở to tĩnh mịch màu xám xanh.


"Bị chấn đoạn kinh mạch toàn thân." Dung Chiêu cho kết luận.


Vu Hoan nheo mắt, chỉ cần một chiêu đã mất mạng, mới có thể làm nàng và Dung Chiêu đều không phát hiện ra.


Thực lực của người này...


Sẽ là Thịnh Thế sao?


"Đây là máu người." Quý Bạch ngồi xổm ở nơi xa hơn một chút, nhìn vết máu trên đất.


Vu Hoan nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vết máu uốn lượn kéo dài đến trong dòng sông.


Có thể trong nháy mắt hạ gục một con rồng, thực lực của Đại Béo...


Khả năng còn sống tính bằng không.


Vu Hoan lấy Long Tuyền ra, đi đến đầu của Hôi Long, động tác thành thạo lấy tinh hạch ra.


Quý Bạch và Nam Chi chỉ thấy mà như không thấy, tinh hạch kia tuy là thứ tốt, nhưng bọn họ cũng không cướp được!


Vu Hoan thu tinh hạch xong, thần sắc bình tĩnh quay về.


"Ai lợi hại như vậy? Ngay cả rồng cũng có thể giết chết?" Nam Chi nhỏ giọng hỏi Quý Bạch, điều này đã điên đảo nhận thức của nàng.


Quý Bạch lắc đầu: "Con rồng này chắc là từ Tù Linh Cốc lần trước ra ngoài, không ngờ lại chết ở đây..."


Bởi vì nguyên nhân là rồng, nên khi Vu Hoan tiến tới thành trì phía trước đều là vẻ mặt âm u.


Thẳng đến khi vào thành, sắc mặt của Vu Hoan mới tốt hơn được một chút.


Thành trì này tên là Bắc Xương Thành, là một thành trì to trong Linh Võ Vực.


Vu Hoan chỉ đi ngang qua, mà Quý Bạch lại tới đây để tụ hợp với Quý Tiết.


Quý Bạch quản lý một khu vực, không có khả năng chỉ có một chút vũ lực ở Phủ Giang Thành như vậy, khi biết Phủ Giang Thành không còn cách nào ở được nữa đương nhiên Quý Bạch sẽ không ở lại chờ chết.


Hắn an bài Quý Tiết đến Bắc Xương Thành chỉnh hợp lực lượng thuộc về hắn trước, hiện giờ Bắc Xương Thành đều là người của Quý Bạch hắn, cho nên khi Vu Hoan đi vào, những người đó cũng nhìn thêm vài lần.


"Vực chủ, Nam cô nương." Quý Tiết nhận được tin tức, lập tức đuổi đến đây.


Vu Hoan nhướng mày: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ."


Quý Tiết hộc máu, quyết định làm lơ nữ nhân này.


"Vực chủ, đi về trước rồi nói sau." Quý Tiết nhìn bốn phía, thành trì lớn như vậy khó bảo toàn sẽ không xuất hiện phản đồ.


Quý Tiết gật dầu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vu Hoan.


Vu Hoan nhún vai: "Đi lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, vậy mượn nơi của ngươi nghỉ ngơi một lát, xem như các ngươi báo đáp ta dọc đường mang theo các ngươi."


Khóe miệng Quý Bạch giật giật, thật đúng là không hề khách khí chút nào!


Nơi bọn họ đi không phải phủ thành chủ, mà là một tiểu viện rất bình thường.


Quý Bạch sắp xếp phòng cho Vu Hoan và Dung Chiêu trước, sau đó lại chăm sóc cho Nam Chi xong mới có thời gian nghe Quý Tiết hội báo.


"Vực chủ, bởi vì chuyện của Ma tộc, những người khác bất mãn quyết định của Ngài, cho nên lực lượng của chúng ta hiện tại cũng chỉ có nhiều như vậy."


"Xem ra là muốn ngồi lên đầu vực chủ ta." Thần sắc Quý Bạch không đổi, giống như không có nghe bản thân nói gì, không có gì ghê gớm.


Quý Tiết nhíu mày, trong mắt có chút rối rắm: "Vực chủ, Ngài và Nam cô nương..." Nếu không phải nữ nhân kia, vực chủ cũng sẽ không lưu lạc đến cái dạng như bây giờ.


Nam Chi thích vực chủ thì không nói, cố tình là nàng ta không hề thích vực chủ.


Điều này làm cho người ngoài như hắn còn cảm thấy khó chịu.


Quý Bạch không rõ ý vị liếc nhìn Quý Tiết một cái.


Quý Tiết bị ánh mắt kia nhìn đến cả người phát lạnh, nhanh chóng gục đầu xuống: "Là thuộc hạ lắm miệng."


Quý Bạch hơi hơi thở dài: "Ta biết ngươi có ý kiến với nàng ấy, nhưng mà Quý Tiết, chờ đến một ngày ngươi gặp được, ngươi sẽ hiểu được tâm trạng của ta. Ta không cầu nàng ấy đáp lại ta, chỉ muốn nàng ấy được an ổn, không phải chịu cực khổ."


Quý Tiết híp híp mắt, nếu thật là như vậy, hắn tình nguyện cả đời cũng không gặp gỡ.


Biết bản thân khuyên thế nào cũng vô dụng, Quý Tiết hoàn toàn đánh mất đi ý nghĩ này.


"Chuyện lần này, có dị thường gì?" Quý Bạch mở miệng.


Toàn bộ Linh Võ Vực của hắn, không thể nào có một ít người như Quý Tiết nói được.


Quý Tiết nghiêm mặt: "Là có người châm ngòi."


"Ai?"


"Tả hộ pháp Hướng Lương."


Khóe miệng Quý Bạch nổi lên cười lạnh: "Chính là người lần trước truy nã Bách Lý Vu Hoan kia?"


Quý Tiết gật đầu.


Lần trước vực chủ nói muốn chém hắn ta, nhưng mà chuyện xảy ra sau này quá nhanh quá nhiều, hắn chưa kịp làm.


Khiến cho hiện tại Hướng Lương châm ngòi số lượng lớn người phản bội vực chủ.


"Sau lưng hắn ta còn có người?" Quý Bạch là người vô cùng bình tĩnh, chỉ có khi gặp phải chuyện của Nam Chi, mới giống tên không có đầu óc, không màn hậu quả.


"Có lẽ là có..." Quý Tiết rũ đầu càng thấp: "Cụ thể còn chưa tra được, nhưng mà chuyện lần trước truy nã Bách Lý Vu Hoan là không có bất cứ thù gì, cho nên có thể chứng minh sau lưng hắn ta có người..."


Quý Bạch gật đầu, trầm ngâm một lát: "Tra rõ chuyện này, ta phải nhìn xem là ai ở sau lưng ta phóng ám chiêu."


"Rõ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.