(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 282: Không tính lãi với ngươi




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan ở phía trước vội chạy, ánh mắt không ngừng tuần tra ở xung quanh, khi người ở phía sau sắp đuổi kịp thân ảnh của nàng thì nàng nhoáng lên, đột nhiên biến mất trước mặt mọi người.


"Người đâu?" Vừa rồi còn ở phía trước, sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi?


Đoàn người ở trên mái nhà nhìn khắp nơi xung quanh.


"Ở đó!" Không biết là ai hô một câu, sau đó mọi người đuổi theo phương hướng hắn chỉ.


Vu Hoan đứng ở trong một cái sân bỏ hoang, ngửa đầu nhìn bọn họ.


Thấy bọn họ phát hiện hiện ra mình còn thân thiện duỗi tay vẫy vẫy.


Đệch! Từ trước đến nay chưa gặp được người nào kiêu ngạo như vậy.


Đám người dừng ở trong viện hoang, lại lần nữa vây quanh Vu Hoan.


Hai mặt nhìn nhau một lát cũng không biết là ai ra tay trước, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.


Những người này đối với Vu Hoan không có lực uy hiếp gì, đối phó tương đối thành thạo nhẹ nhàng.


"Vèo~ vèo~" Liên tiếp có người bị nàng đá bay.


"Đã nói với các ngươi rồi, yếu như vậy làm sao có thể đánh thắng được ta." Vu Hoan nắm tay một người, âm trầm nhìn người xung quanh.


"Bách Lý Vu Hoan, đại ma đầu giết người không chớp mắt như ngươi thì ai cũng có thể giết được." Người bị nắm đau đến nhe răng trợn mắt, lại vô cùng có cốt khí mắng chửi.


Vu Hoan cong cong môi, nỉ non một tiếng: "Ai cũng có thể giết chết ta à?"


"Các ngươi đừng nhúc nhích nha, bằng không ta có thể sẽ chịu bị kinh hách, không cẩn thận liền giết hắn... ồ..." Trên mặt Vu Hoan từ đầu đến đuôi đều cười nhạt.


Bên kia còn có người có thể đứng lên quả nhiên không dám lộn xộn, cảnh giác nhìn Vu Hoan.


Đại ma đầu này chuyện gì cũng có thể làm ra được.


"Bách Lý Vu Hoan, toàn thành đều đang truy nã ngươi, người cho rằng ngươi còn có thể chạy trốn sao?" Có người lớn tiếng hô một câu.


Vu Hoan chẳng hề để ý cười cười: "Vậy ta giết toàn thành là được rồi."


"Ngươi..."


Tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nữ nhân này quả thật quá kiêu ngạo.


Người nọ đang muốn tức giận mắng thêm, lại bị một người túm chặt.


Hiện tại chọc giận nàng là cử chỉ không sáng suốt.


"Nói thử xem, là ai đang truy nã ta?" Đây là lần đầu tiên nàng đến Phủ Giang Thành.


"Ngươi về với bọn ta chẳng phải sẽ biết sao?" Người dẫn đầu đứng dậy.


Vu Hoan đánh giá trên dưới hắn một chút, hình thể trung bình, gầy gọc, mặc y phục màu đen.


Lý Nhuận tùy ý để Vu Hoan đánh giá, che dấu cánh tay đang phát run trong tay áo.


Thực lực của nữ nhân này quá xa, hắn không nhìn thấy được.


Vu Hoan nhướng mày, trào phúng: "Há há, ta tưởng các ngươi không có ai thông minh, không nghĩ tới trong đám người còn có một người thông minh, thật đúng là khó có được."


Lý Nhuận cắn chặt răng mới không để mình bạo tẩu, trấn định nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Vu Hoan chậc chậc hai tiếng: "Ta không thời gian đi gặp người đó là ai. Lại nói, thân phận của ta tôn quý, sao dễ dàng đi như vậy? Tốt xấu gì cũng phải gọi người dùng kiệu tám người khiêng mời đến chứ."


Kiệu tám người khiêng, ngươi tưởng ngươi đang thành thân hả?


Còn thân phận tôn quý, một vai ác của toàn đại lục như vậy thì có cái gì tôn quý?


Quả thật, có chút giác ngộ nào mình là vai ác không vậy?


"Rắc!"


Âm thanh này tới quá đột ngột, mọi người còn chưa phản ứng lại được, Vu Hoan đã ném người nàng mới bẻ tay kia ra, lóe một cái nhảy lên mái nhà kế bên.


"Không rảnh chơi với các ngươi nữa, lần sau chơi tiếp!"


Vu Hoan lại lần nữa biến mất trước tầm mắt của bọn họ.


"Đuổi theo!" Lý Nhuận phản ứng lại lập tức la lên.


Bọn họ đuổi theo được một khoảng cách nhưng không phát hiện ra Vu Hoan.


"Lý ca, mất dấu rồi!" Có người nhỏ giọng bẩm báo.


Sắc mặt Lý Nhuận đen như đít nồi, nhiều người như vậy lại không đuổi kịp một nữ nhân.


Khi Lý Nhuận chuẩn bị rời đi thì ở hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau.


Lý Nhuận liếc người bên cạnh, đồng thời chạy về phía đó.


Trong một con hẻm không lớn, ba người nam nhân trung niên đang cùng chiến đấu với nam nhân áo choàng, nam nhân áo choàng hình như không địch lại, rơi vào thế hạ phong.


Khi Lý Nhuận đến vừa lúc nhìn thấy thân ảnh màu tím lao về phía nam nhân áo choàng kia.


"Là Bách Lý Vu Hoan." Thấy rõ người, bọn họ trực tiếp vọt lên.


Ba nam nhân trung niên nghe được động tĩnh có chút thất thần, Vu Hoan thừa dịp khe hở này, xách Thẩm Thiên Lị trong tay bọn họ sang bên cạnh.


Hẻm nhõ vốn đã hẹp, ba nam nhân trung niên đứng ở giữa bọn họ, người của Lý Nhuận bị bắt dừng lại.


"Aiyo, thật là cảm ơn các ngươi." Giọng nói kiều mềm trào phúng từ phía trước truyền tới.


Ba nam nhân trung niên phản ứng lại, mặc kệ Lý Nhuận trực tiếp đối diện với Vu Hoan, giọng nói bình tĩnh mở miệng: "Đây là chuyện của Thẩm gia ta, cô nương không nên nhúng tay vào thì hay hơn."


"Vừa hay, ta cũng họ Thẩm." Vu Hoan cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền tiếp một câu.


Khóe miệng của ba nam nhân trung niên kịch liệt run rẩy, nghĩ tai bọn họ điếc rồi sao?


Vừa rồi những người đó rõ ràng nói nàng là Bách Lý Vu Hoan.


Từ từ...


Bách Lý Vu Hoan?


Còn không phải là vai ác truyền khắp đại lục kia sao?


"Bách Lý Vu Hoan, Thẩm gia ta không oán không thù với ngươi, ngươi thật sự vì tên phế vật kia mà đối địch với Thẩm gia ta?"


"Đừng nói khó nghe như vậy, Thẩm Thiên Lị người ta hiện tại cũng không phải phế vật." Vu Hoan cười duyên hai tiếng, chỉ là trong tiếng cười kia tràn ngập hận ý.


Thẩm Thiên Lị nghiêng đầu, con ngươi được dấu trong mũ áo chuẩn xác dừng trên sườn mặt của Vu Hoan.


Dáng dấp của nàng cũng không phải tuyệt sắc thiên hương, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy tia trào phúng, khóe miệng cùng khóe mắt hơi hơi cong lên, làm người ta có loại cảm giác không có cách nào bỏ qua khí thế của nàng.


"Hơn nữa..." Vu Hoan kéo dài âm thanh: "Ta cũng không cảm thấy Thẩm gia các người có gì đặc biệt hơn người."


"Bách Lý Vu Hoan!" Trong đó có một nam nhân trung niên rống lớn một tiếng, đỏ ngầu hai mắt nhào đến Vu Hoan.


Vu Hoan ôm Thẩm Thiên Lị lóe sang bên cạnh, tươi cười trên mặt không hề tan biến.


"Đù, Thẩm Thiên Lị, tố chất tâm lý của nhà các ngươi kém thật nha."


"Là ngươi quá vô sỉ." Chỉ cần là tâm lý của người bình thường đều không chấp nhận được người khác khinh thường gia tộc của mình.


Vu Hoan bĩu môi, vô sỉ thì làm sao? Vô sỉ cũng là một cảnh giới tối cao đấy!


Người nọ không đánh được, hiển nhiên không cam lòng lại lần nữa nhào lên.


"Không rảnh chơi với các ngươi nữa." Vu Hoan dùng sức dưới chân, ôm Thẩm Thiên Lị chạy về hướng ngược lại bọn họ.


Dư lại hai nam nhân trung niên cũng đồng thời chạy theo, ba người chạy theo Vu Hoan.


Người của Lý Nhuận phản ứng có chút chậm, khi ba người kia sắp nhìn không thấy nữa mới hoàn hồn nhanh chân đuổi theo.


Vu Hoan dẫn theo Thẩm Thiên Lị cho nên mục tiêu cũng lớn hơn một chút, không tiện như lúc nàng một mình.


Hồi lâu cũng chưa ném lại ba người kia.


"Người của Thẩm gia cũng có chút tài năng nha!" Vu Hoan nỉ non một tiếng, đột nhiên quẹo vào một con hẻm nhỏ khác.


Thẩm Thiên Lị biết Vu Hoan cứu hắn là vì thứ trên người hắn, nhưng mà thứ kia...


"Ngươi buông ta đi, ngươi sẽ không chiếm được thứ gì từ trên người ta đâu." Người của Thẩm gia, sẽ không bỏ qua cho hắn.


"Tâm trạng tốt, lần này không tính lãi với ngươi." Vu Hoan không thể hiểu được nói một câu.


Thẩm Thiên Lị lập tức ngu người, tình huống gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.