(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 21: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 3




Edit: Thuần An


Vô Dược không thấy mặt nam nhân, nhưng là nam nhân lại có thể thấy mặt Vô Dược đỏ lên. Môi đỏ bừng treo lên ý cười.


Hắn chỉ trùng hợp đi tới mai viên bên này, sau đó thấy người trong lòng này đang đứng trước hoa mai đẹp như mỹ nhân tiên tử, nhưng không nghĩ tới mỹ nhân ở một lúc liền muốn rời khỏi, cho nên hắn cố ý muốn cùng mỹ nhân này tiếp xúc! Không nghĩ tới mỹ nhân thế nhưng chủ động nhào vào trong ngực.


Hắn cúi đầu, môi xẹt qua má nàng, hơi thở ấm áp rải trên cổ nàng, đầu lưỡi liếm vành tai nàng.


Vô Dược giãy giụa lợi hại hơn, chỉ là hắn lại bất vi sở động, ngược lại ôm đến càng chặt, âm thanh trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vang lên bên tai Vô Dược: "Tự xưng bổn cung? Ân? Nàng là phi tử? Nàng tên gì?"


Mẹ nó! Nam nhân này âm thanh thật dễ nghe, Vô Dược cảm giác lỗ tai muốn mang thai. Liền muốn hắn hơn nam thần thì làm sao đây?


Bất quá nhiệm vụ thì vẫn phải tiếp tục: "Đúng! Bổn cung là phi tử của Hoàng thượng, ngươi... Ngươi mau thả ta ra. Bằng không... Bằng không bổn cung liền nói cho Hoàng thượng! Làm ngươi cuốn gói rời đi!"


Nam tử không giận cười lại: "Nga? Phải không? Không biết, nếu để Hoàng thượng biết phi tử nàng hiện tại đang câu dẫn nam nhân, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào?"


"Ngươi..." Vô Dược trong lòng yên lặng nói ta cũng muốn câu dẫn ngươi! Chỉ là chính mình đã có nam thần. Cho nên cũng chỉ có thể làm bộ dáng khó thở: "Ngươi nói bậy, bổn cung không có!"


"Nương nương...... Có hay không cũng không phải một mình nàng định đoạt! Nàng nhất định là đang câu dẫn ~" Đẹp như vậy còn đáng yêu như vậy, lần đầu tiên gặp đã đem hồn hắn câu đi mất rồi!


"Ngươi... Bổn cung... Bổn cung không có!"


Nam tử lại mở miệng: "Nương nương ~ Nữ nhân của Hoàng thượng nhiều như vậy, nương nương làm sao phải khổ vì một người nam nhân như vậy thủ thân nha? Không bằng chọn ta, thế nào?"


Nam nhân thả nàng ra, hai tay cầm lấy tay nàng, đem nàng đè lên cột trụ, một đầu gối chen vào giữa hai chân nàng.


Vô Dược cũng nhờ vậy thấy được khuôn mặt của nam nhân, trong lòng hô to một câu: Mẹ nó, hoàn toàn không thua Giang Hi! Giang Hi thuộc loại nam thần cấm dục, người trước mắt này lại là mỹ nam tuấn dật sống thoát phong lưu. Vô Dược nhìn khuôn mặt kia thật muốn nói, nàng duyệt!


Đáng tiếc nàng chỉ có thể quay đầu, quật cường không xem hắn, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, trong miệng nói: "Không có khả năng! Trừ phi bổn cung chết! Bổn cung sinh là người của Hoàng thượng, chết là ma của Hoàng thượng!"


Đều nói nước mắt là vũ khí tốt nhất của nữ nhân, Vô Dược cảm thấy có đôi khi vẫn có thể lợi dụng! Bất quá nàng thật sự rất muốn khóc, hẹn gặp lại, vị nam thần trước mặt này!


Nam Cung Vãn thấy nước mắt nàng, nháy mắt liền luống cuống, trong lòng vừa vui vừa giận, vui vì không nghĩ tới mỹ nhân nhỏ trước mắt này lại chung tình với mình như vậy! Giận vì chính mình lại chọc nàng khóc lên. Nước mắt nàng khiến hắn cảm thấy thật chướng mắt và tan nát cõi lòng!


Nam Cung Vãn ôm ngang Vô Dược lên, ngồi trên ghế đá bên cạnh, chân tay luống cuống lau nước mắt nàng, trong mắt toàn là tự trách: "Mỹ nhân đừng khóc! Trẫm sai rồi, trẫm không nên đùa giỡn nàng! Nàng đừng khóc... Trẫm xin lỗi..."


Vô Dược đột nhiên nghe được hắn tự xưng sửng sốt một hồi, liền ngừng khóc thút thít: "Ngươi... Ngươi ngươi... Ngươi nói cái gì? Ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể?"


Nam Cung Vãn thấy nàng cuối cùng không khóc nữa, nhẹ nhàng thở ra, sau đó trả lời: "Vì sao không có khả năng? Trẫm là Nam Cung Vãn!"


Vô Dược cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, người lớn lên đẹp như vậy, lại có thể tùy tiện ra vào hậu cung, ngoại trừ là hoàng đế Nam Cung Vãn thì còn có thể là ai? Nhưng vẫn làm bộ dạng không rõ: "Ngươi... Ngươi sao dám nói như thế? Ngươi có biết, mạo nhận thiên tử chính là tử tội."


Phốc ~ Nam Cung Vãn thành công bị Vô Dược chọc cười, mỹ nhân của hắn sao có thể đáng yêu như vậy: "Mỹ nhân lo lắng cho trẫm sao?"


Vô Dược quay đầu đi, lãnh đạm mà nói: "Ai lo lắng cho ngươi?"


Nam Cung Vãn xoa xoa đầu Vô Dược, bên hông lấy ra một long văn ngọc bội*, đặt trong tay nàng.


*long văn ngọc bội: ngọc bội có khắc rồng.


Vô Dược nhìn thoáng qua ngọc bội, trong quốc gia này chỉ có hoàng đế mới có long văn ngọc bội. Vô Dược ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn.


Lại cúi đầu, tựa hồ thật giống một bộ dạng nàng sai rồi: "Thần thiếp mắt vụng về, thế nhưng không thể nhận ra bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội!"


Nam Cung Vãn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai của Vô Dược, càng tự trách: "Mỹ nhân có tội gì? Đều là trẫm không tốt vừa rồi không nói cho mỹ nhân, mỹ nhân tên là gì? Ở tại điện nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.