(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 238: Thì ra ngươi không thể bay




Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Tiểu Bạch Long gào khan mấy tiếng, trở nên có chút nôn nóng, đầu rồng cũng chuyển qua tới gần bờ hồ.


Vu Hoan lau lau miệng vết thương, đạp đá vụn xuống, rơi hết trên đầu Tiểu Bạch Long.


Tiểu Bạch Long lập tức gầm nhẹ một tiếng, trừng đôi mắt cực kỳ to vô cùng phẫn nộ.


"Tiểu bò sát, tới, đi lên đi!" Vu Hoan hoắc hoắc tay với Tiểu Bạch Long: "Chỉ biết ở trong nước gào thì có ích lợi gì, chỉ có thể nhìn không thể ăn."


Đương nhiên Tiểu Bạch Long nghe hiểu, cái đuôi vung mạnh lên lại bắn lên một trận bọt nước, nhưng nó vẫn không có đi lên như cũ.


"Ngươi nhát gan như vậy mà bọn Hắc Mộc còn muốn dựa vào ngươi, chậc chậc... Thật là đầu óc có bệnh mà!" Vu Hoan một bên nói, một bên tìm một tảng đá lớn dựa vào, định lấy tư thế ngồi xổm cùng Tiểu Bạch Long đàm phán.


"Ngươi có thể nói không? Nói hai câu nghe thử một chút? Nếu nói được khiến ta vui vẻ, nói không chừng ta sẽ nghĩ cách để ngươi rời khỏi mặt nước."


Đáp lại Vu Hoan chính là tiếng rống giận trầm thấp cùng tiếng nước ầm ầm.


"Tính tình còn rất nóng nảy nha, a đúng rồi, ngươi là từ oán khí mà sinh, tính tình khẳng định tốt đến không chạy đi đâu được."


Vu Hoan lo một mình ở trên bờ nói, Tiểu Bạch Long lo một mình ở dưới hất đuôi chụp đánh mặt nước.


"Ngươi nhìn ngươi lớn lên như một tên tiểu bạch kiểm, hóa thành hình người thì sẽ thành bộ dáng gì?"


Ngươi mới là tiểu bạch kiểm, cả nhà ngươi đều là tiểu bạch kiểm!


Tiểu Bạch Long tức giận chụp mặt nước, dòng nước bắn lên rất cao, Vu Hoan có thể cảm giác được hơi nước dừng ở trên người mình.


Tiểu Bạch Long vọt người lên, từ trong nước nhảy ra, chắc là nó muốn bay lên, nhưng là vừa lên không trung, cái đuôi ngoắc vài cái, liền thẳng tắp rơi xuống trên bờ.


Vu Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt khiếp sợ: "Thì ra là ngươi không bay được! Ha ha ha... Không bay được..."


Vu Hoan chỉ vào Tiểu Bạch Long điên cuồng cười một trận, trời sinh rồng đều biết bay, hiện giờ nhìn thấy một con Tiểu Bạch Long không bay được, nàng không cười nhạo một chút đều thực xin lỗi giả thuyết này.


"Thì ra là do ngươi không bay được mới không dám rời khỏi hồ nước... Ha ha ha... Cười chết ta, ngươi thật đúng là làm mất mặt Long Tộc mà... Ha ha ha..."


Tiểu Bạch Long lăn lộn vài cái, từ trên bờ một lần nữa chui vào trong nước, mặt nước lõm bõm vài tiếng, đã không thấy tăm hơi tung tích nữa.


Vu Hoan còn ôm bụng cười, tiếng cười kia xuyên thấu mặt nước, có thể truyền tới trong tai Tiểu Bạch Long như cũ.


"Còn ngượng ngùng, đừng chạy mà, ta không cười ngươi nữa, ngươi ra đi, chúng ta nói chuyện chút." Vu Hoan đưa đầu tiến đến bên hồ nước, nhìn nhìn bên trong.


Bóng trắng từ xa tới gần, giương miệng rộng liền xông ra.


Vu Hoan nghiêng người tránh đi, trên mặt đều là ý cười: "Ngươi trừng ta làm gì, là do ngươi học nghệ không tinh, không cắn được ta, còn không biết xấu hổ trừng ta, dũng khí của ngươi từ đâu đến! Chẳng lẽ là bởi vì ngươi không bay được sao? Ha ha ha ha... Ôi... ngại quá, ta thật sự là nhịn không được!"


Tiểu Bạch Long dùng cái mũi phun ra cột nước, lại lần nữa lặn xuống.


Vu Hoan cười trong chốc lát, cảm giác dễ chịu một chút, mới chậm rì rì lui đến một nơi xa xa.


Tiểu Bạch Long cho rằng Vu Hoan sẽ lại lần nữa xuất hiện ở bên hồ nước, ai biết nàng lại quay về, lập tức từ trong nước xông ra, cái đuôi vỗ mặt nước, ầm ầm vang lên.


Vu Hoan xua xua tay: "Trời tối, không muốn chơi nữa."


Lại là một trận tiếng nước kịch liệt, Tiểu Bạch Long đã bơi tới bờ hồ, đầu đặt ở trên bờ, đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Vu Hoan nhìn như không thấy, dựa vào hòn đá lớn sửa sang lại y phục.


Tiểu Bạch Long thử dịch một chút khoảng cách lên bờ, thấy Vu Hoan đều không có phản ứng, nó lại lùi về trong nước, lặn đến đáy nước.


Một đêm an ổn vượt qua, sáng sớm Tiểu Bạch Long liền từ đáy nước nổi lên, bốn phía nhìn nhìn, lại không nhìn thấy thân ảnh của nữ nhân ngày hôm qua, lập tức có chút giận, cái đuôi không ngừng vỗ mặt nước.


"Mới sáng sớm, ngươi vẫy cái gì vẫy, ngươi không ngủ được ta còn muốn ngủ!" Giọng mũi mang theo tức giận từ sau một tảng đá lớn truyền đến.


Ngay sau đó một cánh tay trắng nõn vươn lên từ phía sau tảng đá, theo sau là một cánh tay khác, Vu Hoan còn buồn ngủ nằm trên tảng đá, cằm gác trên cánh tay, nhìn Tiểu Bạch Long trong hồ nước, đầy mặt oán trách.


Độ đong đưa của Tiểu Bạch Long lớn hơn nữa, hơi nước trực tiếp hất lên mặt Vu Hoan, cơn buồn ngủ lập tức vơi đi rất nhiều.


Nàng bắt Thiên Khuyết Kiếm vào trong tay, từ trên tảng đá nhảy xuống, đi đến bờ hồ: "Làm gì, muốn đánh nhau hả?"


Tiểu Bạch Long ngẩng đầy, có chút đắc ý quay đầu.


Vu Hoan sờ sờ khuôn mặt, con hàng ngu xuẩn này đang đắc ý cái gì?


Ánh mắt tùy ý quét qua, lập tức cứng đờ, nàng nhớ rõ hôm qua con hàng này là không có sừng rồng đúng không?


Nhưng mà trên đầu Tiểu Bạch Long lúc này, thế nhưng có sừng...


Chẳng lẽ hôm qua nàng mộng du làm cái gì rồi?


Nàng có thói quen mộng du sao?


Vu Hoan nghi hoặc nhìn Tiểu Bạch Long, Tiểu Bạch Long đắc ý ngẩng đầu, trong mắt có chút khinh miệt.


Vu Hoan hoàn hồn, vỗ vỗ đầu: "Bay còn không bay được, thật không biết ngươi đắc ý cái cái quỷ gì, thật là mất mặt."


Tiểu Bạch Long tức giận lại ở trong hồ nước quậy một trận, cuối cùng lặn xuống đáy hồ.


Khóe miệng Vu Hoan co giật một chút, con hàng này xác định không phải tới khôi hài chứ?


Vu Hoan ăn chút điểm tâm, lại lấy thú nhỏ ra nhìn nhìn, ngủ đến ngáy khò khè khò khè, hẳn là không có gì đáng ngại.


Dung Chiêu...


Ý nghĩ Vu Hoan mới vừa đang lên, liền lắc đầu quăng hắn đi ra ngoài, ánh mắt trầm tĩnh dừng ở trên mặt nước.


Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên bốc lên bong bóng, gợn sóng một tầng rồi một tầng đánh lên bờ.


Vu Hoan chần chờ, từ từ đứng dậy, đi đến bên hồ nước, nhìn nhìn bên trong.


Ở trung tâm hồ nước, thân thể Tiểu Bạch Long cuộn tròn lại, cái đuôi không ngừng giãy giụa, dáng vẻ nhìn qua rất thống khổ.


Làm cái gì? Tự sát à?


Vu Hoan nghi hoặc nhìn trong chốc lát, biên độ Tiểu Bạch Long quay cuồng càng lúc càng lớn, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh thống khổ gầm nhẹ.


Cảnh tượng dưới nước vốn dĩ nhìn không rõ lắm, sóng nước lại càng lúc càng lớn, đến cuối cùng Vu Hoan cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng trắng của Tiểu Bạch Long đang quay cuồng.


"Ầm!"


Tiểu Bạch Long đột nhiên từ trong nước bay ra tới, ở trên không trung dạo qua một vòng, dừng trên đá vụn ở mặt đất.


Mặt đất lập tức bị máu tươi nhiễm đỏ, Vu Hoan nhăn mày lại, phản xạ có điều kiện lui về phía sau.


Tiểu Bạch Long nằm trong đá vụn, đầu gác ở trên một tảng đá lớn, dư quang vừa lúc có thể nhìn thấy Vu Hoan, tia hung ác trong ánh mắt lại lộ ra một tia bi thương.


Vu Hoan im lặng, làm cái gì?


Mặt nước khôi phục an tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.


Vu Hoan: "..."


Sao có cảm giác đang chơi nàng thế?


Vu Hoan che lại cái mũi đi đến bên cạnh Tiểu Bạch Long, bụng bị cắt ra một vết thương rất dài, máu tươi từ nơi đó chảy ra, trên đầu rồng cũng có một vết thương rất nhỏ, như là bị trầy xước.


"Này... Vừa rồi đã xảy ra cái gì?" Vu Hoan ngồi xổm trước mặt Tiểu Bạch Long.


Chắc không đến mức là Tiểu Bạch Long tự mình làm bản thân thành cái dạng này chứ?


Tiểu Bạch Long gầm nhẹ hừ một tiếng, tia bi thương trong mắt càng sâu.


Vu Hoan: "..." Ta lại không làm cái gì ngươi, làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta chứ!


"Chi chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên nhảy ra tới, lập tức liền nhảy tới trên đầu Tiểu Bạch Long, móng vuốt nhỏ ấn trung tâm của đầu rồng, nhưng mà nó không có ấn đi xuống: "Chi chi chi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.