(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 303: Ông đây trực tiếp đánh đi lên




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Núi Trọng Vu, ở đây có một vị cao nhân ở ẩn, y thuật lợi hại, tu vi càng lợi hại hơn.


Nếu muốn lên núi Trọng Vu gặp vị cao nhân này thì phải mang theo một thứ.


Khóa tương tư.


Cũng không phải một khóa tương tư là được mà phải là khóa của Phường Mẫu Đơn trong Thiên Hạ Thành.


Thiên Hạ Thành, là chi nhất chủ thành của Linh Võ Vực, cách Phủ Giang Thành ba trăm dặm.


Nơi đó nổi tiếng nhất là Phường Mẫu Đơn... khóa tương tư!


Nghe nói Phường Mẫu Đơn sản xuất ra khóa tương tư, một khi hai người đồng thời tích máu nhập vào trong đó, nếu một trong hai người phản bội, hai người đều phải chết.


Nhìn kết quả rất đáng sợ như thế, nhưng lại có không ít người đến Phường Mẫu Đơn xin khóa tương tư.


Đương nhiên, khóa tương tư cũng không dễ xin như vậy.


Nhất định phải là hai người yêu thương nhau, đồng thời hoàn thành thử thách của Phường Mẫu Đơn đưa ra, mới có thể miễn phí đạt được khóa tương tư.


Vu Hoan nghe xong liền ngu người, đờ mờ đó là cái quỷ quái gì?


"Núi Trọng Vu... khóa tương tư của Phường Mẫu Đơn..." Vu Hoan nhắc lại vài tiếng, đột nhiên đứng lên: "Ông đây trực tiếp đánh đi lên!"


Cần gì khóa tương tư gì đó!


Đờ mờ!


Tiểu Tam Tử đen mặt: "Nếu núi Trọng Vu kia dễ lên như vậy thì không có nhiều người đi xin khóa tương tư như thế."


Vu Hoan khinh thường hừ một tiếng, Thiên Khuyết Kiếm trong tay, còn sợ đánh không lên?


Núi Trọng Vu cùng Thiên Hạ Thành vừa lúc đối xứng, lấy Phủ Giang Thành làm trung tâm, hai bên đều cách ba trăm dặm.


Vu Hoan không cho Thiên Nguyệt đi theo, chỉ dẫn theo một mình Dung Chiêu, bên cạnh còn có Loan Minh và Phong Lang.


Lộ trình ba trăm dặm đối với Vu Hoan và Dung Chiêu mà nói cũng không xa xôi gì, nhưng mà dẫn theo hai đứa con chồng trước thì vẫn tiêu phí một ít thời gian.


Cũng may tốt xấu gì cũng bình an đến nơi.


Chân núi có không ít người, Vu Hoan phân biệt mãi cũng không phân biệt ra ai là Quý Bạch, quay đầu nhìn Dung Chiêu.


Dung Chiêu hoàn toàn không nhìn người bên kia, vẻ mặt nghiêm túc gì ta cũng không biết.


Vu Hoan: "..." Dựa vào hắn không bằng dựa vào bản thân mình.


Trong đám người bên kia, có hai chiếc xe ngựa, Vu Hoan cân nhắc trái phải, đi tới một chiếc xe ngựa.


"Đó là Bách Lý Vu Hoan sao? Tại sao nàng ta cũng đến? Nàng ta... hình như nàng ta đi về phía chúng ta?"


"Mau mau... mau bẩm báo đại nhân."


Người vây quanh xe ngựa có chút hoảng thần, đại ma đầu này sao lại đến đây rồi?


Mà những người vây quanh ở xe ngựa khác cũng xuất hiện xôn xao, nhưng rất nhanh đã đè ép xuống.


"Vực chủ, là Bách Lý Vu Hoan." Quý Tiết đứng trước cửa xe, cau mày nói với bên trong.


Trong xe ngựa, Quý Bạch đang ôm Nam Chi, nghe thấy Quý Tiết nói, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt ngưng trọng.


Hắn nhìn nhìn Nam Chi, sau đó nhẹ nhàng đặt Nam Chi đến trên giường, xốc màn xe nhảy xuống xe ngựa.


Đồng thời, Vu Hoan cũng đã đi đến trước xe ngựa của hắn, phía sau nàng đi theo một nam nhân áo tím, mặt mày như tranh vẽ, giống như bước ra từ tranh thủy mặc, trong mắt là một mảnh nước lặng, không có bất cứ cảm xúc dao động gì.


Đây là?


Quý Bạch và Quý Tiết liếc nhau, nam nhân này khí chất tôn quý, hắn chỉ cần đứng nơi đó liền có loại cảm giác quân lâm thiên hạ, vừa thấy liền biết không phải người thường, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nghe nói đi theo Bách Lý Vu Hoan có một nam nhân như thế mà?


Vu Hoan đứng trước xe ngựa, làm lơ những người đang thấp thỏm, vô cùng rối rắm.


Ngay khi nàng còn đang rối rắm, màn xe bị người ta xốc lên.


"Bách Lý cô nương, lại gặp mặt." Trong xe ngựa ngồi một nam nhân, tuổi không lớn, một khuôn mặt không có độ phân biệt rõ ràng, nhưng trên người có một khí chất khiến người khác không thể nào bỏ qua được.


"Là ngươi à!" Vu Hoan cười, mở miệng trào phúng: "Ngươi không ở trong Thiên Phong Thành chạy đến đây làm gì?"


An Vũ nhảy xuống xe ngựa, thần sắc trấn định: "Thiên Phong Thành bị Bách Lý cô nương làm thành như vậy, cho dù An mỗ có năng lực nghịch thiên đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào khôi phục Thiên Phong Thành an ổn như trước, còn không bằng từ bỏ."


Vu Hoan cười lạnh một tiếng: "Lúc trước không phải ngươi thề non hẹn biển muốn bảo vệ người Thành Nam của ngươi sao?"


Nàng biết ngay tên nam nhân này làm gì tốt đến vậy!


Thần sắc An Vũ không đổi: "Bách Lý cô nương có chứng cứ gì là An mỗ nói câu nói kia?"


Vu Hoan: "..." Vô sỉ!


Tầm mắt Au Vũ dừng ở trên người Dung Chiêu, hơi hơi có chút kinh ngạc, sau đó liền khôi phục bình tĩnh.


"Bách Lý cô nương đến núi Trọng Vu, không biêt là vì sao?"


Vu Hoan nhìn về ngọn núi phía sau bọn họ một cái, kiêu ngạo hất hât cằm: "Còn có thể làm gì, ngoại trừ giết người chẳng lẽ ta còn có thể tới du ngoạn?"


"Vu Hoan..." Giọng nói bất đắc dĩ của Dung Chiêu vang lên.


Vu Hoan lập tức câm miệng, có chút bất mãn trừng Dung Chiêu, nàng chỉ nói thôi!


Dung Chiêu: "..." Nói cũng không được!


Vu Hoan bĩu môi, thở dài, thật là...


"Ta tới tìm người." Sắc mặt Vu Hoan trực tiếp kéo xuống, làm như ai thiếu tiền nàng không bằng vậy.


An Vũ không thích ứng được tốc độ một giây biến sắc này của Vu Hoan, một hồi lâu mới phản ứng lại: "Bách Lý cô nương cũng đến tìm Phủ Bi đại sư?"


Phủ Bi đại sư?


Hình như tên mà Thiên Nguyệt nói là tên này.


Vu Hoan gật đầu.


"Vậy không biết Bách Lý cô nương có khóa tương tư không?"


"Chẳng lẽ ngươi có?" Vu Hoan nhướng mày, đột nhiên mỉm cười, tên nam nhân này chắc chắn còn độc thân.


An Vũ bị thần sắc của Vu Hoan làm phía sau lưng phát lạnh, hít sâu một hơi mới nói: "Đúng là bởi vì không có, mới bị ngăn ở đây..."


"Thương mà không giúp gì được, ta cũng không có." Tươi cười càng tăng thêm, vui sướng khi người gặp họa rất rõ ràng.


An Vũ câm nín, không có mà ngươi còn vui vẻ vậy sao?


Không có khóa tương tư thì ngay cả cửa núi cũng không vào được, rốt cuộc có cái gì vui sướng khi người gặp họa chứ?


"Ngươi tới đây làm gì?"


"Vì một người bạn." An Vũ trả lời rất đơn giản.


Vu Hoan như tìm được chung đè tài, đột nhiên nói chuyện phiếm với An Vũ.


"Bạn? Bạn gì? Có thể khiến ngươi trả giá bằng mạng sống, chẳng lẽ là người ngươi thích?"


"..." Sao hắn có cảm giác mở ra cốt truyện có gì đó sai sai rồi: "Vậy Bách Lý cô nương đến đây làm gì?"


"Ta?" Vu Hoan giơ ngón trỏ chỉ vào mình, nhếch miệng cười nhạt: "Ta định lên núi Trọng Vu giải sầu."


An Vũ: "..."


Đến núi Trọng Sơn giải sầu, thật đúng là tùy hứng mà!


Không hổ danh là đại ma đầu đệ nhất đại lục!


"Bách Lý cô nương, núi Trọng Sơn này không phải là nơi tốt lành gì."


Vu Hoan liếc hắn: "Ta biết mà!"


An Vũ đen mặt, biết mà còn dám khoác lác như vậy mà không thấy ngượng?


Cũng không sợ cắn đứt lưỡi!


Vu Hoan chỉ chỉ xe ngựa bên cạnh An Vũ: "Ta đoán nhất định bọn họ có, cho nên ta định đi cướp của bọn họ, ngươi có muốn cắm một chân không?"


Khóe miệng An Vũ run rẩy hai cái, biết xe ngựa bên cạnh là ai không?


Tốt xấu gì hắn cũng người của Linh Võ Vực, đây chính là tội lớn dĩ hạ phạm thượng đấy!


"Chuyện của Bách Lý cô nương, An mỗ không dám tham gia." Sợ chết thế nào cũng không biết.


Vu Hoan bĩu môi, ghét bỏ nói: "Lá gan có chút thành tựu như vậy, mà sao không chết cũng hay."


An Vũ: "..." Đây không phải là vấn đề nhát gan được không!


"Lời này của Bách Lý cô nương thật sự có chút quá đáng."


Theo giọng nói nhìn qua, nơi xa có hai bóng người càng ngày càng gần, Vu Hoan nheo mắt, trong mắt có ảnh ngược của người nọ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.