[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 173: Nữ chính khổ không chịu nổi (52)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Sau khi Ôn Như Họa dọa đám tay sai cướp bóc, hắn cầm kiếm ngoảnh lại nhìn Ninh Thư và vươn tay với Ninh Thư: "Biểu muội, qua đây."


Bà có vấn đề mới đi qua. Ninh thư lùi về sau một bước, đằng sau là sông lớn, không còn đường lui nữa rồi.


Ôn Như Họa nhe răng, cười cười dụ dỗ Ninh Thư, "Bạch Cầm Tương ngươi qua đây, ngươi muốn ta qua bắt ngươi à?"


"Ngươi đang chờ thị vệ của ngươi ư?" Ôn Như Họa nói như đinh đóng cột, "Trước khi thị vệ đuổi đến ta đã bắt được ngươi rồi."


Ôn Như Họa cầm kiếm bước đến chỗ Ninh Thư, Ninh Thư nói: "Đừng qua đây, ngươi qua nữa ta sẽ nhảy xuống, ta nhảy thật đấy."


"Theo như tính cách hám hư vinh của ngươi, ngươi tiếc chết." Ôn Như Họa không dừng bước, rõ ràng là rất hiểu Bạch Cầm Tương.


Ninh Thư gấp gáp, nhấc làn váy bảo Ôn Như Họa: "Ngươi đừng qua đây, ta... ta nhảy thật đấy."


Bây giờ Ôn Như Họa khác rồi, không còn là một thư sinh một thân một mình nữa. Giờ hắn nhấc tay là có cả đống người, cô không cản được Ôn Như Họa nữa rồi.


Ninh Thư có cảm giác mình nghịch ngu, tự tìm đường chết. Nếu không phải cô khoác cái áo da nữ chính, e là cỏ ở phần mộ cô đã cao hơn hai mét rồi.


Ôi...


Ninh Thư nhấc váy, nói chuyện với Ôn Như Họa: "Ôn Như Họa, ta nhảy thật đấy, mẹ kiếp, ta nhảy thật đấy."


Ôn Như Họa bật cười một tiếng, nụ cười đầy châm chọc.


Ninh Thư hít sâu một hơi, cô biết mình không được bị Ôn Như Họa tóm. Cô mà bị bắt e là sẽ rơi vào tình huống trong cốt truyện, cô sẽ bị Ôn Như Họa chà đạp. Chưa kể có nhiều tay sai thế này, xét về sự ghét hận Ôn Như Họa dành cho cô, chắc hẳn hắn sẽ coi cô là kỹ nữ cùng hầu hạ phường cướp bóc này.


Nghĩ đến đây, Ninh Thư không còn chần chừ nữa, cô thả người nhảy xuống dòng sông cái bùm, cô nghe thấy tiếng quát tháo của Ôn Như Họa bên tai.


"Bạch Cầm Tương, ngươi có chết ta cũng không tha cho ngươi."


"Tiểu thư?" Ám vệ xuất hiện.


Chú em xuất hiện sớm một giây thì chị đã chẳng cần nhảy rồi.


Nước sống rất siết, Ninh Thư nhảy xuống chưa được mấy giây đã không thấy tăm hơi đâu. Ôn Như Họa đỏ ỏn con mắt sai tay sai: "Tìm đi, dù có chết cũng phải tìm được xác ả ta. Con điếm Bạch Cầm Tương!"


Ninh Thư cảm nhận được mạch nước ngầm trong lòng sông đập vào người đau điếng, tay chân cô cố gắng giãy nước. Cô nhớ đến Mộc Yên La bị thương lại sinh non mà nhảy xuống sông, Ninh Thư cảm thấy việc mình làm không quá đáng chút nào.


Ôn Như Họa chính là một kẻ khuyết thiếu nhân cách. Nếu sống ở hiện đại chính là một phần tử khủng bố ảnh hưởng đến hoà bình xã hội. Bây giờ Ôn Như Họa đã trở thành cướp, e là sau này đi đến đâu cũng gây rối loạn đến đó. Đã vậy Ôn Như Họa còn luôn quảng cáo rùm beng bản thân là chính nghĩa nữa.


Quả thật là tởm chết được.


Ninh Thư bơi chó một lúc thì mệt không chịu được, cô bị mạch nước ngầm va đập, người cô đau như muốn nứt toác ra vậy, cô đau đến hôn mê bất tỉnh.


Lúc Ninh Thư tỉnh lại thì đã dạt vào bờ sông, nửa người vẫn đang ngâm trong nước. May mà còn sống, cơ mà không phải là cô nên ở trong nhà thần y à?


Tại sao lại quăng cô ở đây không ai lo nhỉ?


Cùng là nữ chính tại sao lại khác biệt lớn thế chứ.


Ninh Thư cử động cơ thể, có hơi đau. Cánh tay bị đá ngầm cứa bị thương.


Ninh Thư quan sát trái phải, cô phát hiện cách đó không xa có một người mặc áo trắng hình như đang ngồi bên bờ thả câu.


Ninh Thư hét to ngay: "Anh hùng, cứu mạng."


Chàng trai áo trắng quay sang nhìn lướt qua Ninh Thư, hắn thu cần câu và xách giỏ trúc bỏ đi.


Ta khinh, chưa từng gặp ai thấy chết mà không có lòng thương người như thế.


Ninh Thư vội vàng bò dậy, cô vắt kiệt cái váy đẫm nước rồi đuổi theo kẻ kia.


Không có mệnh của nữ chính nhưng vẫn có bệnh của nữ chính, mọi chuyện đều phải tự dựa vào mình.


Vừa đến gần chàng trai kia Ninh Thư đã ngửi thấy mùi thuốc từ người hắn. Búi tóc cố định bằng cây trâm gỗ, người ngợm gọn gàng sạch sẽ, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng.


Thứ băng lạnh này tỏa ra từ trong xương, băng lạnh làm người khác khó tiếp cận được.


Đây cũng là một trong số hậu cung của Mộc Yên La, hắn là thần y.


Trong cốt truyện Mộc Yên La được một người dân cứu sau đó đưa đến nhà thần y. Ban đầu thần y định không cứu, thế nhưng Mộc Yên La khi đó sẹo khắp người, trông vô cùng thê thảm.


Có lẽ thần y cũng muốn khiêu chiến y thuật của bản thân nên mới cứu Mộc Yên La. Sau đó chữa khỏi cho Mộc Yên La trong sự bất ngờ, không những thế, những vết sẹo trên người và mặt cũng không còn. Nàng lại giống hệt như trước kia.


Vụ này còn hầm hố hơn cả mài da.


Cơ mà Ninh Thư thông cảm được. Mộc Yên La không thể bị hủy dung mãi. Không có da trắng nõn nà thì làm sao khiến nhiều đàn ông mê muội và quyết định cùng chung sống được.


Thần y là chàng trai tỉnh táo tự giác và cũng là người lạnh lùng nhất trong hậu cung. Hắn chỉ xảy ra một lần quan hệ duy nhất với Mộc Yên La, do sai sót trong khi chế thuốc nên thuốc trở thành xuân dược. Đã thế tác dụng của thuốc còn mạnh hơn cả thuốc bình thường.


Đừng hỏi tại sao một thần y lại điều chế ra thuốc xuân dược, tất cả đều để phục vụ cho cốt truyện.


Dưới tác dụng của dược tính, thần y đã cưỡng bức Mộc Yên La.


Ninh Thư liếc bóng dáng thần y, đúng là tự ghiền ma túy, tự không biết đằng kiềm chế.


Thần y chính là thần y, sau khi xảy ra quan hệ, thần y cho Mộc Yên La một viên thuốc bảo rằng để vào phía dưới có thể cho nàng thành xử nữ một lần nữa.


Nói bóng nói gió tức là hắn sẽ không chịu trách nhiệm. Mộc Yên La nhận thuốc và không đáp.


Từ đó trở đi thần y không chạm vào Mộc Yên La nữa. Không như những gã đàn ông khác chỉ cần quan hệ một lần sẽ say mê cơ thể Mộc Yên La, thần y không như vậy.


Dù cho sau này nhiều gã đàn ông cùng chung đụng Mộc Yên La, những gã đàn ông đó đều tranh nhau quyền sử dụng Mộc Yên La, thế nhưng thần y vẫn nói không. Hắn chỉ lẳng lặng làm việc của mình, dẫu vậy Mộc Yên La lại đi thích thần y.


Cô không thể hiểu tại sao sau đó thần y gia nhập hậu cung của Mộc Yên La luôn. Cô cảm giác hắn không gia nhập vì Mộc Yên La, hắn không hề tranh yêu cơ thể Mộc Yên La cũng không say mê cơ thể nàng ấy.


Thần y ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, hỏi lạnh nhạt: "Ngươi theo ta làm gì?"


Giọng thần y rất lạnh, nghe mà làm người khác căng thẳng. Ninh Thư dặn ra hai giọt nước đái mèo, trả lời lắp bắp: "Tiểu nữ lẻ loi một mình, chẳng quen ai xung quanh. Tiểu nữ thấy không còn lý do để sống nên đã quyết định nhảy sông tự vẫn. Nếu còn sống vậy đó chính là trời cao muốn ta sống sót, nếu như chết vậy đó là mạng ta nên chấm hết."


"Giờ còn sống tức đại biểu cho ông trời muốn ta sống sót, vậy nên nhất định ta sẽ sống thật kiên cường." Ninh Thư nắm tay cam kết hùng hồn.


Thần y nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt nhìn kẻ điên, không quan tâm đến cô.


Ninh Thư lảm nhảm tiếp: "Vị anh hùng này, chúng ta có duyên đấy, tỉnh lại ta thấy huynh đầu tiên đó. Nếu chúng ta đã có duyên như thế vậy thì làm bạn tốt đi."


Thần y vẫn không màng đến Ninh Thư.


Ninh Thư tiếp tục: "Thần y, ta bái huynh làm thầy nhé. Ta muốn biết trúng xuân dược rồi thì giải kiểu gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.