[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 145: Nữ chính khổ không chịu nổi (24)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Nghe Tề Sênh nói, Lý Vũ Phỉ buộc phải chau mày rồi lại giãn chân mày ra.


Cô ta cười cười, nghiêng đầu ngắm Tề Sênh, nói lém lỉnh: "Sênh ca ca, tại sao muội thấy huynh tốt với nha hoàn Tiểu Hồng kia thế nhỉ, đừng bảo là huynh thích cô ấy nhé."


Tề Sênh nhìn Lý Vũ Phỉ bằng đôi mắt chan chứa tình cảm, giơ tay dí chóp mũi Lý Vũ Phỉ, hờn dỗi và cũng yêu chiều: "Nha đầu nhà muội sao lại nói Sênh ca ca như thế, muội còn không hiểu Sênh ca ca là người thế nào à?"


Lý Vũ Phỉ nhăn mũi, nói: "Sênh ca ca, huynh không trả lời thẳng vấn đề của Vũ Phỉ. Huynh thích nha đầu Tiểu Hồng kia phải không? Nếu huynh thích thật, muội có thể giúp huynh đấy."


Tề Sênh lắc đầu, kiên quyết: "Đừng đoán lung tung, nha đầu đó chỉ là thị nữ bên người ta thôi. Vì bề ngoài xấu xí nên rất thích cách trang điểm lập dị, chứ thật ra nha đầu đó là một đứa đáng thương."


Nghe thấy mặt mũi Tiểu Hồng xấu xí, Lý Vũ Phỉ mới thở phào một hơi. Suy cho cùng thì xấu gái không có sức cạnh tranh, nói nhiều lời như thế cũng chỉ để thăm dò xem Tề Sênh có còn thích mình hay không thôi.


Phụ nữ có thể cảm nhận được phần nhiều một người đàn ông có yêu mến mình không. Thế nhưng Lý Vũ Phỉ không quan tâm đến sự yêu mến của Tề Sênh, Lý Vũ Phỉ và Tề Sênh vốn là thanh mai trúc mã, hai nhà đều là thương nhân đã thân thiết nhiều đời rồi.


Tề Sênh thích Lý Vũ Phỉ, nhưng Lý Vũ Phỉ có dã tâm cao hơn, đương nhiên chướng mắt Tề Sênh. Chuyến này đến tìm Tề Sênh, chẳng qua vì chuyện làm ăn của gia tộc có vấn đề, cần thương nhân Tề Sênh này giúp đỡ.


Tuy thế, Lý Vũ Phỉ vẫn không kháng cự được hào quang nam chính của Tề Sênh. Vả lại khi đó có Mộc Yên La xinh đẹp như hoa thích Tề Sênh, thứ được tranh nhau là thứ tốt, Lý Vũ Phỉ và Tề Sênh cũng đã ấy ấy với nhau đương nhiên cũng đã yêu Tề Sênh, là yêu sau khi có suy nghĩ lợi dụng.


Ninh Thư qua nhà bếp bảo người ta nấu cơm trước sau đó về phòng. Trông thấy Nguyệt Lan đang thêu thùa, cô gặm táo ngồi nhìn Nguyệt Lan thêu, hỏi: "Thêu trúc à, đây là thêu cho con trai mà. Nguyệt Lan, em có chàng trai nào đúng không?"


Nguyệt Lan đỏ mặt trong nháy mắt, lắp bắp: "Tiểu thư người đang nói gì thế, nô tỳ làm gì có chàng trai nào, người đừng bôi nhọ danh dự nô tỳ chứ."


Ninh Thư gặm táo, vừa cười vừa bảo: "Đến tặng cả quà rồi còn không có trai, nói đi, là ai, có phải người Tề phủ không, phải không?"


Ninh Thư nhìn Nguyệt Lan chằm chằm, Nguyệt Lan đáp ngay: "Chưa đến mức tiểu thư nghĩ đâu, có ai đâu."


"Tề Sênh?" Ninh Thư giương mắt nhìn Nguyệt Lan. Tuy Tề Sênh tuấn tú, giàu nứt đố đổ vách, nhưng lại là thằng tồi một chân đứng hai thuyền nhé, là kẻ ngàn vạn lần không xứng với cô em Nguyệt Lan.


Nguyệt Lan ngẩn ngơ nhìn Ninh Thư, hỏi: "Liên quan gì đến Tề Sênh, Tề Sênh là ai ạ?"


Làm công cả tháng trời, Nguyệt Lan không cả biết tên chủ nhân cái nhà này là gì?


Ninh Thư hỏi: "Thế em cho ai cái này?"


Mặt Nguyệt Lan đỏ bừng, thẹn thùng: "Tiểu thư người đừng hỏi nữa, son người trôi rồi kìa, người nên đi trang điểm lại đi."


"Đừng cố đánh lạc hướng chú ý tiểu thư nhà em. Nói đi, là kẻ nào, ta muốn xem kẻ đó có đáng để phó thác chung thân không?" Ninh Thư nghiêm túc.


Thật ra Ninh Thư rất thích cô em Nguyệt Lan, tuy thần kinh hơi không ổn định nhưng là một cô em tốt, trước khi đi có thể lo xong chung thân đại sự cho cô bé này cũng hay.


Ninh Thư bảo: "Tiểu thư à, nô tỳ không có chàng trai nào thật mà. Lần trước thấy giày của ám vệ rách hết rồi, nô tỳ định may cho ám vệ một đôi giày thôi. Ám vệ bảo vệ chúng ta vất vả như thế, chúng ta cũng phải báo đáp người ta đúng chứ."


Ninh Thư ngộ ra mặt trời chân lí, gật gật đầu: "Hóa ra là thế hả."


Nhớ đến anh bạn ám vệ mặt vuông, lại nhìn dáng vẻ giai nhân thanh tú của Nguyệt Lan, hai người này sẽ nhen nhóm ra lửa à?


Ninh Thư còn định hỏi suy nghĩ của Nguyệt Lan về ám vệ thế nào, nhưng rồi ngẫm lại, chuyện tình cảm đâu nói trước được.


Ninh Thư tô son môi, sau đó qua hầu Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ dùng bữa.


Lúc đến phòng khách, Tề Sênh với Lý Vũ Phỉ đã ăn cơm rồi, Ninh Thư vội bảo: "Thiếu gia, sao hai người dùng bữa mà không gọi nô tỳ để nô tỳ hầu hai người dùng bữa ạ. Tiểu thư Vũ Phỉ, nô tỳ gắp thức ăn cho người nhé."


Sắc mặt Lý Vũ Phỉ có hơi khó chịu, nhưng cố nhịn, cười gượng với Ninh Thư, bảo: "Không cần đâu Tiểu Hồng, ta tự gắp được. Ngươi gắp thức ăn cho thiếu gia đi."


Ninh Thư nói: "Thế thì thiếu gia, nô tỳ gắp thức ăn cho người nhé."


Tề Sênh chau mày bịt mũi, điềm đạm với Ninh Thư: "Không cần đâu, ngươi cũng đi ăn đi, ta và Vũ Phỉ không cần ngươi hầu hạ."


Đương nhiên Ninh Thư biết hai kẻ này ghét cô, bà cho các anh chị buồn nôn chết luôn. Người ta thường không gửi thấy mùi người mình, còn Ninh Thư ngửi thấy mùi người mình thối bao nhiêu chứ, thế nhưng nhìn thấy hai kẻ này cố chịu đựng đến cau có nhăn nhó mà không dám nói ra, cô rất sung sướng.


Nói thẳng ra, Tề Sênh và Lý Vũ Phỉ là cùng một loại người, mặt dối trá, bụng đen tối giống nhau.


Tề Sênh có người đẹp hiền hòa ở bên, trong lòng tởm chết cô là cái chắc.


"Sao thế được, nô tỳ là thị nữ bên người thiếu gia, đương nhiên phải hầu hạ thiếu gia rồi." Ninh Thư nhấc đũa gắp một miếng thịt gà, cơ mà cô không kẹp chặt, miếng gà rơi tõm xuống bát canh gà, canh gà bắn vào người Lý Vũ Phỉ.


Lý Vũ Phỉ á một tiếng bật dậy khỏi ghế. Nhận ra hành động của mình không nhã nhặn, cô ta cắn chặt môi ấm ức, nhìn Tề Sênh bằng đôi mắt long lanh ánh nước.


Tề Sênh cũng chau mày, Ninh Thư ra vẻ hoảng hốt và áy náy, móc vội cái khăn tay trộn lẫn mùi hoa và mùi thối chân ra lau quần áo dính dầu mỡ của Lý Vũ Phỉ.


Lý Vũ Phỉ bị cái mùi kinh dị này làm cho muốn mửa, cô ta đẩy Ninh Thư ra, hậm hực với Tề Sênh: "Sênh ca ca, có phải huynh không chào đón Vũ Phỉ mới sai thị nữ bên người làm việc này? Nếu Sênh ca ca muốn Vũ Phỉ đi, vậy Vũ Phỉ sẽ đi ngay."


"Còn không mau lui xuống, xem ngươi được việc chưa kìa." Tề Sênh quát Ninh Thư, Ninh Thư bĩu môi, đáp: "Nô tỳ không cố ý."


"Lui xuống đi." Tề Sênh tỏ vẻ phẫn nộ, sau lại thầm nháy mắt với Ninh Thư. Nhìn con mắt co giật của Tề Sênh, Ninh Thư ân cần thưa: "Thiếu gia, mắt của người sao thế, sao cứ giật mãi ấy. Nô tỳ thương thiếu gia quá, người đừng có mù nhé."


Tề Sênh: ...


Lý Vũ Phỉ cũng lo âu: "Sênh ca ca, huynh không sao chứ?"


Tề Sênh cảm thấy tức ngực quá, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay, hắn chưa từng gặp ai ngu như Tiểu Hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.