Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan áp xuống nghi hoặc trong lòng, nhanh chóng bay đến khách điếm.
Người trong khách điếm đã chạy gần hết, Vu Hoan tìm từng phòng không tìm được Liên Mặc chỉ tìm được Tôn quản sự.
Bên cạnh Liên Mặc có người của điện Vị Ương, chắc là không có vấn đề gì.
Ý thức của Tôn quản sự có chút mơ hồ, Vu Hoan gọi vài tiếng, cũng không có phản ứng gì nhiều.
Nàng đành phải đưa Tôn quản sự lui ra ngoài.
Tốc độ của ngọn lửa đã vượt qua nhận thức của nàng, chân trước nàng vừa mới rời khỏi khách điếm, khách điếm đã bị bao phủ trong biển lửa.
"Đờ mờ, ai thiếu đạo đức như vậy?" Vu Hoan rống lớn một tiếng, kéo Tôn quản sự chạy ra ngoài thành.
Dung Chiêu quay đầu nhìn ngọn lửa kia liếc mắt một cái, trong biển lửa như sóng biển đánh ầm ầm tựa hồ có thứ gì đó di chuyển.
Nhưng khi hắn ngưng mắt nhìn kỹ, lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Dòng khí nóng bức ập vào mặt, hắn chần chờ một lát mới lắc mình đuổi theo Vu Hoan phía trước.
Trên mặt đất tràn ngập trong biển lửa, vô số người phía sau chạy ra bên ngoài.
Linh lực trong cơ thể bọn họ giống như bị người khác lấy mất, không chừa lại một chút nào.
Ngọn lửa phía sau càng lúc càng lớn, nếu ai chạy trốn chậm thì phải táng thân trong biển lửa.
Tiếng khóc cùng tiếng chửi bậy vang vọng toàn bộ Phủ Giang Thành.
Vu Hoan nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ mình và Dung Chiêu, còn có một vài bóng người ở trên không trung chạy như bay.
Cách nàng gần nhất là hai lão già, mặc bạch y, như một u linh, Vu Hoan nhìn qua, hai người kia đồng thời nhìn lại, tầm mắt của ba người giao nhau ở trên không trung.
"Hai*, tiểu nha đầu." Trong đó có một lão già trẻ hơn lão già bên cạnh, đột nhiên giơ tay vẫy vẫy, nhưng rất nhanh đã bị lão già bên cạnh đè lại.
(Trong nguyên tác là 嗨(Hải) tiếng chào hỏi thân mật(dịch âm Anh ngữ là Hi) nhưng thấy không hợp với cổ đại nên để phiên âm tiếng Việt 'Hai' luôn cho mọi người nhé❤️)
Vu Hoan bình tĩnh dời tầm mắt đi, nhìn về phía bên kia, người bên kia cách nàng quá xa, nhưng số người tương đối nhiều, có khoảng bảy tám người, tốc độ cũng rất nhanh, nàng nhìn vài lần người ta đều đã chạy thật xa trước mắt nàng rồi.
"Tiểu nha đầu."
Tiếng nói vừa rồi lại vang lên, lần này là ở bên tai Vu Hoan, Vu Hoan sợ tới mức xém ném Tôn quản sự xuống đất rồi.
Vu Hoan quay đầu, nhìn thấy lão già lúc trước chào hổi mình kia, đang cười tươi như muốn nở hoa.
Vu Hoan trừng hắn, hắn cũng không quan tâm, ngược lại vẻ mặt hưng phấn: "Tiểu nha đầu, ngươi dùng cách gì bay lên vậy?"
"Ngươi lại dùng cách gì bay lên?" Vu Hoan hỏi lại.
Vừa rồi những người bay lên đó đều bị rớt xuống. Hơn nữa lúc nãy linh lực trong cơ thể dao động quái dị, còn không phải chứng tỏ là trong Phủ Giang Thành không thể bay sao?
Lão già rất sảng khoái lấy đồ trong tay ra, trang giấy mỏng manh bị gió thổi đến vang xôn xao.
Bùa phi hành...
Lão già bên cạnh tát một cái lên trán: "Ngu xuẩn." Lạnh như băng mắng một tiếng.
"Đúng là rất ngốc." Vu Hoan phụ họa một câu, sau đó tăng tốc độ ném lại hai lão già kia.
Có thể lấy ra thứ bùa đó, không phải là người có thế lực lớn thì chính người của gia tộc cổ xưa gì đó.
Ngoài thành đã có những người chạy ra ngoài trước, rộn ràng nhốn nháo chiếm cứ đất trống.
Vu Hoan lựa vị trí tương đối dễ trốn, sắp xếp cho Tôn quản sự xong mới ngẩng đầu nhìn Phủ Giang Thành.
Cửa thành đen nghìn nghịt đầu người, không ngừng chạy ra bên ngoài, ánh lửa trong thành phóng lên cao chiếu hoàn cảnh xung quanh đén sáng choang.
"Gặp quỷ, ngọn lửa này sao lại lan nhanh như vậy?"
"Nếu không phải chúng ta ở cửa thành, chỉ sợ đã chạy không thoát."
Bên cạnh vang lên tiếng nghị luận, thỉnh thoảng truyền đến trong tai Vu Hoan.
"Linh lực trong cơ thể của các ngươi còn không?"
"Còn cái rắm á, nếu còn thì ông đây làm gì chật vật như vậy? Thật là gặp quỷ! Giống như là bị người ta hút đi vậy!"
Âm thanh hùng hùng hổ hổ càng ngày càng nhiều, theo tiếng bàn tán những người cũng dần dần sợ hãi.
Một thành trì đang tốt đẹp đột nhiên nổi lửa, lửa còn lan tràn đến đặc biệt quỷ dị, hơn nữa linh lực không thể hiểu được mất hết, sao bọn họ không sợ cho được?
"Vực chủ đi đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao người trong phủ vực chủ lại không ra?"
"Lửa nổi lên từ phủ vực chủ, vực chủ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sơm biết vậy đã không đến, hội đấu giá không tham gia được đã đành còn gặp phải chuyện như vậy."
"Lửa lan đến đây rồi." Một tiếng thét chói tai này liền kéo lực chú ý của mọi người qua.
Ngọn lửa như trận cuồng phòng, nháy mắt chiếm cứ tường thành, toàn bộ Phủ Giang Thành đều lâm vào trong biển lừa, người chưa kịp chạy ra ngoài có lẽ chỉ có thể mai táng trong biển lửa.
Trong đám người có một ít nữ nhân và trẻ con bắt đầu khóc thút thít, âm thanh ầm ĩ làm Vu Hoan không ngừng nhăn mày.
"Tiểu nha đầu."
Giữa mày Vu Hoan nhảy dựng, thần kinh căng chặt như được người ta cột lại, nàng vừa quay đầu, u quang trong mắt khiến lão già sửng sốt.
Cái loại ánh mắt này, sắc bén giống như lưỡi dao, cứ nhìn hắn như vậy hắn có loại cảm giác như gặp được Tử Thần.
Hắn sống được nửa đời người như vậy còn không có ai cho hắn cảm giác như thế...
Dung Chiêu nhanh chóng tiến lên một bước, kéo Vu Hoan vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng.
Nắm tay căng chặt của Vu Hoan chậm rãi buông ra, sắc bén trong mắt chậm rãi rút đi.
Dung Chiêu nhìn lướt qua lão già kia, ý vị cảnh cáo mười phần.
Lão già xấu hổ vuốt vuốt râu, hắn đâu biết hắn chỉ mới kêu có một tiếng, tiểu nha đầu này sẽ có phản ứng lớn như vậy.
"Triệu Nhan." Tiếng nói uy nghiêm từ trong đám người truyền đến.
Lão già run run một cái, muốn tìm người nào đó trốn đi, nhưng người ở đây rất ít, hơn nữa cách rất xa, Vu Hoan và Dung Chiêu bên kia hắn không dám đến, chỉ có thể đứng ở đó nhìn người đang hừng hực nóng giận đi đến.
Đó là người ở bên cạnh lão già này, tuổi hơi lớn, thần sắc cũng tương đối nghiêm túc hơn lão già này.
Triệu Hàn trừng mắt liếc Triệu Nhan, chắp tay với Vu Hoan, nghiêm trang nói: "Mạo phạm cô nương, sư đệ, còn không xin lỗi cô nương người ta?"
Triệu Nhan thổi râu, nghe thấy Triệu Hàn gọi mình, nhanh chóng học bộ dáng của hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo chắp tay: "Mạo phạm cô nương, lão nhân xin lỗi cô nương."
Vu Hoan dựa vào trong lòng Dung Chiêu, dùng dư quang đánh giá hai lão già này một phen.
Thực lực của hai người này đều không thấp, lại cúi đầu xin lỗi với mình, không có âm mưu gì nàng tuyệt đối không tin.
"Có chuyện?"
Triệu Hàn cho rằng Vu Hoan sẽ hàn huyên hai câu, ai biết nàng lại tới một câu như vậy, nghiêm túc trên mặt cũng không khỏi có chút nứt nẻ.
"Tiểu nha đầu, ta thấy cốt cách của ngươi thanh kỳ*, tài năng xuất chúng, là một hòn ngọc tốt, không bằng ta bái ngươi làm sư phụ nhé?" Triệu Nhan cướp lời nói của Triệu Hàn nói trước.
(Thanh kỳ (清奇) :[ là từ ghép vần, thanh = "thanh tân mới mẻ", kỳ = "kỳ lạ, kỳ quái "=> ghép lại với nhau liền có nghĩa là mới lạ, độc đáo)
Nhưng mà, vì những lời này mà khiến Vu Hoan và Triệu Hàn đứng hình.
Nàng không có nghe lầm đúng không?
Lão già này bái mình sư phụ? Mà không phải muốn thu mình làm đồ đệ?
"Ngươi điên rồi à?" Ánh mắt Vu Hoan như nhìn kẻ ngốc nhìn Triệu Nhan.
Triệu Hàn cũng rất muốn hỏi một câu như vậy.
"Sao vậy? Lão nhân ta rất thanh tỉnh." Triệu Nhan đánh cái 'bốp' vào ngực: "Ngươi nhìn ngươi đi, vai ác số một trên đại lục, thân phận này trâu bò đến cỡ nào chứ? Sau này ta ra ngoài khi báo tên thì có bao nhiêu mặt mũi. Quan trọng nhất chính là, có thể ỷ lại cái tên này làm xằng làm bậy, nghĩ thôi đã vô cùng kích động rồi."