(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 176: Tim đập loạn




Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


"Đây là cái gì?" Sở Vân Cẩm ổn định thân thể, có chút nghĩ mà sợ nhìn về phía Vu Hoan.


"Làm sao ta biết!" Vu Hoan ném cho Sở Vân Cẩm một cái xem thường, lôi kéo Dung Chiêu lui về sau vài bước.


Ở đây không phải cánh cổng đi vào, còn phải đi tiếp về phía trước...


Vu Hoan phân biệt phương hướng, xoay người nhìn bên trái, nhưng mà cái đó làm nàng trợn tròn mắt, cái bên trái này là thứ đồ chơi gì?


Nàng không phải là mắt mù, kia hẳn là rạn san hô đúng không, dày đặc như vậy làm sao đi qua?


Màu sắc của san hô đều là sắc thái tươi đẹp, nhưng mà san hô trước mắt nàng nhìn thấy là một mảnh âm u, như thể nó sắp chết.


Vu Hoan nuốt nước bọt, đi về phía rạn san hô kia, Sở Vân Cẩm thấy vậy nhíu mày định gọi Vu Hoan lại.


Người nam nhân kia có thể ngưng ra kết giới, nhưng nàng ta không thể, chỉ có thể dùng linh lực chống đỡ hô hấp. Nhưng mà xuống nước thời gian dài như vậy, Sở Vân Cẩm có chút chịu đựng không nổi.


Nàng ta vốn dĩ không cần đi theo, nhưng mà không biết vì sao, nàng ta có loại trực giác mạnh mẽ, đi theo Vu Hoan, sẽ có thể có được một ít thứ tốt không thể tưởng được.


Trên thế giới này, ai mà không có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm chứ?


Ai cũng không biết giây tiếp theo mình sẽ gặp được cái gì, mình sẽ biến thành cái dạng gì.


Nàng ta chần chờ, nhưng vẫn đi theo.


Đến gần, Sở Vân Cẩm mới phát hiện trên những rạn san hô kia mọc lên đầy gai nhọn, một khi không cẩn thận sẽ bị đâm đến.


Vu Hoan cùng Dung Chiêu đã cẩn thận đi được một đoạn ngắn rồi.


"San hô có gai dài vậy, thật là gặp quỷ." Vu Hoan đi ở xuống dưới một chút, tầm mắt xuyên qua đám san hô, dừng ở bên dưới, sau đó khom lưng tránh đi san hô chắn đường phía trước.


Dung Chiêu mặt lạnh đi ở phía sau, kết giới trải rộng xung quanh, đề phòng bất trắc.


"Chờ một chút."


Vu Hoan cùng Dung Chiêu đồng thời quay đầu lại, Sở Vân Cẩm cách bọn họ một khoảng, hai người không tiếng động nhìn chằm chằm nàng ta, chờ nàng ta bên dưới.


Sở Vân Cẩm có chút gian nan duỗi tay chỉ xung quanh: "Dòng nước thay đổi."


Vu Hoan ở trong kết giới, không cảm nhận rõ ràng được như Sở Vân Cẩm, nhưng vẫn thấy được thay đổi. Dòng nước trước đó còn ổn định nhưng bây giờ lại có chút không ổn, tốc độ dòng chảy nhanh hơn đáng kể.


"Đây không phải san hô..." Giọng nói Sở Vân Cẩm hàm chứa sự tức giận: "Bách Lý Vu Hoan, ngươi có phải muốn hại chết ta đúng không?"


Sở Vân Cẩm rống như vậy, dòng nước bỗng nhiên dao động lên, bốn phía đột nhiên có sinh vật nổi lên.


Vu Hoan thề, nàng tuyệt đối chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi đó.


Cả hai đầu đều là gai nhọn, dài khoảng một mét, trên lưng chúng nó cũng đều là gai nhọn mà bọn họ đã nhìn thấy trên rạn san hô lúc nãy, bến dưới là cái miệng.


Những thứ đồ chơi này bao trùm san hô vào trong, bây giờ chúng nó nổi trong nước, san hô đầy màu sắc chiếu sáng vào mắt Vu Hoan muốn mù.


"Chạy đi!" Cái thứ đồ chơi đó vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, nhìn một cái thôi đã nổi hết cả da gà.


"Bách Lý Vu Hoan!" Sở Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hai bóng người đang chạy trốn phía trướcc.


Đáng giận!


Sinh vật bốn phía nổi lên càng ngày càng nhiều, nhìn đến Sở Vân Cẩm da đầu tê dại, cất bước đuổi theo hai người bên dưới.


Không có gai nhọn như vậy, san hô bình thường thì Vu Hoan căn bản không bỏ vào mắt, trực tiếp đấu đá lung tung, lại đâm bay không ít sinh vật còn bám lại trên rạn san hô.


Vu Hoan ngẩng đầu nhìn, phía trên đã có sinh vật đuổi theo, một đoàn màu xám khiến Vu Hoan sợ tới mức chạy trốn càng nhanh.


Một rạn san hô rất lớn, có thể nghĩ cái loại sinh vật nhiều bao nhiêu. Cho dù Vu Hoan chạy trốn nhanh đến đâu cũng không thắng nổi người ta số lượng nhiều.


Có lẽ những sinh vật đó mới bị đánh thức lúc nãy, chưa hồi phục tinh thần. Nhưng sau khi hoàn hồn, đều hưng phấn lên, phía sau phía trước trực tiếp vây quanh ba người bọn họ.


Một tầng rồi lại một tầng, như bao bọc một cái banh chưng mà ba người họ là nhân bánh, vô cùng kín mít.


"Khụ khụ!!" Sở Vân Cẩm chạy lâu như vậy, linh lực đã loạn, trực tiếp uống một hớp nước, bị sặc đến không ngừng ho khan, nước chảy không ngớt vào trong miệng nàng ta.


Vu Hoan giật giật khóe miệng, duỗi tay kéo Sở Vân Cẩm vào trong kết giới.


"Hô..." Tiến vào trong kết giới, Sở Vân Cẩm phun nước trong miệng ra, mồm to thở dốc.


Thiếu chút nữa nàng ta cho mình đã chết đuối rồi.


Vu Hoan kéo Sở Vân Cẩm vào xong, lại thấy thứ đồ chơi kia không biết có phải bị kích thích đến hay không, điên cuồng tấn công kết giới.


Chúng nó tự quấn mình thành một trái cầu, nhìn qua là một thứ hình tròn gai góc, những chiếc gai đó đâm vào trên kết giới, mới ban đầu kết giới không có thay đổi gì nhưng trong thời gian dài, xuất hiện các vết rách.


"Đù má, cái thứ đồ chơi gì vậy? Trâu bò như thế!" Vu Hoan trợn tròn mắt, kết giới này là dùng thần lực tạo thành đó!


Thần lực đó!


Không phải linh lực đâu!


Đừng nói mấy con này là thần thú nha!


Nàng không tin có con thần thú nào xấu như vậy!


"Mặc kệ là thứ gì, nhanh chóng lao ra ngoài đi." Bây giờ Sở Vân Cẩm cũng bất chấp nội chiến với Vu Hoan, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.


Vu Hoan trầm ngâm một lát, nắm Thiên Khuyết Kiếm trong tay: "Ta đi ra ngoài chém đường ra."


Vu Hoan hít sâu một hơi, thân hình chợt lóe liền chạy ra khỏi kết giới, nước trong nháy mắt bao trùm lấy nàng.


Nước có lực cản, Thiên Khuyết Kiếm nặng hơn trên mặt đất không ít, nàng thử huy động một chút, sau đó ngưng tụ Linh Hồn Chi Lực, truyền vào Thiên Khuyết Kiếm chém ra.


Trong nước có thế nhìn thấy rõ ràng dòng nước chảy về chỗ sâu bên kia.


"Phanh!!"


Vu Hoan chém ra một lỗ hỏng, nhưng lỗ hỏng đó nhanh chóng bị những con bên ngoài lấp lại, tốc độ rất nhanh, khiến Vu Hoan không thể không bội phục.


Khi Vu Hoan còn đang kinh ngạc, bên người đột nhiên nhiều thêm một bóng dáng, nàng liếc mắt liền nhìn thấy Sở Vân Cẩm sắc mặt nghiêm trọng, trong tay nàng ta cầm một thanh kiếm tuyệt đẹp và vô cùng hoa lệ.


"Hợp lực!"


"Hả?" Không phải uống lộn thuốc chứ?


Đừng nói là nàng ta muốn lát nữa sau lưng hạ độc thủ nha?


Đừng trách Vu Hoan đứng trong kẹt cửa nhìn người, Sở Vân Cẩm chính là người như vậy. Cho nên, rất dễ hiểu khi Vu Hoan lấy lòng dạ như vậy nhìn người khác, cũng không có gì đáng trách.


Sở Vân Cẩm khó có được cho Vu Hoan một cái sắc mặt tốt: "Ta không muốn chết ở đây."


Nghe vậy, Vu Hoan thu kiếm, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái.


"Bách Lý Vu Hoan ngươi làm cái gì?" Nàng ta đã yếu thế, nữ nhân này sao lại còn đứng yên?


Vu Hoan nhướng mày, từ trong nước trở lại trong kết giới, chớp mắt, nói với Sở Vân Cẩm: "Nếu ngươi muốn giúp đỡ, vậy làm phiền ngươi."


"Ngươi..." Tiện nhân này! A a a, tại sao ta lại đi ra!


Lúc trước có Vu Hoan kéo Sở Vân Cẩm vào trong kết giới, nhưng mà nàng ta không có quyền lợi trực tiếp đi vào đi ra kết giới, hiện tại nàng ta muốn quay lại là chuyện không thể thực hiện.


Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới bản thân muốn giúp đỡ, kết quả lại bị Bách Lý Vu Hoan ném cái trách nhiệm này cho nàng ta.


Sở Vân Cẩm tức muốn hộc máu, nhưng mà sinh vật bốn phía lại bắt đầu tấn công, nàng ta không thể không huy động Linh Lung Kiếm phản kích.


Dòng chảy trong nước theo tốc độ của Linh Lung Kiếm, càng lúc càng lớn, Vu Hoan đứng trong kết giới, cũng lung lay theo.


"Nghĩ cách đi ra ngoài đi!" Vu Hoan chọc chọc Dung Chiêu không chút sứt mẻ, vẫn duy trì tư thế đứng thẳng kia.


Dung Chiêu duỗi tay giữ chặt tay Vu Hoan, lòng bàn tay lạnh lẽo xẹt qua mu bàn bàn tay Vu Hoan, mang theo xúc cảm tê tê dại dại.


Tim Vu Hoan bỗng dưng đập loạn cả lên.


Nàng muốn vứt bỏ tình cảm kia, nhưng lại vào lúc này nó lại nhảy ra tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.