(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 335: Ngươi có bệnh à




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan lắc lắc cổ có chút cứng đờ, biểu tình trên mặt rất quỷ dị.


Thật đúng đờ mờ đúng là Huyền Vũ kìa!


"Hừ, đã tin chưa?" Thanh Miện lại lần nữa khôi phục hình người: "Ngươi mau chóng để cho ông đâm mười đao, ông muốn đi ngủ đông."


Ngủ đông...


Thật sự nghĩ mình là rắn à?


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, thần sắc thay đổi, hung thần ác sát nói với hắn: "Muốn báo thù à, không có cửa đâu."


"Ngươi..." Thanh Miên lại muốn động thủ, lại bị Thích Bách Thảo túm chặt.


"Thanh Miện, hôm nay ngươi đánh cả một ngày rồi, có phải nên trở về nghỉ ngơi không?" Trò khôi hài cũng đã xem đủ rồi, bọn họ cũng còn phải nghỉ ngơi.


"Ngươi nói thế làm ông có chút hơi mệt."


"Đúng đúng, sư đệ, mau đưa Thanh Miện trở về nghỉ ngơi." Thích Bách Thảo nhanh chóng nói với Thích Bách Khô bên cạnh, giọng nói đặc biệt nhấn mạnh.


Thanh Miện có chút chần chờ, nhìn Vu Hoan, nóng lòng muốn thử, hiển nhiên vẫn muốn báo thù.


Thích Bách Thảo khuyên can mãi mới khiến Thanh Miện từ bỏ, đi theo Thích Bách Khô rời đi.


"Phù..." Thích Bách Thảo lau lau mồ hôi lạnh trên trán, làm cốc chủ mệt mỏi quá, xem ra phải nhanh chóng quăng cục diện rối rắm này ném cho sư đệ mới được.


"Tư Hoàng công tử, nếu Vu Hoan cô nương đã không sao, các vị..."


Vu Hoan nhìn Thích Bách Thảo, sao cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Tư Hoàng, có chút kỳ lạ?


Trong tôn kính mang theo một tia kiêng kị?


Tư Hoàng lập tức nhảy dựng lên: "Tiểu Hoan Nhi còn chưa có khỏe đâu, ngươi dám đuổi người ta đi, ngươi làm như vậy chính là cốc chủ Thiên Y Cốc ư? Có nhân tính hay không!"


Thích Bách Thảo đen mặt, vừa rồi hắn cũng chưa nói cái gì mà!


Thích Bách Thảo đành phải sắp xếp phòng cho Vu Hoan ở, Tư Hoàng vào lúc ban đêm đã không thấy bóng dám tăm hơi.


Nhưng Phong Lang lại đến cửa.


Vu Hoan không hề có hình tượng ngồi, Dung Chiêu đứng ở bên cạnh đùa với thú nhỏ, không khí vốn là rất tốt đẹp, nhưng Phong Lang lại cảm thấy rất áp lực.


"Có việc?" Con hàng tới cũng đã lâu mà một chữ cũng không nói.


Phong Lang nhanh chóng chắp tay lại: "Vu Hoan cô nương, Phong Lang muốn hỏi Ngài một việc."


"Ồ." Xem ra là Loan Minh không sao rồi.


Vu Hoan không mặn không nhạt trả lời, làm Phong Lang không biết là nàng đồng ý rồi hay là từ chối, đành phải xấu hổ đứng đó.


Dung Chiêu từ bên cạnh đi đến, lạnh mặt mở miệng: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"


"Phong Lang muốn hỏi Vu Hoan cô nương, có biết Đông Phương cô nương ở đâu không?"


"Đông Phương Tú..." Đúng, Đông Phương Tú bỏ nhà trốn đi, hiện tại còn không có tin tức cũng không biết đi đâu rồi.


Nàng gấp gáp làm chuyện của nàng, làm sao biết Đông Phương Tú đi đâu.


"Vu Hoan cô nương có biết không?" Phong Lang có chút chờ mong nhìn Vu Hoan.


Từ sau khi cốc chủ giải trừ cổ trùng trong cơ thể vực chủ, vực chủ liền vô cùng tự trách và hối hận, nhưng mà vậy cũng không thể làm gì được, cho nên hắn mới muốn hỏi thăm tin tức của Đông Phương Tú.


Hắn không phải không đi tìm, nhưng căn bản tìm không thấy, Đông Phương Tú như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.


Vu Hoan cô nương có lẽ rất thích Đông Phương Tú, bằng không cũng sẽ không nói là xem mặt mũi của Đông Phương Tú mới giúp bon họ.


Là lời nàng nói có lẽ còn có một con đường hy vọng.


"Không biết." Vu Hoan lắc đầu, nhếch miệng lộ ra nụ cười ác liệt: "Cho dù ta có biết, cũng không thèm nói cho ngươi biết."


Phong Lang: "..." Quả nhiên, bây giờ mới phù hợp với tính tình của nàng.


Phong Lang không công mà lui, mới ra ngoài, cửa phòng lại bị người ta gõ vang.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, đây là yết kiến hậu cung hả? Một người tiếp một người!


Dung Chiêu thả thú nhỏ lên bàn, giọng nói thanh lãnh: "Ta đi chuẩn bị điểm tâm cho nàng."


"Chi chi chi chi chi chi!!" Nó cũng muốn nó cũng muốn!


Thú nhỏ nhảy trên bàn hai cái, cũng may cái bàn chỉ nứt ra một chút không có trực tiếp sụp đổ xuống.


Dung Chiêu hơi hơi kinh ngạc, đã có thể khống chế bản thân sao?


Xoa xoa đầu của thú nhỏ, Dung Chiêu mới lắc mình biến mất.


Dung Chiêu rời đi, Vu Hoan mới chu môi hô một tiếng: "Ai thế?"


"Quý Bạch."


Quý Bạch? Vu Hoan nhíu mày, con hàng này tới làm gì?


Ừ, mình thu đồ của Quý Bạch lại không hoàn thành việc, vậy cứ gặp đi.


Vu Hoan phất tay, cửa phòng tự động mở ra, Quý Bạch từ ngoài cửa tiến vào, bên người hắn còn theo sau một thiếu nữ.


Y phục váy dài màu lam, vẻ mặt có chút thấp thỏm, tựa như rất bất an.


Nam Chi.


Vu Hoan chỉ nhìn nàng ta một cái, liền dời tầm mắt đi.


"Ngươi lại có chuyện gì?"


Quý Bạch không chút sứt mẻ, vừa rồi khi Phong Lang rời đi, hắn có nhìn thấy, cho nên đối với chữ 'lại' này của Vu Hoan cũng không ngạc nhiên.


Quý Bạch muốn duỗi tay giữ chặt Nam Chi, Nam Chi lại cực nhanh tránh đi, cắn môi, quật cường lại ẩn nhẫn nhìn Quý Bạch.


Quý Bạch nheo mắt, quay đầu đối diện với Vu Hoan, phất tay áo, bình tĩnh ngồi xuống.


Nam Chi chần chờ một lát mới đi theo qua, khẩn trương đứng ở sau lưng Quý Bạch, đôi mắt to ngập nước ẩn ẩn có chút chờ mong.


Quý Bạch trầm mặc hồi lâu, trong mắt có chút giãy giụa, cuối cùng vẫn mở miệng: "Thẩm Thiên Lị ở đâu?"


Vu Hoan chớp chớp mắt, thân hình nghiêng nghiêng về phía Quý Bạch, ý bảo hắn tới gần.


Quý Bạch chần chờ, mới chậm rãi dựa lại gần.


"Ngươi có bệnh à?"


Quý Bạch: "..." Bóp chết nữ nhân này thì tỷ lệ bản thân mình có thể an toàn chạy thoát lớn bao nhiêu?


Không đúng, hẳn là tỷ lệ bóp chết nữ nhân này lớn bao nhiêu?


"Ngươi chắc là thích nàng ta mà? Chẳng lẽ ngươi muốn giúp nàng ta tìm tình địch?" Thật sự là nhìn không ra, nam nhân trước mắt này vĩ đại như vậy.


Trong mắt Quý Bạch hiên lên đau đớn, học bộ dáng của Vu Hoan, dùng âm lượng mà hai người có thể nghe thấy: "Ta bảo ngươi nói Thẩm Thiên Lị đã chết, ngươi sẽ đồng ý với ta không?"


"Không á!" Vu Hoan lui lại, cười như không cười nhìn Quý Bạch: "Ta là đứa nhỏ thành thật, làm không được loại chuyện phát điên này."


Muốn nàng giúp đỡ lừa vị muội muội này, nàng là đứa nhỏ thiên lương, sao sẽ làm chuyện này được, quá vũ nhục nhân cách của nàng.


Ít nhất cũng phải lấy thứ gì đó ra làm hối lộ một chút đi chứ! Quả thật là ngay cả thành ý cũng không có.


Quý Bạch thiếu chút nữa đã phun máu ra rồi, chuyện phát điên mà vị này làm còn thiếu sao?


Lại có mặt mũi nói những lời đó, rốt cuộc là ai cho nàng dũng khí.


Vẻ mặt Nam Chi tha thiết nhìn Vu Hoan, nàng ta muốn biết Thẩm đại ca ở đâu.


Nhưng mà hiện tại nàng ta không ra ngoài được, xin Quý Bạch lâu lắm mới đồng ý dẫn nàng ta đến gặp Vu Hoan.


Nàng nổi danh ở trên đại lục như vậy, nhất định biết Thẩm đại ca ở đâu.


Vu Hoan xách móng vuốt của thú nhỏ lên, thú nhỏ không thoải mái ngao ô môt tiếng, Quý Bạch nhìn thoáng qua, thần sắc trở nên quỷ dị.


Lúc trước gặp con chó nhỏ này, lúc ấy đã cảm thấy quỷ dị vạn phần.


Sao nữ nhân này lại nuôi chó?


Tuy... con chó này nhìn qua rất dễ thương.


Nhưng đó cũng là một con chó!


Lấy tính cách của nàng, thế nào cũng phải nuôi con gì đó hung tàn, một giây liền lấy mạng người mới đúng!


Được rồi... lấy vậy tổ truyền của nhà hắn cho nó ăn.


Chắc cũng dịu ngoan đến không chạy đi đâu được.


"Quý... Quý Bạch..." Nam Chi nhỏ giọng kêu một tiếng.


Quý Bạch nhíu mày lại: "Ngươi muốn thế nào mới đồng ý?"


Vu Hoan vuốt lông thú nhỏ cười đến phúc hậu, vô hại, dời đề tài: "Bên ngoài xảy ra cái gì, ngươi biết không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.