(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 6: Thế giới kỳ diệu




Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Khâu Sơ Hạ có thể vô cùng chắc chắn, người đàn ông thấp lùn này vừa rồi tuyệt đối là người sống!


Tình huống gì đây? Một người sống sẽ xuất hiện thi đốm?


Đối mặt với những tình huống quỷ dị gì đều vạn biến bất kinh, nhưng trường hợp này Khâu Sơ Hạ không biết phải làm sao.


Người đàn ông thấp lùn gầm nhẹ càng lúc càng lớn, hai mắt anh ta đột nhiên trừng lớn, tơ máu che kín hai tròng mắt, lấy góc độ người thường không có cách nào làm được chuyển đến người đàn ông cao gầy bên kia, ẩn ẩn lộ ra tham lam.


Thân thể cứng đờ của anh ta vừa chuyển, bổ nhào vào trên người đàn ông cao gầy kia, ngửa đầu há to miệng, mắt thấy phải cắn xuống.


Người đàn ông cao gầy lúc anh ta phát ra âm thanh gầm nhẹ sớm đã hoảng sợ lui về sau, bây giờ anh ta xoay người trở nên đáng sợ, thối lui đến cạnh cửa tủ quần áo, không còn đường lui.


Lập tức dễ như trở bàn tay bị túm, giơ tay lên cản lại cằm anh ta, quay đầu tránh né tránh tiếng vang cùng với tiếng răng ma sát kia, trọng miệng thấp giọng mắng: "Mẹ nó, đây là bệnh chó dại sao!"


Khâu Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần, mặc kệ hiện tại người đàn ông thấp lùn biến thành cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là con người!


Cô không thể trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ bị cắn chết ở đây.


Chủ yếu là, máu của một người rất nhiều, nếu anh ta bị cắn chết ở đây, làm máu bắn ra ngoài, toàn bộ căn phòng đều sẽ nhuộm đầy vết máu.


Sẽ trở thành hiện trường vụ án bạo lực đầy máu tanh.


Cảnh sát không nhất định có thể tin vào lời cô nói, lỡ như chọc phải phiền phức gì cho nguyên chủ, thì sao cô về nhà tìm cha mẹ đây?


Khâu Sơ Hạ qua lại nhìn một vòng, không có vũ khí gì có thể xuống tay, tùy tay rút ra micophone còn tính là rắn chắc, vài bước tiến lên, đánh lên đầu người đàn ông thấp lùn kia.


Nhìn thấy thì dùng sức rất lớn, nhưng cô cùng kỹ xảo, nơi bị đánh cũng đủ một người thành niên té xỉu mà không nguy hiểm đến tính mạng.


Người đàn ông thấp lùn dừng động tác cắn người lại, chống người đàn ông cao gầy đứng lên, cứng đờ chuyển đến đánh về phía Khâu Sơ Hạ.


Khâu Sơ Hạ không hề sợ hãi đá một chân qua, không biết sức mạnh của thân thể này không đủ sức hay là do người đàn ông cứng đờ quá lợi hại.


Cơ thể anh ta đồ sộ bất động, bị đạp một chân như vậy vẫn không hề quan tâm mà nhào đến.


Khâu Sơ Hạ hạ thấp người xuống, linh hoạt chuyển ra phía sau anh ta, vì mạng sống mà nện lên đầu anh ta một cái rồi lại một cái.


Thẳng đến khi chất lỏng trên đầu anh ta bắn đến đầy người đầy mặt cô, người đàn ông thấp lùn mới quỳ rạp trên đất bất động, cô mới dám thở mạnh dừng tay.


Tùy tay ném đi microphone đã biến hình trong tay đi, tùy ý lau lau thứ bị dính trên tay, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao gầy kia.


Anh ta cúi đầu nhìn thi thể trên mặt đất, lại ngây người nhìn Khâu Sơ Hạ, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói: "Cậu giết người!"


Khâu Sơ Hạ không có gật đầu cũng không có lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Có lẽ nên báo cảnh sát."


"Cậu không sợ bị bắt sao?" Giọng của người đàn ông cao gầy có chút phát run, lại nhìn thi thể trên mặt đất, đột nhiên lắc đầu: "Chúng ta ai đều không báo, tôi không muốn ngồi tù... không muốn!"


Vẻ mặt Khâu Sơ Hạ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá thi thể, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, thi thể này nhìn qua như đã chết một lần rồi vậy.


"Chúng ta... chúng ta có thể dọn dẹp ở đây." Người đàn ông tựa hồ như rất sợ ngồi tù, nói năng có chút lộn xộn: "Lau vân tay, lau dấu vết, thiêu thi thể. Tóm lại xử lý mọi thứ, tôi bảo đảm không bán đứng cậu!"


Khâu Sơ Hạ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn anh ta, hỏi một câu: "Anh biết thiêu hủy hoàn toàn một thi thể cần bao nhiêu độ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.