(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 92: Linh thú thích ăn điểm tâm




Edit: Clover110
——————————–
Ba người trơ mắt nhìn Liên Mặc ngất xỉu, sau một lúc lâu vẫn chẳng có người nào có ý qua đỡ hắn một chút, ánh mắt Vu Hoan nhìn về phía Linh La.
Linh La đánh cái rùng mình, thân hình nhoáng lên, co lại với tốc độ cực nhanh thành tiểu hài đồng năm sáu tuổi. Nàng trừng một đôi mắt vô tội, “Ta còn nhỏ…”
Nhỏ…
Nima, nàng ta cũng không biết mấy ngàn tuổi, còn nhỏ, giả bộ nhỏ cũng phải có chừng mực hiểu không?!
Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu, “Vậy ngươi đi.”
Dung Chiêu: “…” Tại sao lại là hắn? Không đi!
Dung Chiêu quay đầu một bộ không muốn phối hợp Vu Hoan, hắn có thể giúp Vu Hoan nhưng nếu đối phương là nam nhân thì khỏi bàn!
Hắn tuy là kiếm linh nhưng cũng có nguyên tắc.
Vu Hoan tức giận đến gương mặt cũng đỏ bừng lên, cuối cùng ném tay Dung Chiêu ra, xắn tay áo nín thở lôi Liên Mặc đến một bên, bắt mạch tay hắn.
Linh hồn của hắn yếu hẳn so với lúc trước.
Vẻ mặt Vu Hoan đầy tiếc hận, nàng lắc lắc đầu, người này không còn cứu được nữa, qua được đêm nay cũng là cái kỳ tích.
Vu Hoan xoa xoa cổ tay của mình, ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm Liên Mặc, rối rắm rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là buông tay đứng dậy.
Khóe mắt nhìn lướt qua thi thể Bì lễ thú thấy có ánh sáng lập lòe, Vu Hoan nhăn mày nhìn kĩ lại lần nữa, ngoại trừ nội tạng bị Liên Mặc đào lung tung ra thì không có gì đặc biệt cả.
Nàng hoa mắt?
Nàng nhìn kĩ Bì lễ thú một lần nữa, như cũ không phát hiện cái gì khác lạ. Ngay lúc nàng nghĩ bản thân quả thật là hoa mắt thì thi thể Bì lễ thú đột nhiên “Phụt” ra vài vòng sáng màu trắng ngà.
“Tiểu Hoan Hoan…sống lại sống lại.” Linh La gào to nhảy đến bên cạnh Vu Hoan, ôm lấy cổ nàng lắc lắc: “A a a, xác chết sống lại!”
Vu Hoan trán đầy hắc tuyến, gạt tay Linh La ra, vẻ mặt đen lại: “Đi xuống!”
“Không, xác chết Bì lễ thú sống lại, ta sợ hãi, oa oa oa…” Linh La ôm càng chặt hơn, Vu Hoan thở cũng thấy khó.
“Ngươi muốn ghì chết ta?” Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Linh La, cái loli đáng chết này tuyệt đối là cố ý!
Khuôn mặt nhỏ của Linh La đỏ lên, buông xuống cánh tay, nhưng không có hoàn toàn buông ra.
Vu Hoan thật rất bất đắc dĩ, ngay cả nàng cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi mới có thể dung túng với Linh La như vậy. Nếu như là trước kia Linh La không biết đã chết dưới tay nàng bao nhiêu lần.
Bên này trong lúc các nàng ồn ào, chùm sáng bên kia cũng ảm đạm xuống, trong thi thể huyết nhục mơ hồ chui ra một đầu trắng tiểu thú, là một con chó nhỏ, lớn lên… trông rất giống một con chó nhỏ.
“Chi……..”
Một con chó biết kêu chi chi?
Tiểu thú ngồi xổm trên thi thể Bì lễ thú, mở to con ngươi đen bóng tỏa sáng nghi hoặc nhìn chằm chằm Vu Hoan và Linh La trên mặt đất.
Nó nghiêng nghiêng đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Vu Hoan: “……” Đây là cái quỷ gì? Ở đâu tới đây?
Hai mắt Linh La nháy mắt phát sáng, mẫu tính dâng lên, “Tiểu thú thật đáng yêu.”
“Chi chi…” Dường như nghe hiểu Linh La khen ngợi, tiểu thú vui thích kêu lên vài tiếng, tiểu thân mình nhảy lên vài cái trên thi thể Bì lễ thú.
Sau đó Vu Hoan liền nhìn thất thi thể cao như một cái núi nhỏ của Bì lễ thú “rầm” một tiếng sập xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Thi thể Bì lễ thú bị tiểu thú trước mặt này nhảy lên nhảy xuống vài cái đã….
Hình như nàng tìm thấy một sinh vật gì đó thật đặc biệt…
Dung Chiêu chậm rãi đi tới, ánh mắt đạm mạc như cũ, hắn duỗi tay xách lên tiểu thú, khảy khảy lỗ tai của tiểu thú như để làm rõ cái gì.
Tiểu thú bị Dung Chiêu xách lên nên không thoải mái, “chi chi…” phản kháng, nhe răng trợn mắt muốn cắn Dung Chiêu.
Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, đưa nó đến trước mặt Vu Hoan, “Khế ước nó!”
Vu Hoan: “…” Ai lại muốn mang theo một con chó nhỏ chứ?
Vu Hoan đẩy đẩy Linh La ý bảo nàng tiếp nhận tiểu thú. Linh La lại rụt rụt người về phía sau, nàng sợ Dung Chiêu a.
“Ta không!” Vu Hoan cự tuyệt, “Tiểu thú này trông như con chó nhỏ, lại chui ra từ thân thể Bì lễ thú, ai biết là thứ quỷ gì!”
Dung Chiêu cũng không cưỡng cầu Vu Hoan, ngón tay buông lỏng, tiểu thú liền rớt xuống mặt đất, khi thân thể nó tiếp xúc với mặt đất liền tạo thành một cái hố.
Vu Hoan khiếp sợ há miệng, quyết định cách xa tiểu thú này một chút, đờ mờ, cái lực phá hoại này, quả thật là vô địch.
Ánh mắt Linh La tràn đầy trông mong nhìn về phía tiểu thú, lại sợ Dung Chiêu đang đứng bên cạnh nên không dám động đậy chỉ có thể đau lòng nhìn tiểu thú lăn lộn trên mặt đất ngao ngao kêu đau.
“Đây là cái ngoại ý gì vậy?” Vu Hoan nuốt nuốt nước miếng.
Dung Chiêu nghiêm túc lắc đầu, “Không biết!”
Không biết mà ngươi dám để ta khế ước nó sao? Ngươi điên rồi hả? Lỡ đâu nó là đồ vật không tốt gì đó, nàng còn có ngày lành sao?
Ánh mắt Vu Hoan như đao nhỏ nhìn chằm chằm bắn phá Dung Chiêu từ trên xuống dưới, thân thể Dung Chiêu vẫn ung dung bất động, mặt lạnh nhạt tùy ý Vu Hoan đánh giá.
“Chi chi…” tiểu thú cọ cọ đến bên chân Vu Hoan, dùng móng vuốt cào cào làn váy Vu Hoan, trong miệng thanh âm “chi chi” phát ra không ngừng, trông có chút đáng thương.
“Nó làm cái gì vậy?” Vu Hoan dùng mũi chân nhẹ đá đá tiểu thú một chút, hai cái móng vuốt của nó lập tức ôm lấy chân Vu Hoan, đầu gác trên bàn chân nàng, tội nghiệp kêu “chi chi” không ngừng.
Dung Chiêu: “…” hắn không hiểu thú ngữ sao biết được nó đang nói cái gì!
Linh La chần chờ nói: “Có phải là nó đói hay không?”
“Chi chi… chi chi…” Đáp lại Linh La là tiếng kêu dồn dập của tiểu thú.
Linh La nhảy xuống bên cạnh Vu Hoan, liếc liếc Dung Chiêu, xác định hắn không thấy chính mình mới cẩn thận bế tiểu thú lên, lục tung toàn thân trên dưới mà không tìm được cái gì có thể ăn, Linh La đành cầu cứu nhìn về phía Vu Hoan.
“Làm gì nhìn ta như vậy?” Vu Hoan lạnh lùng nhìn chỉ tiểu thú kia rồi hỏi Linh La.
Thứ này là chui từ trong bụng Bì lễ thú ra, bụng nha a uy! Ngươi ôm nó vào trong ngực như vậy không sợ nó cắn ngươi sao?
“Tiểu Hoan Hoan, trên người ngươi có mang theo điểm tâm đúng không?” Gương mặt loli của Linh La lộ ra tươi cười lấy lòng.
Dung Chiêu luôn chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cho Vu Hoan ở bên trong cái vòng bạc.
“Không có.” Vu Hoan hừ nhẹ, lại nói thêm một câu, “Ăn hết rồi.”
Linh La: “…” Lần nào Dung Chiêu chuẩn bị điểm tâm mà không đủ 10 ngày nửa tháng, hết rồi ai tin a?
“Vừa nhìn liền biết nó không phải ăn chay.” Vu Hoan nhắc nhở Linh La. Thứ chui ra từ trong bụng Bì lễ thú mà ăn chay sao?
Nói giỡn đi!
Dù sao nàng cũng không thích tiểu thú này, thứ gì lông dài nàng đều không thích. Ân, không đúng, chỉ cần là thú, nàng liền không thích.
Đừng hỏi lí do tại sao, tùy hứng không được sao?
“Chi chi…” Tựa hồ nhận thấy địch ý của Vu Hoan, tiểu thú ủy khuất kêu lên.
Linh La mềm lòng, duỗi tay túm túm tay áo Vu Hoan, “Tiểu Hoan Hoan…Tiểu Hoan Hoan…”
A! Tốt đi!
Mặt Vu Hoan âm trầm, lấy vòng bạc có đựng điểm tâm đưa cho Linh La, Linh La hi hi ha ha trái lương tâm khen Vu Hoan một hồi mới ôn nhu uy tiểu thú ăn điểm tâm.
Tiểu thú ban đầu còn dùng mũi ngửi ngửi này đó điểm tâm, mùi vị thơm ngọt, nó ngửi ngửi vài lần, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếm liếm, dường như thấy ăn ngon, ngao ô một ngụm liền ăn hết toàn bộ điểm tâm…
Vu Hoan: “…” Thật đúng là không kén ăn.
Tiểu thú chẳng những ăn hết điểm tâm Vu Hoan đem theo mà còn tỏ vẻ ăn chưa đủ.
Vu Hoan khóe miệng run rẩy, linh thú thích ăn điểm tâm, nima, gặp quỷ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.