[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 88: Vợ của chủ tịch (20)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Thứ đàn bà độc ác, lại là thứ đàn bà độc ác. Giờ Tiêu Diễn không gọi tên của cô nữa, mỗi lần gọi đều là thứ đàn bà độc ác.


Tiêu Diễn ôm Tô Manh, trợn mắt với Ninh Thư, "Nếu cô dám làm Tô Manh bị thương, tôi sẽ không tha cho cô."


Tô Manh lắc đầu với Tiêu Diễn, "Chuyện này không liên quan đến chị ấy, là em quyết định phải rời xa anh, chỉ cần anh được ra ngoài thì ổn cả rồi. Tiêu Diễn, anh hãy quên em đi."


"Em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em trốn anh." Tiêu Diễn ôm chặt Tô Manh và hét lên, anh ta tỏ ra nguy hiểm, "Tô Nhiễm, cô hãy quên cái tư tưởng đó đi, cô lại dám dùng tôi để uy hiếp Tô Manh, cô thật độc ác."


Ninh Thư không biết mình đã nói gì với Tô Manh luôn, đến giờ toàn là Tô Manh tự nói chứ, tự cô ta nói gì mà cứu Tiêu Diễn ra thì sẽ rời đi bla bla.


Ninh Thư cười khẩy, cô lôi hai con người đang ôm lấy nhau như trời đất dính làm một kia ra, đẩy thẳng Tô Manh vào lòng Lý Tu Văn, sau đó xoay người lại tặng cho Tiêu Diễn một phát tát.


Tiếp tục là một phát, một phát tát nữa.


Ninh Thư phủi phủi tay mình, "Tiêu Diễn, nhìn cho rõ tình hình đi. Hễ mở mồm là anh lại nói thứ đàn bà độc ác, vậy tôi sẽ cho anh chết thật thảm hại, vô cùng thảm hại."


Tiêu Diễn bị tát liên tiếp hai ba cái bạt tai. Từ khi nhà họ Tiêu phá sản đến khi bị tai ương trong tù, và giờ là người phụ nữ mình yêu bị chèn ép phải rời xa mình, cơn tức đè nén làm Tiêu Diễn bùng nổ.


Tiêu Diễn hét lên rồi định đánh Ninh Thư. Ninh Thư bắt được tay Tiêu Diễn, sau đó cô tặng Tiêu Diễn một màn quật vai rất đẹp mắt, bịch một tiếng, Tiêu Diễn bị quật ngã dưới đất.


Tiêu Diễn cảm thấy hông của mình gãy đến nơi, chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được gót giày cứng đạp vào mặt mình.


Ninh Thư cười tà ác, cô đạp lên mặt Tiêu Diễn, day mạnh một cái.


Mọi người xung quanh nhìn hành động của Ninh Thư thì đều ngẩn ra, người phản ứng đầu tiên là Tô Đại Bảo, nó đi qua đá mạnh vào Ninh Thư, la lớn: "Cô thả bố tôi ta, cái đồ đàn bà độc ác."


Ninh Thư đẩy Tô Đại Bảo, Tô Đại Bảo ngã ngồi xuống đất, hức hức khóc to. Tô Manh ôm Tô Đại Bảo trách, "Tô Nhiễm, con nhỏ có tội tình gì mà chị làm vậy với nó."


"Trẻ con thì nên giống trẻ con, mau biến khỏi nhà của tôi." Ninh Thư chỉ vào cửa, "Cút mau, đừng làm tôi buồn nôn."


Lý Tu Văn đưa Tô Manh về, lúc về, Tô Manh đau khổ nhìn mãi Tiêu Diễn mặt mũi sưng vù, sau lại vẫn bị Lý Tu Văn mất kiên nhẫn kéo đi. Tô Đại Bảo ngoảnh lại nhìn Ninh Thư đầy căm hờn.


Ông Tiêu nhìn thấy con trai mình bị đánh thành cái dạng này ở cửa, thì tức đến không nói nên lời. Hơn nữa cũng không dám càu nhàu gì thật bởi vì Ninh Thư đang nắm cuộc sống của họ trong tay, sự thật là họ mua một cọng hành cũng phải ngửa tay xin tiền Ninh Thư.


Tiêu Diễn lại tự nhốt mình trong phòng, sau vẫn là không chịu được đói phải ra ngoài ăn, ăn xong lại tự nhốt mình trong phòng, chẳng biết đang làm cái gì.


Ông Tiêu vẫn mong ngóng con trai mình quật khởi, ông tìm Ninh Thư nói muốn vay tiền để Tiêu Diễn buôn bán. Ông Tiêu cứ nói cái gì mà chồng quý vợ vinh, cả hai phải đồng tâm hiệp lực bla bla.


Ninh Thư chớp mắt, không hề quan tâm ông Tiêu làm ông Tiêu tức đến đau tim, tăng huyết áp. Ông đã nhún nhường như thế rồi mà cô ta vẫn không đồng ý.


Bỏ qua tình hình bên nhà họ Tiêu ra sao, Tô Manh đang rất đau đớn, làm như trời sắp sụp, đau khổ không chịu được.


Ban đầu Lý Tu Văn còn an ủi nhưng sau đó thật sự là Lý Tu Văn không chịu nổi, cuối cùng đã ngủ với Tô Manh. Tô Manh cảm thấy tận thế rồi, người đàn ông dịu dàng này lại đối xử với cô như vậy ở cái lúc mà cô đau đớn nhất.


Tô Manh làm như không còn lưu luyến gì hết. Lý Tu Văn thích Tô Manh thật lòng, anh ta vẫn săn sóc Tô Manh dịu dàng nhưng Tô Manh không chịu tha thứ cho Lý Tu Văn.


Lý Tu Văn bị Tô Manh làm cho phiền, lắm lúc cũng sẽ không quan tâm cảm nhận của Tô Manh mà đè luôn Tô manh xuống. Xong việc Tô manh sẽ cảm thấy có lỗi với Tiêu Diễn, mặt khác cũng giận Lý Tu Văn.


Kế tiếp, Lý Tu Văn và Tô Manh mở ra cốt truyện ngược luyến tình thâm, ngủ rồi khóc, khóc rồi ngủ, ngủ rồi nháo, nháo rồi lại ngủ.


Còn có Tô Đại Bảo đột phá IQ, dùng kỹ thuật hack của mình xâm nhập hệ thống ngân hàng ăn trộm một khoản tiền để cho Tiêu Diễn gây dựng lại sự nghiệp. Nó quyết tâm muốn cho mẹ và bố mình ở chung một nhà.


Ninh Thư thấy Tiêu Diễn vẫn luôn chán nản bỗng tươi cười rạng rỡ thì trực giác mách bảo có vấn đề. Cô đánh Tiêu Diễn một trận nhừ tử và cướp được một cái thẻ ngân hàng từ trên người anh ta.


Sau khi cô biết số tiền này là Tô Đại Bảo cho Tiêu Diễn, Ninh Thư cảm thán, có một chút cảm động vì sự hiếu thuận của Tô Đại Bảo, và cô báo cảnh sát.


Dạng người như Tô Đại Bảo không phân biệt đúng sai, không đặt quốc gia trong lòng, lại có chỉ số thông minh cao, đảm bảo có thể trở thành một phần tử khủng bố. Nếu quốc gia có thể khống chế lợi dụng còn đỡ, nếu không... người như Tô Đại Bảo rất nguy hiểm.


Có lẽ Tô Đại Bảo rút quá nhiều tiền nên cảnh sát hành động ngay. Dù Tô Đại Bảo có trâu bò thì cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, mới đó đã bị lực lượng cảnh sát vũ trang tóm.


Lúc này Ninh thư mới biết, Tô Đại Bảo lợi dụng lỗ hổng của hệ thống ngân hàng đưa cho Tiêu Diễn một trăm triệu, một trăm triệu đó nhá.


Tô Đại Bảo bị đưa thẳng vào viện quản lý trẻ em. Tô Manh hay tin khóc đến suýt ngất. Cô chạy đến tìm Tiêu Diễn trước, nhưng khi vừa nhìn thấy Tiêu Diễn cô ta chấn động đến ngừng khóc. Nghe thấy người trước mặt gọi tên mình tình cảm thì Tô Manh tan nát.


Tại vì giờ Tiêu Diễn béo, béo vô cùng, cả người phình ra giống như khinh khí cầu căng lên, không nhận ra khuôn mặt này đã từng rất tuấn tú. Anh ta bước một bước cũng có cảm giác sàn nhà bị rung.


Nhìn Tiêu Diễn như lợn rừng di động đến trước mặt mình, Tô Manh kinh ngạc đến không tin nổi.


Mặt như đầu lợn kết hợp với đôi mắt thâm tình, nếu như là khuôn mặt đẹp trai ngày trước dám chắc Tô Manh sẽ mặt đỏ tim đập, nhưng đổi lại bây giờ khiến người ta muốn nôn mửa. Tô Manh tái mặt, cơ thể lảo đảo suýt ngã.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọcbản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Tô Manh đi về luôn mà không nói câu gì, cũng không nói cho Tiêu Diễn chuyện đi cứu con mình. Nhìn dáng vẻ tránh không kịp của Tô Manh, thịt mặt béo ú của Tiêu Diễn giật hai cái, khuôn mặt ú thịt trông hơi dữ tợn.


Tiêu Diễn ngoảnh lại quát Ninh Thư vẫn đang tựa cửa xem trò hay: "Thứ đàn bà độc ác nhà cô, cô đã làm gì với tôi?"


Ha ha, Ninh Thư xoa tay nhìn Tiêu Diễn béo ục ịch. Việc này thì đúng là cô làm, Ninh Thư cho không ít thuốc kích thích vào một ngày ba bữa của Tiêu Diễn, bởi vậy Tiêu Diễn phì ra rất nhanh.


Không có gia tài bạc triệu, không có đẹp trai ngời ngời, không biết tình yêu đích thực giữa anh ta và Tô Manh hình gì đây nhỉ.


Biểu cảm vừa rồi của Tô Manh... quả thật cười ra nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.