[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 86: Thần thám ghẹo quỷ (7)




Một đêm tối trời, không sao,


Trời cao vời vợi, gió mát, trăng thanh, thích hợp làm việc xấu...


Một bóng hình lướt qua, ánh sáng loé lên,


Sau đó liền đáp xuống giữa trung tâm trống trải của một khu rừng...


Thiếu nữ gương mặt tinh xảo diễm lệ khoác áo bào đạo sĩ, tay ôm một chú mèo đen, đạp lên bóng đêm mà đi tới,


 Xinh đẹp lưu loát, tuyệt thế giai nhân,


Số 23 dừng bước chân, tay sờ soạng đầu mèo, nheo mắt nhìn khu rừng tăm tối phía trước hồi lâu,


"Ngươi đói bụng sao?"


"Cố gắng đợi thêm chút nữa, ta xử xong việc liền có thể trở về."


"..."


Cô như có như không thủ thỉ với mèo,


Mèo đen lười biếng giơ chân lông xù lên, 'bộp' một cái đặt trên mặt cô như đồng tình...


Soạt...


Cây cỏ đột nhiên lay động,


Không gian dường như trở nên im lặng,


Có hai bóng hình khác đang tới,


Nam nhân dung nhan tuấn mỹ khoác một thân huyết y đỏ tươi rực rỡ, tay hắn ôm theo một nữ nhân trông cũng không kém là bao,


Thanh thuần ngọt ngào giống như sen trắng tuyệt thế, tươi sáng nở rộ,


Nữ chủ đại nhân... Thiên Kiều, và con lệ quỷ ngu ngốc của cô ta...


Số 23 "..." Không xuất sắc bằng nửa phân của vợ...


Nhị Tam [ ... ] Rồi, rồi, đối tượng nhà ký chủ lúc nào cũng nhất!


Nam nhân huyết y nhìn thấy cô, mắt phượng chợt lóe lên, không rõ ý vị lên tiếng,


"Ngươi đã tới."


Thiếu nữ rảo bước ngày một gần, làm ra vẻ ung dung, lạnh nhạt,


Không nói hai lời, lập tức rút súng ra, kích hoạt lên đạn bắn về hướng kia,


Nam nhân nhanh chóng đẩy Thiên Kiều an toàn tránh về một phía, còn mình thì nhảy về phía còn lại,


Hắn nhìn về nơi thiếu nữ ôm mèo, ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp bị đè ép,


"Ngươi không nói vậy mà lại động thủ."


"Không lẽ đợi ngươi tới giết?"


Lệ quỷ "..." Lý do này rất hợp lý, cũng không thể phản đối.


Thiên Kiều đứng ở một bên, bắt đầu la hét,


"Kha Nguyệt, có gì thì nhắm vào tôi!"


"Thiên Kiều, đừng hồ nháo!"


Thiên Kiều đành im lặng, tiếp tục nhìn hai người giao chiến,


Sau một hồi, vẫn chưa hết yên tâm, cô ta lại giở chứng,


"Kha Nguyệt, cô là đồ độc ác!"


"Anh tuyệt đối đừng để bị thương!"


Vị nữ chính tự mình nghĩ, vốn dĩ ông trời cho cô ta cơ hội trọng sinh, mệnh của cô ta chính là ở bên người mình yêu, sống lại hạnh phúc,


Tại sao nữ nhân xấu xa kia cứ muốn xen vào chứ???


Lại nhìn về phía lệ quỷ, cô ta không khỏi lộ ra sự si mê,


Vị nữ chính đại nhân ý vị tình thâm nhìn lệ quỷ, tự bổ não, tưởng tượng kịch bản cho mình đến rất tốt đẹp.


Số 23 nhíu mày, bắn vài phát đạn về phía nữ chủ,


Cho cô toại nguyện!


Đáng tiếc, 


Một quầng sáng nhạt đột nhiên bao lấy cô ta, đạn liên tục bật trở lại,


Số 23 "..." Ngươi có bàn tay vàng, ngươi giỏi!!!


Lại tiếp tục công kích liên hồi về phía lệ quỷ,


Nam nhân kia chật vật  chống đỡ lại công kích của cô,


Nữ nhân này...


Đạn vốn không tác dụng với hắn, nhưng...


Thứ kia...


Khẩu súng màu đỏ tươi quỷ dị khắc những hình thù kì quái trên tay cô...


Rốt cuộc... lại khiến hắn bị thương tổn...


Nam nhân tự hỏi tại sao mình lại gặp phải một nhân vật khó ứng phó thế này?


Rõ ràng trước đây cô ta...


Lệ quỷ tiếp tục né tránh,


Mưa đạn khiến hắn không kịp trở tay,


Lệ quỷ dứt khoát đứng yên, mặc cho đạn ghim vào người đau đớn, niệm một đoạn chú ngữ,


Từ dưới đất, những sợi đen sì mang theo gai nhọn bắt đầu đâm lên, đạn đều bị những dây leo khổng lồ phá hủy, tạo thành một màng chắn bảo vệ lệ quỷ,


Tiếng súng vẫn tiếp tục gào thét vang dội trong không gian, không có dấu hiệu dừng lại,


Mắt thấy không thể tổn hại được dây leo kia,


Thiếu nữ khẽ lẩm nhẩm những cụm từ kì quái,


Làn khói màu đen từ từ chui ra khỏi họng súng, tiến về phía tường chắn bằng dây leo,


Ngay khi vừa chạm đến dây leo, một tiếng nổ lớn liền vang lên,


Một đạo lửa cháy, thình lình xuất hiện, 


Thiên Kiều đứng một bên, nhẫn nhịn xem đám lửa thiêu trước mắt, sợ hãi không thôi...


Khói lửa mịt mù...


Giữa đám dây leo bị đốt cháy rụi,


Hai mắt lệ quỷ đỏ ngầu, 


Trên người hắn đã trọng thương, phun ra một búng máu,


Bộ dáng chật vật, hiển nhiên là bị thương không nhẹ,


Lệ khí trực tiếp bộc phát,


Nhìn bộ dạng điên cuồng lao về phía con mồi của hắn,  Số 23 vẫn duy trì tư thế đứng thẳng lạnh lùng nhìn, tay còn thuận thế sờ đám lông xù trong lòng vài lần,


Lệ quỷ như con sói cùng đường lao về phía này, mặt mày đỏ gay, 


Làn khói đen từ đâu bay tới, cuốn lấy chân hắn, từ từ ăn mòn,


Lệ quỷ hét lên một tiếng, té ngã trên đất nhưng vẫn chưa chết, ngay lúc hắn định đứng lên lần nữa thì Số 23 đã vọt tới, họng súng đen ngòm thẳng ngay giữa trán.


Giữa biển lửa cháy rực,


Thiếu nữ một thân áo bào đứng đó, 


Vẻ đẹp của nàng là dùng máu mà phụ họa...


Hỉ nộ ái ố một chút cũng không biểu hiện ra ngoài...


Vẻ mặt giễu cợt nhân sinh,


Nàng khẽ nhấp môi,


"Rốt cuộc cũng xong..."


Thiên Kiều chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát, kinh sợ tràn ngập,


Cô ta chính là ác ma!!!


Cảnh tượng hiện lên trong mắt cô ta lúc đó quả thực không lời nào diễn tả nổi,


Lại kinh hô một tiếng, hai mắt trợn tròn, nghĩ đến lệ quỷ kia, trong lòng lạnh như băng, không thể tin, khó có thể chấp nhận được,


Tên vô dụng!


Thân thể xinh đẹp của Thiên Kiều run rẩy nhè nhẹ,


Trong lòng cô ta lại tự hỏi nếu Kha Nguyệt thật sự mạnh như vậy liệu mình có thể thoát khỏi không? 


Thở ra một hơi, Thiên Kiều âm thầm tính toán, cô ta cần phải thật nhanh nắm bắt thời cơ này, không phải ai cũng có thể bước tới gần cảnh cửa tử môn như lúc nãy đâu,


Nghĩ đến đây, Thiên Kiều liền cảm giác nhận mệnh, quay đầu chạy vào rừng,


Số 23 vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn theo bóng nữ chủ chạy đi, âm thầm thở dài,


Đấy! Ảo tưởng cho nhiều vào,


Ngôn tình cái gì đâu... Toàn ngôn l...


Nhị Tam [ Ký chủ! Chú ý hình tượng. ] Nếu không phải ký chủ làm kịch bản lệch hướng thì chắc chắn nó chính là một quyển ngôn tình toàn vẹn...
















Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.