(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 11: Lão công chưa lập gia đình quá sủng ta 10




Edit: Thuần An


Cảm ơn bạn Yama_Yuki là người đầu tiên bỏ sao cho truyện của mình, mong bạn tiếp tục ủng hộ🥰.


———


Giang Hi cúi đầu, âm thanh trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai cô: "Về sau cùng anh xuất hiện nhiều hơn đi?" Anh muốn gán tên của anh lên người cô.


Vô Dược nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của anh, nghe âm thanh ôn nhu. Gật gật đầu trả lời: "Được!"


Là một người vừa là nhan khống vừa là thanh khống, ai có thể nói cho cô biết, làm sao mới có thể ngăn cản mị lực của nam thần không? Lời nói của nam thần ngoài việc nghe theo, việc còn lại là chỉ có thể nghe theo.


Nghe được câu trả lời của cô Giang Hi không khỏi gợi lên môi, lộ ra nụ cười sung sướng.


Người vẫn luôn chăm chú nhìn Giang Hi, Vô Dược không khỏi lại ngây người. Vô Dược trong lòng không khỏi mắng một câu: MMP, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn nhưng vì sao ngoài việc cảm thấy vẻ ngoài anh càng ngày càng đẹp thì lại không có chút cảm giác chán ghét nào? Nam thần có độc!


Giang Hi nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô liền giật mình, cảm giác trái tim của mình lúc này đang được một hơi ấm bao quanh, mà người cho anh ấm áp chính là Đồng Nguyệt (thật ra là Vô Dược). Cho nên người cùng anh đoạt Đồng Nguyệt hoặc làm cô tổn thương đều đáng chết.


Không bao lâu, Tần Hàn cùng Tô Tích bước vào. Là người mới trong thương giới, Tần Hàn cũng gây sự chú ý không kém Giang Hi.


Chỉ là, nói thật Tần Hàn tuy cũng là soái ca nhưng so với Giang Hi hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Mắt nhìn của nữ chủ và nữ phụ đều là mắt mù.


Dưới ánh mắt của mọi người, so với Vô Dược thong dong bình tĩnh thì Tô Tích rõ ràng là khẩn trương thất thố hơn.


"Nữ nhân kia là ai a? Cũng chưa thấy qua."


"Không biết, nhìn dáng vẻ hẳn không phải người trong giới."


"Tôi nghe nói cô ta là một nhân viên nhỏ trong công ty của Tần Hàn."


"Dựa vào thượng vị?"


"Chậc chậc, thật là không biết xấu hổ!"


Âm thanh bọn họ tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, truyền vào tai Tô Tích rất rõ ràng. Sắc mặt Tô Tích nháy mắt liền trắng bệch.


Đi chung với bọn họ còn có nữ phụ Lâm Li, Vô Dược nhìn thoáng qua Lâm Li là thanh mai trúc mã của nam chủ, sinh ra trong thế gia, dung mạo nằm trong top 50 thế giới. Năng lực một giây ném nữ chủ xa mười con phố. Thật không biết vì sao cô thua nữ chủ? Chẳng lẽ vì cái gọi là hào quang vai chính?


"Đang nhìn cái gì?" Âm thanh nặng nề của Giang Hi vang lên bên tai Vô Dược, nếu nghiêm túc nghe còn có thể nghe được anh đang không vui.


Đáng chết, cô không phải nói không thích Tần Hàn sao? Vì sao còn muốn nhìn hắn?


Cùng lúc đó hệ thống lạnh băng thanh âm cũng vang lên: [Đinh! Giá trị hắc hoá của Giang Hi +5, giá trị hắc hoá hiện tại là 80.]


Vô Dược ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thuý của Giang Hi, tay nắm cánh tay anh không khỏi gia tăng lực, nở ra một nụ cười, tuỳ hứng nói: "Đương nhiên là nhìn mỹ nhân đằng sau Tần Hàn, mỹ nhân đẹp như vậy, em muốn nói với anh mà anh không nhìn xem."


Khi nghe được Tần Hàn, mặt Giang Hi đã tối lại nhưng nghe đến sau đó nháy mắt mặt Giang Hi lại ôn nhu xuống, nhéo nhéo mặt Vô Dược: "Có đẹp cũng không đẹp bằng một phần vạn của em."


Vô Dược tự nhiên được thả thính khẽ hừ nhẹ, làm bộ dạng không cao hứng: "Miệng lưỡi trơn chu."


Nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, tâm tình Giang Hi cũng vui vẻ lên: "Cũng chỉ đối với em. Nếu là người khác anh còn khinh thường."


Vô Dược ngạo kiều trở lại: "Ba ba nói, người nói nhiều lời âu yếm càng không thể tin."


Giang Hi cúi đầu sát bên tai cô, hơi thở chiếu thẳng lên cổ, âm thanh kiên quyết trầm thấp từng câu từng chữ nói: "Nếu anh thật sự lừa em, anh cũng sẽ lừa cả đời, không nhiều cũng không phải ít."


Mặt Vô Dược đỏ lên, nói là nam thần cao lãnh cấm dục đâu, vì sao biến thành lưu manh miệng đầy lời âu yếm vậy?


Vô Dược quay mặt đi, đột nhiên thấy Tô Tích giả dạng làm tiểu bạch thỏ, hơi hơi câu môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.