[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 108: Tìm kiếm đại boss mạt thế (19)




Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Xác sống thối lắm luôn, mùi thối rữa có thể khiến người ta ngất ngay ấy. Ninh Thư đứng trên tường cao của căn cứ dõi mắt nhìn xác sống ở dưới mà thấy khổ.


Cô đã đến mạt thế lâu như vậy, dịch thể gen cũng giao cho chỉ huy trưởng rồi, tại sao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống vẫn chưa cho cô trở về?


"Hú..."


Tiếng hú này rất quen, vừa nghe đã biết là xác sống biến dị ban ngày. Đúng là dai như đỉa, chấm cái căn cứ này rồi à?


Hỏa tiễn lựu đạn dội xuống xác sống, thế nhưng xác sống cứ ngùn ngụt xông đến chỗ này.


Buổi tối thị lực con người có hạn, dị nhân có thị lực siêu mạnh nhưng với người thường là cả một vấn đề.


Xác sống biến dị lơ lửng giữa không trung, đèn pha đều tập trung vào người nó. Quần áo rách tươm của xác sống biến dị đã thay bằng quần áo mới, trông không khác gì người bình thường.


Ninh Thư ngẩng đầu nhìn con xác sống này, cô có hơi phiền muộn. Con xác sống này có trí khôn ngang con người, lại có nhiều xác sống đi theo như vậy khá là khó đối phó.


Giống như một lỗ hổng của chương trình ấy.


Ninh Thư nổ súng bắn tung óc xác sống bình thường. Xác sống biến dị đã có dị nhân đối phó, nhưng nhiều dị nhân đối phó với xác sống biến dị như thế mà có vẻ đều có lòng mà không có sức. Lơ đãng một chút là dị nhân bị xác sống biến dị móc tim.


Nhanh gọn lẹ làm lòng người rét lạnh.


Ninh Thư vừa giết xác sống vừa để ý tình hình bên xác sống biến dị. Ông chú vẫn chưa động thủ, trông chú ta như đang đi thăm quan.


Dù vậy mọi người không có nói gì như không nhìn thấy ông chú y tế đi qua đi lại.


Ninh Thư đang giết xác sống, bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh khổng lồ đập vào lưng mình, cơ thể mất đà mà lao xuống dưới. Điều chết tiệt đó là, cô lại đang lao đến chỗ xác sống biến dị.


Ninh Thư lấy sức, cố lộn nhào, ngoảnh lại thì thấy là Sồ Phượng ra tay.


Ninh Thư đậu xanh rau má trong lòng, quả thật không chống lại được cốt truyện, không lẽ cô phải chết dưới tay Sồ Phượng, phải bị xác sống phanh thây như cốt truyện ban đầu thật à.


Ninh Thư chợt hiểu tại sao đã lâu vậy mà hệ thống không gọi cô về, là vì còn có chuyện ư?


"Tránh ra Hóa Đóa Nhi." Ông chú y tế hét lên với Ninh Thư, anh ta rút súng nã một phát về hướng Ninh Thư.


Viên đạn không bắn trúng Ninh Thư mà bắn trúng xác sống biến dị sau lưng cô. Dù vậy khi Ninh Thư cố gắng chạy trốn vẫn bị xác sống làm bị thương ở sau lưng, móng tay xác sống cào vào lưng rất đau.


Ninh Thư tức muốn chết, cô mặc kệ tất cả chạy đến chỗ Sồ Phượng, nã một phát súng vào Sồ Phượng, Sồ Phượng phóng ra khiên băng chặn viên đạn của Ninh Thư.


Mẹ kiếp, chết cũng phải kéo mày chôn cùng.


Ninh Thư lấy hơi xông đến tóm được cổ áo Sồ Phượng, tiếp đó cô vụt Sồ Phượng xuống đất như vụt roi da hết cái này đến cái khác...


Sồ Phượng xanh mặt, phụt máu miệng, nhìn Ninh Thư mà sợ hãi.


Cô Lang trông thấy tình hình của Sồ Phượng thì vội vã qua viện trợ Sồ Phượng. Ninh Thư lấy sức đâm gậy vót nhọn xuống tim Sồ Phượng, Sồ Phượng lay mình, gậy gỗ tránh khỏi trái tim nhưng đâm vào bụng, cô ta kêu lên đau đớn.


Cô Lang chạy đến, điện quang trong tay định đánh vào đầu Ninh Thư, nhưng một giây tiếp theo có viên đạn đã xuyên qua bàn tay Cô Lang, máu văng tung tóe.


Ninh Thư đang sửng sốt thì cổ tay bị giữ lại, Ninh Thư không nghĩ ngợi nhiều định cầm gậy gỗ phản kích.


"Nhóc con, là tôi." Giọng ông chú y tế rất trầm, bấy giờ Ninh Thư mới yên lặng, ngẩng lên nhìn ông chú y tế.


"Không có tiền đồ." Ông chú y tế kéo Ninh Thư vào trong căn cứ, không quan tâm xác sống ngoài cổng nữa.


Về đến phòng, Ninh Thư cảm thấy lưng mình vô cùng đau nhức, đau như vết thương chảy máu bị xát muối, đau đến cơ thể Ninh Thư bắt đầu run rẩy.


Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành được thật à.


"Nằm xuống." Ông chú y tế ra lệnh cho Ninh Thư, Ninh Thư ngây ngốc nhìn kim tiêm trong tay ông chú y tế, hỏi: "Chú làm gì thế?"


"Em lây nhiễm virus xác sống rồi." Ông chú chọc vào cánh tay Ninh Thư, cả mũi tiêm đều đâm vào da làm đau đến bất ngờ, má ơi, có thể nhẹ nhàng một chút được không.


Bỗng nhiên Ninh Thư ý thức được vấn đề, cô bị xác sống cào, cô đã lây nhiễm virus xác sống, vậy tức là cô sẽ biến thành một con xác sống?


Phắc diu, sao có thể chứ?


Nhớ đến ngày trước ông chú y tế không do dự giải quyết một đặc công, lẽ nào cô sẽ bị ông chú giải quyết hả.


Ninh Thư cố chịu cơn đau trên lưng để hỏi ông chú: "Chú tiêm cái gì thế?"


Đừng bảo nể tình các cô quen biết nên tiêm thuốc để cô chết không đau nhé.


Ông chú y tế chau mày nhìn Ninh Thư, đáp: "Thuốc này có thể ngăn não em bị virus ăn mòn trong một mức độ nhất định."


Nghe vậy, Ninh Thư thầm thở phào. Ông chú không giết cô ngay, có lẽ cô sẽ trở thành đối tượng nghiên cứu, vậy quá tốt rồi.


"Chú cho ít thuốc tê được không?" Ninh Thư đang đau gần chết, nơi bị xác sống cào bắt đầu nóng rực, nhiệt độ bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Thậm chí Ninh Thư còn nghe thấy tế bào cơ thể mình đang kêu gào. Cô bị virus giày vò, bộ não cũng bắt đầu đau đến phát sốt.


Virus lan đến não cô rồi, cuối cùng Ninh Thư cũng hiểu tại sao xác sống lại như cái xác không hồn, là quái vật không có tư duy. Là do sức tàn phá của con virus này quá mạnh.


"Dồn hết sức đi Hoa Đóa Nhi." Ông chú vỗ mặt Ninh Thư, Ninh Thư cố gắng mở to con mắt nhìn ông chú y tế.


Ninh Thư đau ơi là đau, không biết đau đến bao lâu, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo.


Mùi hương cám dỗ chưa từng có trước đây xông vào mũi cô, cô rất đói, muốn nhào đến người đàn ông này. Muốn nhào vào người anh ta, cắn cổ anh ta, chạm vào lồng ngực anh ta rồi móc trái tim đầy mê hoặc kia ra.


Ninh Thư muốn lên tiếng, lại phát hiện hệ thống phát âm của mình bị hỏng, không nói ra được bất cứ câu chữ nào. Há miệng ra là thều thào như gió, phát ra tiếng a a.


Phắc diu, cuộc đời đúng là tối tăm, thế mà cô thành một con xác sống rồi.


Muốn lấy sức, cũng nhận ra kình khí tu luyện trong cơ thể đã không còn, cơ thể cũng chậm chạp vụng về.


Tìm đọc tại wanhoo@wattpad hoặc wanhoo@wordpress để đọc bản cập nhật mớinhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé! 


Ninh Thư: ...


Cô đang rất đói, đói lắm luôn, vả lại bên cạnh có một người sống sờ sờ, Ninh Thư vươn tay định tóm ông chú y tế.


Một thứ lạnh lẽo đen như mực chạm vào trán cô làm Ninh Thư sợ đến giật nảy mình. Ninh Thư thu móng vuốt lại, đừng chĩa súng vào cô mà.


Ông chú y tế quan sát Ninh Thư, "Có ý thức?"


Ninh Thư không nghe rõ ông chú nói gì, virus đã phá hủy khả năng nghe của cô, hơn nữa mắt cũng mù mơ như bị cận tám độ, ngoài mười mét chẳng phân biệt được người hay vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.