[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 138: Nữ chính khổ không chịu nổi (17)




Chuyển ngữ: Wanhoo


Nghi Thành rất phồn hoa, là một thành thị ngang ngửa kinh thành. Kinh thành toàn là quan to hiển hách, thế nhưng ở Nghi Thành toàn là người có tiền, là một cái thành nhà giàu bay đầy trời.


Hai cô gái quần áo rách rưới kéo một chiếc xe đẩy tàn tạ, trên chiếc xe đẩy để một cái chiếu rơm bọc cái gì đó, hở ra một đôi chân bẩn thỉu, nhìn là biết dưới lớp cỏ là người chết.


Trông thấy hình ảnh này, tất cả mọi người đều tự động tránh xa bọn họ.


Người kéo xe đẩy chính là Ninh Thư và Nguyệt Lan, nằm trên xe đẩy giả chết đương nhiên là anh bạn ám vệ.


Ninh Thư mệt muốn chết, lấm lét nhìn trái nhìn phải tìm một nơi náo nhiệt rồi dừng xe đẩy. Hợp sức với Nguyệt Lan khiêng anh bạn ám vệ trên xe đẩy đặt xuống đường cái, sau đó lôi một tấm ván ghi "Bán mình chôn cha" ra.


Ninh Thư quỳ rạp xuống người ám vệ, gào khóc, "Cha ơi cha, con gái có lỗi với cha, con xin lỗi cha."


"Tiểu thư người đừng đau lòng, lão gia trên trời có linh thiêng sẽ nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của tiểu thư." Nguyệt Lan khuyên nhủ Ninh Thư sau rồi cũng nhào xuống người ám vệ, rên rỉ: "Lão gia ơi, ngài chết thảm quá, lão gia ơi lão gia."


Trông thấy vị trí Nguyệt Lan ôm có hơi mẫn cảm, Ninh Thư đoán đó là chỗ chú chim nhỏ của ám vệ. Nguyệt Lan chẳng hề hay biết vẫn cứ kêu như sắp chết đến nơi.


Ninh Thư cảm thấy chỗ cỏ trên ám vệ động đậy, khiến tất cả cỏ đắp trên người hắn cũng động đậy, Ninh Thư vội kéo Nguyệt Lan đang gục xuống người ám vệ lên. Nguyệt Lan lau nước mắt hỏi: "Sao thế tiểu thư?"


Ninh Thư rất muốn bảo ngươi đè lên chú chim nhỏ của hắn rồi, nhưng trông thấy cái mặt đần thối của Nguyệt Lan, Ninh Thư lại bảo: "Không nên chạm vào di thể cha."


Nguyệt Lan vâng vâng hai tiếng, quỳ khóc một bên. Ninh Thư nhìn mà kính nể, đây mới là diễn viên gạo cội đích thực này.


Nửa con phố đều nghe thấy tiếng của Ninh Thư với Nguyệt Lan, thu hút rất nhiều người vây xem, nhưng thấy Ninh Thư và Nguyệt Lan bẩn thỉu, chẳng có ai muốn đứng ra mua Ninh Thư.


Ninh Thư cũng chẳng muốn, mục tiêu của cô không phải những người này. Phải là bạn nam chính thương nhân giàu nứt đố đổ vách cơ.


"Làm sao đây tiểu thư, lâu thế mà chẳng có ai hỏi giá chúng ta cả?" Nguyệt Lan hỏi.


Ninh Thư trấn an: "Không phải vội."


Xem chừng nửa khắc tới chắc không có ai hỏi, Nguyệt Lan quỳ dưới đất không rên nữa mà cầm khăn lụa lau nước mắt giả.


Người qua lại xung quanh không ai lại gần hỏi giá. Ninh Thư có hơi hối hận, biết thế đã không làm mình chật vật quá, thành ra có thương cảm cũng chẳng ai quan tâm.


Ninh Thư quỳ dưới đất gật gà gật gù suýt thì ngủ. Nguyệt Lan ở bên đã dựa vào xe đẩy ngủ rớt dãi từ lâu rồi.


"Bán mình chôn cha?" Một giọng nói trầm khàn khiêu gợi vang lên, Ninh Thư giật mình tỉnh cả ngủ, vội đẩy Nguyệt Lan đang ngủ bên cạnh.


Nguyệt Lan vừa mở mắt đã kêu lên, "Lão gia ơi là nô tỳ không tốt, không bảo vệ tiểu thư chu toàn, để tiểu thư rơi vào cảnh bán mình chôn cha. Tiểu thư ơi nô tỳ thương tiểu thư lắm." Nguyệt Lan ôm Ninh Thư gào khóc.


Ninh Thư dùng hết sức vặn bung Nguyệt Lan ôm cánh tay mình ra, đau thương trả lời người hỏi: "Công tử, tiểu nữ là nhân sĩ Sở Châu, quả thật đến đường cùng mới đành phải bán mình chôn cha."


"Ngẩng mặt lên để bản công tử nhìn."


Ninh Thư ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông. Bối cảnh xung quanh người đàn ông đều mờ đi, hắn đứng trong vầng hào quang, chắc chắn hắn là bạn nam chính.


Tề Sênh tỏa ra cảm giác vừa dịu dàng vừa tàn khốc, vừa chững chạc cũng nguy hiểm, đôi mắt thâm sâu, không gợn sóng dường như cũng đang bắt đầu trào dâng cái gì đó.


Đây chính là thương nhân đen tối, Tề Sênh.


Tề Sênh hơi nheo mắt, nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của Ninh Thư, gập nhẹ chiếc quạt vào lòng bàn tay và nói: "Tại sao không rửa sạch mặt, để mình xinh một chút giá bán cũng khá hơn."


Ninh Thư chưa nói gì, Nguyệt Lan đã bảo: "Tiểu thư nhà ta bảo rằng, người giúp đỡ ta không so đo bề ngoài đều là người tốt."


Tề Sênh mặc áo gấm, góc nào cũng vô cùng chỉn chu. Dải ngọc của chiếc quạt xếp cũng là ngọc thạch tròn bóng, nhìn là biết nhà giàu, mọi cử chỉ đều mang theo thần thái giàu sang.


Tề Sênh ngồi chồm hổm, vén chiếc chiếu rơm rách lên bằng quạt, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt chữ điền của ám vệ rồi lại nhìn Ninh Thư, hắn kết luận: "Bề ngoài của ngươi và cha ngươi chênh lệch hơi cao."


Ninh Thư trả lời như thật: "Mẹ ta đẹp, trung hòa cái xấu của cha ta."


Ninh Thư tủi thân thay anh bạn ám vệ. Xấu đã đành, dáng dấp cũng già đời, Tề Sênh không hề thắc mắc anh bạn ám vệ còn trẻ mà lại có con gái lớn như cô.


Ninh Thư mong chờ Tề Sênh, "Công tử, nhà ngài có thiếu thị nữ không, chỉ cần giúp ta chôn cha, tiểu nữ sẽ trở thành thị nữ của quý phủ công tử."


Tề Sênh phật phạch cái quạt, cao ngạo nói: "Cần bao nhiêu bạc?"


Ninh Thư giơ một ngón tay, Tề Sênh liếc nhìn đầu ngón của Ninh Thư, "Một lượng bạc?"


Mẹ nó, một lượng bạc còn chẳng đủ mua ba bát mì cho bọn cô giả chết giả khóc dập đầu ở đây, giàu cái quái gì mà kiệt thế.


Ninh Thư nói ngượng ngùng với Tề Sênh: "Một lượng bạc có hơi ít, quan tài cũng không mua được đâu công tử."


Chiếc quạt của Tề Sênh phe phẩy, hỏi thờ ơ: "Nói đi, bao nhiêu tiền?"


"Dẫu gì trước đây cha ta cũng là mệnh quan triều đình, mặc dù chỉ là tiểu quan thất phẩm, nhưng cũng là một vị quan ạ. Hạ táng qua loa như thế, ông ấy đi gặp liệt tổ liệt tông thế nào được. Vậy nên công tử có thể thêm chút được không?"


Ninh Thư kéo Nguyệt Lan qua, "Sau này hai chúng ta đều là thị nữ quý phủ."


"Nói nhiều thế chỉ để mặc cả à." Tề Sênh vô cùng dửng dưng, "Bao nhiêu tiền?"


"Mười ngàn lượng." Ninh Thư thẳng thắn.


Tề Sênh không giật mình, Ninh Thư chớp mắt, đúng là thương nhân đen tối lòng dạ kín kẽ.


Tề Sênh giơ năm ngón tay, Ninh Thư chau mày, hỏi: "Năm ngàn lượng?"


"Năm lượng, ngươi không muốn thì thôi." Tề Sênh nói dửng dưng rồi xoay người bỏ đi. Ninh Thư thấy Tề Sênh đi thật thì vội vàng đứng dậy, nhẵm cả vào người ám vệ để đuổi theo Tề Sênh: "Xin công tử dừng bước."


"Hự, khụ khụ khụ..." Ám vệ bị Ninh Thư nhẵm ho khù khụ, Nguyệt Lan đần mặt không biết xử lý thế nào. Ninh Thư nhào ngay tới kêu lên: "Cha ơi, cha hồi quang phản chiếu vì có điều căn dặn con gái đúng không. Tất cả là do con gái không ngoan, không thể cho cha một tang lễ như mọi người, làm cha không thể đi gặp liệt tổ liệt tông."


Ám vệ lườm Ninh Thư, nhắm mắt lại giống như chết hẳn, Ninh Thư vội kêu lên: "Cha ơi..."


Nguyệt Lan cũng gọi theo: "Lão gia, lão gia ơi."


Tề Sênh chau mày, bước qua đặt tay bên chóp mũi ám vệ, nói với Ninh Thư: "Hãy nén bi thương."


Ninh Thư: (⊙o⊙)


Chết thật rồi á?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.