(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 110: Luận tính đa dụng của Thần Khí




Edit: May22
Vu Hoan mỗi ngày trôi qua thuận lợi đến hô mưa gọi gió, với mấy người Khuyết Cửu lại là nước sôi lửa bỏng.
Bọn họ không tin Vu Hoan, cả ngày bảo hộ Khuyết Cửu, mà Vu Hoan miệng tiện, không phải trào phúng thì chính là kích thích bọn họ, khiến cho trong viện thỉnh thoảng lại một trận gà bay chó sủa.
Cảm xúc không chừng phập phồng của Dung Chiêu cũng chậm rãi bình ổn xuống, khôi phục lại một kiếm linh lãnh đạm.
“Chi chi chi……” Tiểu thú ở trong sân chuyển động, bộ dáng ngẩng đầu mà đi kia, cứ như là đang tuần tra lãnh thổ của mình.
“Qua mấy ngày rồi?” Vu Hoan nhìn tiểu thú bên chân chuyển động, vẻ mặt mê mang hỏi Dung Chiêu.
“Năm ngày.”
“Mới năm ngày a!” Vu Hoan tức khắc liền héo, cách thời gian Tù Linh cốc mở ra còn có hai tháng……
Thời gian gấp như vậy, muốn nàng xoay sở như thế nào đây a?
Vu Hoan con ngươi xoay chuyển, túm ống tay áo Dung Chiêu nói: “Chúng ta đi trộm Phục hồn sáo được không?”
“Phục hồn sáo bị Kỳ gia trông giữ vô cùng nghiêm ngặt, ngươi sao có thể trộm được.” Ngụy Nhiên vừa lúc từ bên ngoài trở về, nghe được Vu Hoan lớn mật phát ngôn như vậy, theo bản năng liền trào phúng lại.
Vu Hoan trắng mắt liếc Ngụy Nhiên một cái, phi thường không biết xấu hổ nói: “Đồ ta muốn, nào có thứ không chiếm được.”
Dung Chiêu khóe mắt nhảy nhảy, trong đầu hiện lên một ít cảnh tượng. Không thể không thừa nhận, đây là thật sự.
Chỉ cần là đồ vật nàng coi trọng, liền không có thứ nàng không chiếm được.
Nhưng mà, thường thường nàng đều chỉ là tâm huyết dâng trào, nhiệt tình được ba phút. Cướp được chơi không đến một buổi sáng liền tiện tay vứt lại cho đám quỷ.
Sau này đám quỷ tu đều biết tính tình nàng, cho nên ở thời điểm nàng coi trọng thứ gì, liền cung cung kính kính mà dâng lên, chờ nàng chơi đủ rồi, là có thể lấy đồ về hoàn hảo không tổn hao gì.
Ngẫm lại, từ lúc ấy Vu Hoan cũng đã làm vai ác rồi a……
“Vậy ngươi đi a!” Ngụy Nhiên bị thái độ kiêu ngạo như vậy của Vu Hoan kích thích, có chút căm giận mở miệng.
Nếu không phải Tiểu Cửu không đi, bọn họ làm sao sẽ nín nhịn như vậy cùng nàng ở dưới một mái hiên.
Mỗi lần từ cái sân này đi ra ngoài, đều có thể tiếp thu đến một đợt tầm mắt quỷ dị, quả thực là đủ rồi.
Vu Hoan liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi bảo ta đi ta đi liền đi sao? Ngươi cũng có mặt mũi ghê nhỉ.”
Ngụy Nhiên chửi thầm, cũng chỉ có nữ nhân này mới mặt dày như vậy, ai biết Vu Hoan tiếp theo lại nói một câu, trực tiếp làm Ngụy Nhiên thay đổi sắc mặt.
“Trừ phi ngươi cầu ta, ta có thể suy xét lại.”
Ngụy Nhiên: “……” Cầu cái đại gia ngươi, cũng không phải hắn muốn đi trộm Phục hồn sáo!
Ngụy Nhiên giận dữ mà đi, Vu Hoan cong môi cười nhạt, thật không có ý nghĩa.
“Trêu bọn họ thú vị lắm sao?” Thanh âm Dung Chiêu lạnh lẽo từ đỉnh đầu trút xuống.
Vu Hoan chớp chớp mắt, thu liễm tươi cười, phi thường nghiêm túc nói: “Bằng không ta trêu ngươi?”
Dung Chiêu yên lặng dời tầm mắt, bình tĩnh xoay người.
Hắn có điên mới để cho nàng trêu đùa!
Hắn cũng không phải sủng vật.
Nói đến sủng vật…… Cái thứ trắng trắng, lại giống chó con kia rốt cuộc là cái cái quỷ gì?
Ký ức gián đoạn, Dung Chiêu tỏ vẻ vô cùng bực bội, phải nghĩ biện pháp tìm được thật nhiều thiên tài địa bảo, cởi bỏ phong ấn dư lại trên người.
Bằng không, lấy tính tình chỉ e thiên hạ không loạn, nơi nơi gây chuyện thị phi của nữ nhân kia, phỏng chừng kế tiếp chút thực lực này của hắn cũng không đủ nhìn.
Vì giúp Vu Hoan thu thập cục diện rối rắm, Dung Chiêu cũng là sầu đến bạc tóc.
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu muốn chạy, trực tiếp từ ghế bập bênh nhảy lên, nhảy đến trên người hắn, ôm cổ hắn, âm dương quái khí hỏi: “Hai ngày trước ngươi nháo cái quỷ gì đó?”
Dung Chiêu thân hình hơi cứng lại, hắn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp phía sau lưng, mất tự nhiên nghiêng nghiêng cổ, âm thanh lạnh lùng nói: “Xuống.”
“Không.” Vu Hoan ôm càng chặt hơn, còn cố ý đem mặt để gần sát cổ Dung Chiêu, cả giận: “Trên người ngươi có chỗ nào mà ta chưa sờ qua, còn xấu hổ cái gì?”
Thiên Khuyết Kiếm trong góc: “……” Ngươi sờ chính là ta mà!
Dung Chiêu trên má vốn trắng đến có chút trong suốt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, Vu Hoan chớp chớp mắt, muốn thấy rõ ràng, bèn dịch đầu lên phía trước.
Dung Chiêu bàn tay to trực tiếp chống lại mặt Vu Hoan, “Thực mất mặt.”
“Mặt? Có a! Ngươi xem?” Vu Hoan ngửa ra sau vài phần, cười tủm tỉm, không biết xấu hổ nói: “Xem, có phải là vô cùng xinh đẹp không?”
Dung Chiêu khóe miệng giật giật, thật là chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như vậy!
Dung Chiêu thở dài, thân mình cứng đờ cũng thả lỏng xuống, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Vậy ngươi cứ bám đi!”
Vu Hoan cũng không nặng, treo ở trên người hắn hoàn toàn không có trọng lượng gì đáng nói.
Vu Hoan bĩu môi, từ trên người Dung Chiêu nhảy xuống, hướng Thiên Khuyết Kiếm ở góc nhà vẫy tay.
Dung Chiêu trên người chợt nhẹ bẫng, hơi thở ấm áp cũng rút đi như thủy triều, đáy lòng ẩn ẩn có chút mất mát, hắn quay đầu nhìn Vu Hoan, ánh mắt mịt mờ mà thâm trầm.
Thiên Khuyết Kiếm nhanh như chớp lăn đến bên người Vu Hoan, giống như lấy lòng dùng chuôi kiếm cọ cọ cánh tay Vu Hoan.
Vu Hoan một cái tát chụp bay Thiên Khuyết Kiếm, ghét bỏ nói: “Ẩn thân.”
Thiên Khuyết Kiếm: “……” Cuộc sống thực khó khăn, thời điểm cần nó thì ôm khư khư như bảo bối, hiện giờ không cần, lại đối đãi nó như vậy!
Tiểu thú tựa hồ nhận thấy Vu Hoan muốn làm cái gì, nhảy nhảy đến bên chân nàng, kêu một tiếng.
Vu Hoan rũ mắt, “Ở nhà đợi, không được chạy loạn.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Dung Chiêu thấy Vu Hoan đi ra ngoài, không thể không lên tiếng dò hỏi.
Không biết hiện tại người bên ngoài rất muốn giết chết nàng sao?
Còn dám đi ra ngoài lượn lờ?
“Giải sầu.” Vu Hoan cũng không quay đầu lại đáp.
Dung Chiêu lại lần nữa đen mặt, lắc mình vào Thiên Khuyết Kiếm, Vu Hoan dư quang nhìn thấy rồi, lại cũng không nói gì, mở cửa viện liền đi ra ngoài.
Tiểu thú ở phía sau ngao ô hai tiếng, ngồi xổm xuống, tội nghiệp thân ảnh nhìn Vu Hoan, lại rất nghe lời không có đi theo.
Bên ngoài ồn ào náo động làm Vu Hoan nhất thời có chút hoảng hốt, thời điểm ở trong sân, hoàn toàn không nghe được âm thanh ồn ào nào, giống như là bị người ngăn cách đi một nửa.
Vu Hoan quay đầu lại nhìn sân viện, đáy lòng rất là phiền muộn, nàng thế nhưng ru rú ở trong cái viện này những năm ngày!
Năm ngày!
Không phải năm canh giờ đâu!
Kỳ tích a!
Kỳ quái sờ sờ trán, chẳng lẽ là bởi vì biến thành nhân loại, chứng tăng động cũng đỡ đi?
Dung Chiêu…… Dung Chiêu……
Vu Hoan dưới đáy lòng mặc niệm mấy lần, khóe miệng không tự chủ được giơ lên vài phần.
Vu Hoan chậm rãi đi vào trong đám người, áo ngoài màu tím, phía dưới là váy dài màu đỏ, khoanh tay trước ngực, thần sắc mang theo nhàn nhạt trào phúng, rất là chói mắt.
Đám người bốn phía giám thị Vu Hoan, đều thấy rất kỳ quái, nàng cứ như vậy đi ra một mình?
Còn phô trương như vậy……
Không có chỗ nào mà không phải cảm thán, vai ác kiêu ngạo a!
Vu Hoan nhìn như lang thang không có mục tiêu, nhưng lộ tuyến của nàng lại là hướng tới Kỳ gia đại trạch mà đi.
Đừng hỏi nàng vì sao biết Kỳ gia đại trạch ở nơi nào, Thiên Khuyết Kiếm cũng không phải để bài trí.
Thiên Khuyết Kiếm: “……” Là dùng để dò đường.
Mẹ nó, có nhà ai dùng Thần Khí như vậy không, có không!!!
Thanh Phong thành kiến trúc cùng các thành trì khác cũng không khác biệt lắm, đều không quá cao, nhưng vì nguyên nhân xây dựng ở trên mặt nước, tường thành bên ngoài so với bình thường cao hơn một ít, đứng ở trên đường là có thể nhìn thấy.
Khi Vu Hoan lấy tốc độ rùa bò đi đến đại trạch bên ngoài Kỳ gia, khắp nơi giám thị đều muốn điên rồi.
Đây là muốn tàn sát Kỳ gia à!
Mà Kỳ gia ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.