[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 92: Đại tướng quá lưu manh (2)




"Điều kiện đầu tiên, trong vòng mười lăm phút, rời khỏi trường Hỏa Dực. Sau mười lăm phút, ai còn ở bên trong sẽ bị loại."


"Điều kiện thứ hai, trong vòng một tuần, tìm được người chỉ đạo huấn luyện."


"Thời gian được tính từ lúc này!"


Lập tức, hình ảnh người đàn ông bị thay bằng màn hình đồng hồ với những con số đếm ngược,


Đám người theo đó mà hoảng hốt, tán loạn thành một đoàn,


Cũng có người nhanh trí lao ra phía cửa sắt, nhưng lại bị bảo vệ canh cổng cản lại,


Nhiều người bắt đầu bắt chước chạy theo, tìm cách vượt ra ngoài...


Nhưng... đều thất bại.


Cổng sắt quá cao, 


Lại còn có người canh giữ nghiêm ngặt...


Đùa à??? Thế này bảo bọn họ làm sao đi ra???


Lộ Khiết nhìn những người kia hết thử rồi lại thất bại, nhàm chán đi đến một góc nhỏ của sân,


Thời gian cứ dần đếm ngược, nhưng thiếu nữ không chút gấp gáp, thậm chí tròng mắt đen nhánh kia còn tràn đầy ý cười.


Nàng từ góc nhỏ không ai để ý lôi ra một sợi thừng, buộc vào một hòn đá góc cạnh, ném qua cổng sắt, ngang nhiên trèo lên, dùng động tác tiêu sái mà vượt qua,


Đám người kia thấy thế liền nhanh chóng bu lại quanh sợi dây, chuẩn bị bắt chước bám vào,


Lộ Khiết rút con dao nhỏ sắc bén, phập một nhát,


Sợi dây chỉ còn một nửa!!!


Đám người kia tức giận ngửa đầu mắng chửi,


"Cô làm trò gì vậy? Mau nối lại dây!"


"Xuống đây ngay!!!"


Thiếu nữ nghiêng người liếc nhìn một cái, tiếp đó liền nhảy xuống phía bên ngoài, trước đó còn không quên bỏ lại một câu trêu tức,


"Các người có thể chui lỗ chó thử xem!"


Giọng nói lười biếng trước sau như một, lại dễ dàng gây xích mích khiến cho người khác nổi lên lửa giận.


Chọc đến đám người phía dưới vô cùng không thoải mái, nhưng cũng không rảnh thời gian mà mắng chửi, hoảng hốt đi tìm thứ khác để leo qua.


Không ai để ý, phía xa, có một nam nhân đang nhìn về hướng này,


Hạc Hiên ánh mắt suy tư, trong lòng cũng thầm trầm một chút.


"Hạc Hiên, giúp em nối đống dây này vào nhau đi!"


Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai, kéo hắn ra khỏi suy đoán miên man bất tận,


Hắn quay về phía kia, thoáng chốc, ánh mắt trở lên thập phần ôn nhu,


"Nhược Vũ, cẩn thận... Để anh làm."


...


Bên ngoài,


Các quan công canh giữ không ngờ người ra đầu tiên lại là một thiếu nữ mảnh mai, trông có vẻ rất nhu nhược này, nhưng vẫn tiến tới đưa cho cô một cái điện thoại đen kì lạ,


Lộ Khiết đón lấy điện thoại, vô cùng sảng khoái bấm mở,


Màn hình tối thui đột ngột lóe sáng,


Bên trên lần lượt hiện ra các dòng chữ, còn kèm theo hiệu ứng tung hoa rất phô trương,


Lộ Khiết "..."


'Chúc mừng người đầu tiên thoát ra!'


'Bạn đã phá vỡ kỉ lục trốn thoát của trường quân sự Hỏa Dực:


- XXX, niên khóa XX: 13'25s


-Lộ Khiết, niên khóa 125: 9'30s'


Lại một cái tung hoa đầy phô trương khiến Lộ Khiết mém tí nữa đập điện thoại,


'Vì điều đó, chúng tôi xin gửi tặng bạn phần quà đặc biệt'


Màn hình hiện ra một bản đồ,


Trên đó có một chấm đỏ,


'Chấm đỏ này chính là người chỉ đạo huấn luyện của bạn, chúc thành công'


'Điện thoại này sẽ tự hủy trong vòng 5...4...3...'


Bùm!!!


Khói bốc lên nghi ngút,


Lộ Khiết đen mặt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...


"..." Rốt cuộc vật ngu ngốc này đứa nào làm ra???


Còn chưa đếm hết đã nổ!!!


AAAA!!!


...


Tại cửa của một nhà hàng theo phong cách cổ kính, xung quang được trang trí cờ và đèn rất bắt mắt,


Xung quanh bốn phía rộng rãi, đường đi được trải dài tít tắp bằng hoa anh đào tràn sắc hồng, 


Tại một phòng VIP nào đó,


"Ninh đại tướng, ngài không thể làm vậy!!!" Đầu tiên là một giọng nói tràn ngập phẫn nỗ,


"Ồ! Ta cứ thích làm như vậy." Tiếp đó là một thanh âm thanh lãnh nhưng lại tựa như gió mùa xuân, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp,


"Ngài yêu cầu vào ban quản lí huấn luyện còn chưa đủ đột ngột, bây giờ lại còn... Từ trước tới giờ chưa bao giờ có chuyện người quản lí đi tìm tân sinh cả!!!"


"Giờ sẽ có nha."


"Ninh.đại.tướng!!!" Tiếng gằn từng chữ vang lên,


"Đây nha~!"


"..." Tức chết ta!!!


"Ngài muốn làm gì thì làm!!!"


Cảnh cửa đẩy mạnh mở tung, một người đàn ông trung niên mặc quân phục mặt mũi đỏ phừng lầm lì bước ra,  


Xuyên qua cánh cửa khép hờ, người ta thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp, cùng một bàn tay của nam nhân, những ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên tay ghế vô cùng nổi bật, đẹp đến không tin được...


...


Bên cửa, người qua đường Giáp cùng người qua đường Ất tò mò buôn dưa,


"Này, sao Mạc thiếu tá lại trông như sắp nổ vậy?"


"Chắc lại bị vị kia chọc tức rồi."


"Ài, đúng là dạo này khả năng cà khịa của vị kia càng ngày càng tăng."


"Ừ. Chắc sắp vượt qua cảnh giới hiểu biết của chúng ta rồi."


"..."


"Chẳng ngờ người có tầm ảnh hưởng nhất, địa vị dưới một người trên cả vạn người đó lại nghé về đây chơi đâu, còn lên cơn muốn đi làm quản lí tân sinh nữa..."


"Nhắc đến tân sinh, năm nay có hai vị mỹ nữ tuyệt sắc đó!"


"Đâu, đâu???"


"Nhưng có một người trông hơi yếu đuối, không biết có qua nổi vong loại không nhỉ???"


"Ai biết được tương lai."


"Cơ mà chắc cũng không đen tối như cậu đâu."


"Chú lại thích cà khịa anh đấy à?"


"..." Làm gì có!




















Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.