(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 38: Lập team




Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Tôn Cẩm Nhu thấy Khâu Sơ Hạ xoay người cởi áo, lộ ra tấm lưng trắng sứ, ánh mắt Tôn Cẩm Nhu hâm mộ lưu luyến eo thon của cô.

Xem xét thương thế của Khâu Sơ Hạ, trong mắt đều là lo lắng cau mày: "Vết thương rất sâu, loại vết thương này làm sao băng bó đây?"

"Cô giúp tôi nhìn xem có nhiễm đen không là được." Khâu Sơ Hạ lo lắng mình sẽ bị cảm nhiễm virus zombie, chuyện khác không sao cả.

"Không có đen." Tôn Cẩm Nhu nhìn kỹ lại, vết thương ẩn ẩn thấy xương trắng, có chút bội phục cô bình tĩnh.

Vai bị chọc thủng như vậy mà cô không khóc không la, lợi hại hơn những cô gái khác nhiều.

"Ở đây cô có loại đồ vật như nhíp không? Giúp tôi nhìn xem bên trong vết thương có thứ như móng tay không, tôi lo móng tay zombie sẽ lưu lại trong vết thương."

Tôn Cẩm Nhu nghe Khâu Sơ Hạ bình tĩnh gọi người đến thọc vết thương của mình như vậy, ngẩn người, nhẹ giọng hỏi: "Ý của cô là kêu tôi cứ như thế lấy nhíp chọc chọc vết thương của cô."

"Ừ. Có không?" Vết thương trên vai vẫn đang đau âm ỉ, nhưng so với dị vật bị dính lại trong thịt thì dù có đau đến đâu cũng có thể chịu đựng.

Tôn Cẩm Nhu càng thêm bội phục cô bình tĩnh, liếc mắt nhìn vết thương của mình, cảm thấy chút vết thương của mình có tính là gì đâu.

Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu kiên định gật đầu: "Cô đừng vội, tôi đi tìm."

Diệp Trạch Thu vừa nghe Khâu Sơ Hạ muốn người ta cứ như vậy kiểm tra vào sâu bên trong vết thương của mình, lo lắng nhỏ giọng gọi: "Sơ Hạ?"

Chỉ hai chữ lại chứa đầy đau lòng.

"Tôi không sao, không cần lo lắng." Khâu Sơ Hạ khẽ cười một tiếng, giống như người không có việc gì trả lời một tiếng.

Diệp Trạch Thu không tiếng động thở dài một hơi, có chút áy náy, là anh quá vô dụng nên cô mới bị thương.

Diệp Trạch Thu đối mặt với kệ hàng của cửa hàng tiện lợi, nắm chặt tay thành quyền, trong lòng âm thầm thề nhất định phải thật mạnh mẽ, bảo vệ cô.

"Tôi tìm được rồi, thật sự kiểm tra sống như vậy sao? Nhíp tôi tìm được là nhíp nhổ lông mày đó, phần đầu rất bén nhọn." Vẻ mặt Tôn Cẩm Nhu không đành lòng nhìn vết thương của Khâu Sơ Hạ.

Dư quang Khâu Sơ Hạ nhìn Tôn Cẩm Nhu, bây giờ mới nhận ra cô ta thay mình kiểm tra vết thương, muốn nâng tay bị thương lên sẽ có chút lao lực.

Ngẫm lại thân thể này cao ít nhất 1m72, Tôn Cẩm Nhu đại khái cũng chỉ có 1m6.

Khâu Sơ Hạ dứt khoát ngồi xuống đất, để Tôn Cẩm Nhu kiểm tra vết thương tiện hơn, hung hăng gật đầu: "Đến đây đi."

Trong mắt Tôn Cẩm Nhu mang theo kính nể lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, thật cẩn thận dùng nhíp đâm sâu vào vết thương cô xem xét.

Khâu Sơ Hạ bị cái nhíp bén nhọn chọc vào da thịt, đau đớn kêu lên một tiếng, lại cắn răng nhịn xuống.

Tôn Cẩm Nhu vì dời đi lực chú ý của cô, nhẹ giọng hỏi: "Hai người muốn đi đâu vậy? Ngày thường ở trạm xăng này rất ít người lui tới."

"Thành phố Đông Hà."

"Thật ư? tôi muốn đi Tấn Khê, là tỉnh nhỏ gần Đông Hà, cô biết không?"

Khâu Sơ Hạ là người không có thời gian du lịch, càng là người không có hứng thú với địa lý quốc gia, đơn giản mà nói, cô là người mù đường.

Ngày thường đi làm tan tầm hai điểm một đường, sẽ không lạc đường, nói thật, ngay cả thành phố Đông Hà còn không hiểu biết hoàn toàn.

"Xin lỗi. Tôi không biết."

"Tỉnh nhỏ thôi, không biết cũng bình thường.
Nhưng mà chúng ta tiện đường nha!" Tôn Cẩm Nhu hưng phấn nói, tay hơi chút run run, khiến Khâu Sơ Hạ lại kêu đau một tiếng.

Diệp Trạch Thu nghe thấy cô kêu đau, tim đau như bị thít chặt, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: "Động tác nhẹ nhàng chút đi."

Tôn Cẩm Nhu không tiếng động cười, kề sát vào bên tai Khâu Sơ Hạ nhẹ giọng nói: "Anh ta quan tâm đến cô thật nha, cô thật hạnh phúc."

Khâu Sơ Hạ biết thân thể của mình vấn đề, nhắm mắt, cưỡng bách mình không thèm nghĩ này đó nữa, chuyển đề tài hỏi: "Cô phải về Tấn Khê?"

"Đúng vậy. Không bằng chúng ta lập team đi! Người nhiều lực lớn!" Tôn Cẩm Nhu thật sự tìm thấy móng tay nhỏ đen nhánh trong vết thương của cô, hít sâu giơ cao cái nhíp kêu to: "Thật sự có mảnh nhỏ này, tôi tìm được rồi."

Khâu Sơ Hạ đồng thời quay đầu nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu cười trả lời: "Được, chúng ta lập team đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.