(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 169: Ta nói lý khi nào?




Edit: May22
Sở Vân Cẩm cẩn thận quan sát Vu Hoan cùng Dung Chiêu một lát, hai người tuy rằng nhìn chằm chằm Tiên túc hoa, nhưng là đều không có ý tứ muốn đi lên hái.
“Sở cô nương, ta đi lấy lại đây.” Một kẻ bên cạnh Triệu Hổ hưng phấn hướng về phía bông hoa, trên mặt là tươi cười lấy lòng.
Khi hắn đi ngang qua Vu Hoan còn có chút khẩn trương, vạn nhất nữ nhân này cũng coi trọng Tiên túc hoa, hắn khẳng định là đoạt không nổi.
Thẳng đến khi hoàn toàn lướt qua Vu Hoan, hắn mới buông xuống tâm đề phòng, đi đến bên cạnh vách núi liền nhảy liền đến bên kia.
Tay hắn mới vừa chạm vào Tiên túc hoa, một bóng đen cao tận trời xông lên, trực tiếp đem hắn ném đi, Tiên túc hoa cũng bị xốc lên.
“A Ngưu!” Triệu Hổ kinh hô một tiếng, không chút suy nghĩ liền hướng phía A Ngưu chạy đi.
Mà Sở Vân Cẩm cũng đồng thời chạy vội qua, chỉ là mục tiêu của nàng là Tiên túc hoa.
Vu Hoan ngửa đầu nhìn bóng đen kia, đáy mắt có chút mê mang, đây là cái thứ gì a?
Xa xa nhìn qua có chút giống đầu con báo, nhưng lại so với con báo nhỏ hơn rất nhiều, một đôi mắt phiếm lục quang.
Dung Chiêu vuốt cằm, nhìn con linh thú kia đem A Ngưu vứt qua vứt lại giống như đang chơi với con khỉ, Triệu Hổ ở phía sau theo đuổi không bỏ, nhưng ngay cả một sợi long của linh thú kia đều sờ không tới.
Sở Vân Cẩm đã bắt được Tiên túc hoa, phi thân đến phía trước linh thú, hai người đem linh thú lấp kín.
Mặt khác những người kịp phản ứng lại, cũng lập tức tiến lên hỗ trợ.
Linh thú tròng mắt xoay chuyển, ánh mắt dừng ở Tiên túc hoa trong tay Sở Vân Cẩm, đáy mắt lộ ra một tia khinh miệt thần sắc, một cước đem A Ngưu đạp bay về phía Sở Vân Cẩm, thân mình chợt lóe liền biến mất ở trước mặt bọn họ.
“……” Này liền đi rồi?
A Ngưu bị linh thú chụp như vậy, bị thương là tất nhiên, còn không hề nhẹ.
Sở Vân Cẩm ước chừng là vì kế tiếp dễ đi đường một chút, cũng không có bủn xỉn đan dược, tứ phẩm đan dược giống như không cần tiền đưa cho A Ngưu nuốt xuống.
Xem đến Triệu Hổ một trận cảm động, tự nhiên Tiên túc hoa liền về tay Sở Vân Cẩm.
Vu Hoan bĩu môi, vỗ Dung Chiêu một chút, Dung Chiêu rũ mắt nhìn nàng, Vu Hoan chỉ chỉ chỗ linh thú biến mất, “Ta đi xuống nhìn xem.”
Dung Chiêu kéo chặt Vu Hoan, chân mày cau lại.
Vu Hoan có chút cạn lời rút tay ra, “Có phiền toái ta sẽ chạy, yên tâm, ta rất sợ bị chết.”
Dung Chiêu nghĩ nghĩ, đem tiểu thú nhét vào trong lòng ngực Vu Hoan, có thêm bảo đảm cũng là tốt.
“Chi chi chi……” Tiểu thú ngủ đến mơ hồ, đột nhiên thay đổi người, từ từ chuyển tỉnh, thấy là Vu Hoan, lại bò trở về tiếp tục ngủ.
Vu Hoan thở dài, đi đến cạnh vách núi, trực tiếp nhảy xuống.
Khuyết Cửu hai người nghe được Vu Hoan cùng Dung Chiêu nói chuyện, tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không biểu hiện ra cảm xúc đặc biệt gì.
Đứng ở chỗ cách Dung Chiêu xa hơn một chút im lặng đảm đương bối cảnh.
“A…… Nàng như thế nào nhảy xuống.” Sở Vân Cẩm bên kia có người quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến Vu Hoan nhảy xuống.
Sở Vân Cẩm quay đầu lại, đảo qua bên kia, quả nhiên chỉ còn lại có nam tử áo tím kia.
“Bách Lý cô nương đâu?” Sở Vân Cẩm đi đến bên người Dung Chiêu, tinh xảo gương mặt lộ ra nghi hoặc.
Khi Bách Lý Vu Hoan ở đây, hai người này luôn là như hình với bóng, lần này chính là cơ hội tốt.
Chỉ cần bắt lấy nam nhân này, xem Bách Lý Vu Hoan còn lấy cái gì cùng nàng đấu.
“Chờ.” Dung Chiêu liền một mắt cũng không thèm phân cho Sở Vân Cẩm.
Sở Vân Cẩm sắc mặt khó coi trong chớp mắt, nhưng thực mau liền khôi phục lại, bồi Dung Chiêu đứng ở nơi đó.
Vu Hoan cũng không đi xuống bao lâu, nửa canh giờ liền trở lại, nàng vừa rơi xuống đất liền nhìn đến hai người đứng cách nhau cực gần, sắc mặt chợt biến đổi, ba bước gộp thành một vọt lại đây, duỗi tay đẩy Sở Vân Cẩm một phen, “Sở cô nương, về sau cách người của ta xa một chút, nếu không ta không dám cam đoan bản thân có thể nhịn không được mà giết ngươi hay không.”
Sở Vân Cẩm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất, hoàn toàn không dự đoán được Bách Lý Vu Hoan sẽ trực tiếp động thủ.
Đáy lòng không khỏi tức giận, hít sâu mấy hơi, mới áp lửa giân xuống, trên mặt lộ ra điềm đạm đáng yêu thần sắc, “Bách Lý cô nương đang nói cái gì? Ta chỉ là lo lắng ngươi.”
“Bách Lý Vu Hoan, ngươi thật không nói lý!” Sở Vân Cẩm thân hữu đoàn bắt đầu lên tiếng ủng hộ.
“Ngươi thấy ta khi nào nói lý qua?” Vu Hoan nhướng mày, phi thường không biết xấu hổ khiêu khích.
Triệu Hổ đám người đồng thời thay đổi mặt, cùng vai ác phân rõ phải trái, bọn họ là điên rồi đi!
“Cũng không phải đại sự gì, là ta xen vào việc người khác.” Sở Vân Cẩm thanh âm thấp nhu nói, ngoài miệng nói không phải đại sự, nhưng ngữ khí kia lại như là phải chịu mọi ủy khuất.
Triệu Hổ đám người phẫn nộ trừng Vu Hoan, hận không thể dùng ánh mắt chọc chết nàng.
Dung Chiêu khóe miệng hơi hơi giơ lên, tự nhiên kéo tay Vu Hoan, dùng tay áo xoa xoa.
Vu Hoan châm chọc khuôn mặt nháy mắt nhu hòa xuống, bàn tay dấu ở dưới tay áo thò ra, “Xem, tìm được cái này.”
Trên tay nàng là một cục đá màu xanh lá, lớn hơn nắm tay một chút, ánh sáng chiếu vào tảng đá, mạ lên một tầng nhàn nhạt vầng sáng, nhìn qua cực kỳ hoa lệ.
“Thanh lân thạch!”
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Triệu Hổ liếc mắt một cái, Triệu Hổ cả người chợt lạnh, ánh mắt kia quá mức lạnh lẽo.
“Ngươi biết a?” Vu Hoan nhướng mày hỏi Triệu Hổ, ngữ điệu nghe không rõ là vui hay là giận.
Triệu Hổ trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi co rụt lại tránh ở sau lưng Sở Vân Cẩm.
Sở Vân Cẩm âm thầm mắng một tiếng phế vật, trên mặt lại là một mảnh nhu hòa, “Thanh lân thạch tuy rằng ở trên đại lục hiện thân không nhiều lắm, nhưng trên rất nhiều sách tranh cũng có ghi lại, nhận biết nó cũng không có gì kỳ quái.”
Vu Hoan hừ một tiếng, không để ý Sở Vân Cẩm.
Sở Vân Cẩm tức giận đến nghiến răng, tiện nhân này……
Dung Chiêu cầm Thanh lân thạch trong tay, trực tiếp đem năng lượng bên trong hấp thu, Thanh lân thạch lực lượng là tổng hoà của mấy thứ đồ vật hắn hấp thu trước kia.
Thanh lân thạch nhan sắc từ màu xanh lá chậm rãi nhạt dần, cuối cùng biến thành màu xám.
Sở Vân Cẩm bên kia trực tiếp trợn tròn mắt, người này thế nhưng trực tiếp hấp thu lực lượng Thanh lân thạch?
Thanh lân thạch theo truyền thuyết là cục đá có lây dính máu kỳ lân, tụ tập thiên địa linh khí mà thành, bên trong ẩn chứa đại lượng linh khí, con người có thể trực tiếp hấp thu. Nhưng một cục Thanh lân thạch một người phải hấp thu một tháng mới có thể xong, nam nhân này thế nhưng chớp mắt liền hấp thu xong rồi?
Quái vật a!
Ánh mắt Sở Vân Cẩm nhìn Dung Chiêu không khỏi mang lên một tia nóng cháy, nam nhân lợi hại như vậy, chỉ có nàng mới xứng có được.
“Thế nào?” Vu Hoan duỗi tay sờ sờ cánh tay Dung Chiêu.
Dung Chiêu đem Thanh lân thạch hiện đã biến thành một cục đá bình thường ném xuống, “Hai phần mười.”
Vu Hoan lập tức suy sụp: “……” Mới hai phần mười!!
Dung Chiêu trấn an sờ sờ đầu Vu Hoan, “Rất lợi hại.”
Vu Hoan trợn trắng mắt, ngươi đang tự khen ngươi à!
Tù linh cốc có không ít thứ tốt, tranh thủ tìm thêm mấy thứ.
Vu Hoan đem tiểu thú móc ra ném tới trên mặt đất, tiểu gia hỏa bị rơi ngao ô một tiếng, co giật nằm trên mặt đất giả chết. Vu Hoan dùng chân chọc chọc bụng tiểu thú, tiểu thú lăn một vòng, không tình nguyện đứng lên, run rớt trên người đá vụn.
“Chi chi chi!!” Đây là ngược đãi! Ngược đãi!!!
Vu Hoan rất muốn cùng nó chi chi lại, nhưng tưởng tượng lúc nãy nó cũng giúp, rất rộng lượng liền không châm chọc nó.
Thanh lân tượng chỉ là một nốt nhạc đệm, nhưng ánh mắt mọi người xem Vu Hoan cùng Dung Chiêu đều có biến hóa.
Tuy rằng vẫn như cũ lấy Sở Vân Cẩm làm trung tâm, nhưng rất nhiều thời điểm lời nói của Vu Hoan, bọn họ cũng sẽ không tự giác để ở trong lòng.
Mà sự thật chứng minh, bọn họ đã lựa chọn chính xác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.