Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 20: Dựa vào đâu?




Ý tưởng của Thẩm Dĩnh Cung Trĩ chẳng hề hay biết, nàng bị hán tử phi ngựa vang dội trong đầu làm ồn đến tỉnh cả rượu.
Cung Trĩ đè lại đầu đau âm ỉ: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì!"
[Chuyện tốt nha! Ký chủ! Trị số hắc hóa giảm rồi!]
"Vậy đâu có chuyện gì liên quan tới tôi..." Cung Trĩ ngửa đầu ngã xuống giường, thống khổ rên, "Giảm rồi tôi cũng đâu có chết được."
Hệ thống có chút uất ức: [Không phải ký chủ nói trị số hắc hóa có biến hóa thì bật hán tử phi ngựa sao?]
Nó thân là một hệ thống bậc cao, còn tìm rất lâu, mới ở trong kho tài liệu tìm thấy được bài hát này đó.
Cung Trĩ che đầu: "Được rồi được rồi, là lỗi của tôi, lần sau trị số hắc hóa lên cao cô hẵng gọi tôi."
[Được rồi.] Hệ thống tủi thân trả lời.


Cung Trĩ nhắm hai mắt lại, nhưng trước khi ngủ, nàng đột nhiên có một suy nghĩ. Lần này trị số hắc hóa giảm rất nhanh, là vì sao chứ? Là nữ chính xảy ra chuyện gì tốt? Hay là, cô ấy bỗng cảm thấy sinh mệnh tràn đầy ánh mặt trời, vì vậy lập tức tích cực hướng tới sức khỏe?
Cung Trĩ cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, nàng nhắm mắt lại, dưới tác dụng của rượu lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khoảng thời gian về sau, Cung Trĩ liền bắt đầu lu bù lên.
Sau khi ý thức được mình không thể hoàn toàn lệ thuộc vào phụ huynh, Cung Trĩ vừa chú ý việc học, vừa chạy đi công ty, tham gia vào công việc của công ty.
Nhiều lần nàng còn thay thế chức trách của Trương Sơn, trực tiếp lái xe đưa đón Thẩm Dĩnh. Điều này làm cho Thẩm Dĩnh ngượng ngùng, nói thế nào, Cung Trĩ cũng là sếp của cô mà.


"Không sao, chỉ cần cô cố gắng kiếm tiền là được." Cung Trĩ trả lời, nàng ôm cốc giữ nhiệt của mình uống một hớp.
Thẩm Dĩnh nghe thấy nàng tự lẩm bẩm: "Gần đây ngủ hơi trễ, phải đổi cẩu kỷ hoa cúc thành nước hoàng kì, vận động cũng phải theo kịp..."
Có chút dễ thương.
Thẩm Dĩnh mím môi, khống chế khóe môi của mình cong lên, cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng. Cung Trĩ xác định rõ kế hoạch dưỡng sinh của mình, lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "Đúng rồi, cô bạn thân kia của cô..."
[Trị số hắc hóa...]
Cung Trĩ cả kinh, nàng hơi hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Dĩnh, kích động như vậy sao? Chỉ là nghe thấy hai chữ bạn thân liền bắt đầu tăng cao. Gần đây nàng thật vất vả mới để cho trị số hắc hóa hạ thấp 85 đây này.
Nghĩ tới đây, Cung Trĩ không nhịn được muốn ôm chặt chính mình, đau lòng quá mà.


[Trị số hắc hóa 85]
Cung Trĩ thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có hạ xuống, chỉ là cảm xúc chập chờn thôi.
"Không phải bạn thân, chỉ là bạn cùng phòng thôi." Thẩm Dĩnh bình tĩnh mở miệng sửa chữa.
Dưới sự uy hiếp của trị số hắc hóa, Cung Trĩ chỉ có thể gật đầu: "Ừ, bạn cùng phòng của cô."
"Cô ta thì làm sao?"
Ánh mắt Thẩm Dĩnh đảo qua đảo lại trên người Cung Trĩ, đối phương mới vừa rồi thở phào một hơi bị cô thu hết vào mắt, Thẩm Dĩnh có chút kỳ quái. Nhưng Thẩm Dĩnh không có mở miệng, cô chỉ yên lặng ghi nhớ biểu hiện của Cung Trĩ, có lẽ có một ngày cô có thể tìm ra bí mật của Cung Trĩ.
Cung Trĩ: "Cô ấy có liên lạc với cô không?"
Thẩm Dĩnh trầm ngâm chốc lát, mặc dù cô cảm thấy Cung Trĩ không còn là cô gái ngốc kiếp trước vừa bị khiêu khích một cái liền bị người khác lợi dụng, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, Thẩm Dĩnh vẫn nhắc nhở một câu: "Người đó, cô nên cách xa cô ta một chút."
Trần Thần gần đây thật đúng là liên lạc với Cung Trĩ, cũng không biết là bởi vì liên quan đến Cung Dực, hay là ả cảm thấy mình khá dễ dụ.
Cung Trĩ cũng có ý nghĩ của mình, người này ban đầu làm hại nữ chính mất hết danh tiếng trong công ty, chỉ có thể thôi việc, hoàn toàn trở thành một con chim hoàng yến, không có tích lũy vốn liếng của chính mình, trở thành một cú đẩy tay quan trọng nhất khiến cô sau này gặp phải hàng loạt bi thảm của cuộc đời.
Bất luận từ phương diện nào, Cung Trĩ cũng sẽ đối phó với người "bạn thân" này cẩn thận.
"Ừm, được." Cung Trĩ mở miệng nói.
Thẩm Dĩnh nhận ra được Cung Trĩ cũng không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng cô dâng lên một chút sợ hãi không thể nắm chắc. Người trước mặt này muốn làm gì? Là giống như kiếp trước, thông đồng làm bậy với những người đó, hay là có âm mưu lớn hơn nào đó, muốn để cho mình nhảy vào?
[Trị - số – hắc - hóa -...]
Cung Trĩ im lặng, trong đầu vang lên giọng điện tử tràn đầy run rẩy của trị số hắc hóa. Nàng nhìn Thẩm Dĩnh mặt vô biểu cảm, ánh mắt của đối phương tối đen, nhìn chằm chằm Cung Trĩ, không hề nhìn ra nội tâm sóng to gió lớn.
Nhưng báo động trị số hắc hóa đã vang lên.
Cung Trĩ bất chấp những thứ khác, nàng liền giữ lấy tay Thẩm Dĩnh, chân thành nhìn Thẩm Dĩnh: "Làm sao vậy? Có phải cô ấy nói gì với cô không? Gần đây cô ấy luôn quấy rầy tôi."
Thấy Thẩm Dĩnh không nói lời nào, Cung Trĩ lấy ra kỹ thuật diễn cả đời, chỉ mong nữ chính đừng hắc hóa. Không phải nói cô hiền lành và thánh mẫu sao? Nàng cũng có thể làm nữ chính rủ lòng thương tiếc!
Cung Trĩ cụp mắt, lộ ra một chút bất an: "Chị à, em nói bạn cùng phòng của chị như vậy, có phải chị không vui không. Nhưng mà em là thương chị mà, cô ta bỏ lơ chị mà ân cần với em như vậy...em cảm thấy cô ta không phải là người tốt lành gì."
Một câu chị vừa mềm vừa êm nói ra khỏi miệng, Thẩm Dĩnh sững sờ, trong nháy mắt cứng hàm.
Rõ...rõ là uốn éo kiểu cách, nhưng rơi vào trong tai Thẩm Dĩnh, như là có người nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai cô, lại giống như một con mèo con duỗi ra móng vuốt, cào một cái ở trong lòng cô.
Nàng... là đang quyến rũ mình?
Thẩm Dĩnh không nhịn được nghĩ, nếu như là trước kia có lẽ cô không hiểu kiểu điệu bộ này. Nhưng mà kiếp trước, cô nhìn thấy rất nhiều người đàn bà từng làm như thế ở bên người Cung Dực.
Khi đó cô quả thực nghĩ không ra, tại sao có thể có gã đàn ông tin vào lời nói dối chọc cái là thủng như vậy, bị mấy câu lời ngon tiếng ngọt liền dụ choáng váng đầu óc. Nhưng mà trước mắt đổi vị trí, Thẩm Dĩnh cảm thấy mình cũng không đỡ nổi.
Thẩm Dĩnh mím môi: "Không cần để ý đến cô ta, tôi biết cô ta không phải là người tốt. Cô cũng đừng tới gần cô ta."
Trị số hắc hóa ngừng dao động.
Cung Trĩ cười lên, khi nàng cười, trên gương mặt có hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt, chẳng qua là cần phải cười to mới có thể thấy được. Bây giờ nàng hiển nhiên là vui vẻ, khóe miệng kéo lớn, hai cái má lúm đồng tiền kia liền nổi lên như ẩn như hiện.
Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, thấy chân của nàng không nhịn được cong lên, tâm trạng cô cũng trở nên thong thả một cách lạ kỳ, khóe miệng mím thẳng hơi kéo lên một độ cong nhỏ bé.
Nhưng Trần Thần liên hệ với Cung Trĩ, ánh mắt Thẩm Dĩnh đột nhiên trầm xuống, cô không thể để cho Trần Thần làm hư Cung Trĩ mà cô thật vất vả mới nhìn thuận mắt này.
Xem ra, có một số kế hoạch phải làm trước.
[Trị...]
Cung Trĩ dựng lỗ tai lên, nhưng giọng điện tử trong đầu xẹt xẹt mấy tiếng thì không còn nữa. Cung Trĩ không nhịn được chọc chọc hệ thống đang giả chết ở trong đầu: [Chuyện gì xảy ra? Hệ thống bị lỗi?]
[Hệ thống chúng tôi là tới từ nơi công nghệ cao, có tính tự chủ nhất định, là sẽ không xảy ra lỗi.] Hệ thống trả lời một cách đanh thép.
[Ha ha]
Trả lời nó chỉ có hai chữ. Hệ thống bất đắc dĩ, buộc phải trả lời: [Mặc dù trị số có chút dao động, nhưng dường như không có cách nào xếp loại trị số hắc hóa. Suy nghĩ của loài người các cô thật là quái lạ, có ý nghĩ rất giống nhau, nhưng lại có chút khác biệt.]
Cung Trĩ thả lỏng hơi dựa vào phía sau, ở trong lòng nhàn nhã trả lời: [Con người ấy mà, làm sao có thể chỉ dùng trị số để phân chia chứ?]
Hệ thống yên lặng chốc lát: [Ký chủ, tôi không hiểu.]
Cung Trĩ ngáp một cái, gần đây nàng đã bắt đầu dần dần tiếp quản công ty, thời gian ngủ dưỡng sinh cũng đành phải đặt ra sau, cho nên nàng luôn cảm thấy có chút ngủ không đủ: [Chờ cô biến thành loài người rồi, có lẽ sẽ hiểu.]
[Vậy có lẽ sẽ không có một ngày như vậy.] Hệ thống trả lời tràn đầy phiền muộn, [Ký chủ tính đối phó với nhân vật phản diện ra sao?]
[Nhân vật phản diện?] Cung Trĩ cười, [Nhân vật phản diện lớn nhất không phải chính là tôi sao? Tôi đương nhiên phải để cô ta rời sân thật sớm.]
Trần Thần đang chen chúc trên tàu điện ngầm đi làm hắt hơi một cái, sau lưng đột nhiên cảm thấy rùng mình gấp đôi.
Ả nhìn quanh một chút, không có phát hiện người, cuối cùng vẫn móc ra điện thoại di động, gõ chữ ở trên diễn đàn ẩn danh của công ty Thẩm Dĩnh: "Các bạn có biết trong công ty có người từ nhỏ đã được bao nuôi, lúc nào cũng có kim chủ không..."
Cái diễn đàn ẩn danh này cũng không phải là diễn đàn nội bộ công ty, có không ít nhân viên nghỉ việc hoặc tại chức ở trên đó, chỉ là bởi vì đều ẩn danh, vì vậy trò chuyện tương đối mở. Gia nhập cũng cần chứng nhận nhân viên, nhưng mà dù có phải nội bộ công ty xét duyệt hay không, cũng không sợ bị công ty biết.
Mà Trần Thần còn tốn không ít thời gian, mới tìm được một người bạn từng làm việc ở Triều Sinh, xin tài khoản.
Triều Sinh cho tới nay luôn làm tốt công tác phúc lợi cho nhân viên nên rất có lòng tin, cũng có tầng quản lý thỉnh thoảng đi xem nhân viên phỉ nhổ, còn có thể cải tiến một chút. So với những công ty khác chướng khí mù mịt, không khí vô cùng hữu hảo.
Trần Thần dán mắt nhìn diễn đàn chốc lát, quả nhiên nhìn thấy có người trả lời.
Ả cười gằn một tiếng, ở phía dưới viết một vài lời nói giống thật mà là giả, lúc này mới chuyển sang WeChat. Chỉ thấy trong khung đối thoại của ả và Cung Trĩ, chỉ có ả chào buổi sáng chào buổi tối cùng một ít tán gẫu, nhưng Cung Trĩ một câu cũng không trả lời.
Trần Thần sầm mặt, ả không thích cái kiểu điệu bộ người có tiền là có thể bơ người khác của Cung Trĩ. Nhưng mà ả nhớ tới quỷ nghèo như Thẩm Dĩnh, cũng có thể ngồi lên xe sang, cũng có thể làm quen người như Cung Dực. Mà ả, vẫn còn ở đây cùng một đám người chen tàu điện ngầm, dựa vào đâu kia chứ!
Cung Dực à, đây chính là người thừa kế của tập đoàn lớn, làm quen với hắn, còn có cái gì không có được?
Trần Thần cắn răng nghiến lợi, Thẩm Dĩnh không phải dựa vào dáng vẻ bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu đó sao? Nghĩ xem nếu đại tiểu thư nuôi ở khuê phòng như Cung Trĩ biết bạch liên hoa thật ra là đóa hắc liên hoa, nàng sẽ còn làm bạn với Thẩm Dĩnh sao?
Trần Thần từ từ nắm chặt điện thoại.
----------------------------------
Trần Thần: Dựa vào đâu!!
Trần Thần, một nhân vật phản diện trong truyện máu chó không có sóng não của một người bình thường
Day 20 Nhật ký của Cung Trĩ
Chị chị, em nói xấu bạn cùng phòng của chị, bạn cùng phòng của chị sẽ không tức giận chứ~~
Hôm nay kỹ thuật diễn tối ưu!
Day 20 Nhật ký của Thẩm Dĩnh
Được kêu chị...có chút, thoải mái ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.