Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 9: Thực sự có lịch sự tao nhã




“Thì ra là muội muội!” Nam Cung Ly còn không có bất luận phản ứng gì, một âm thanh khác đã vang lên, lại thấy Nam Cung Ngạo Tuyết mặc bộ y phục màu trắng thắng tuyết cùng một vị nam tử mặc áo gấm khác đi tới.
Nam tử mặt mày tuấn lãng, ngũ quan như đao khắc lớn lên gần như hoàn mỹ, bạc quan vấn tóc, khóe môi dương lên độ cong mị hoặc người, ánh mắt thâm thúy, cả người lộ ra hơi thở tà mị mà tôn quý.
Nam tuấn nữ tịnh, hai người đứng chung một chỗ, thoạt nhìn rất là xứng đôi, đặc biệt là Nam Cung Ngạo Tuyết luôn luôn cao ngạo lạnh lùng trên mặt lại hiếm thấy mà xuất hiện thẹn thùng của tiểu nữ nhân, ánh mắt nhìn về phía nam tử tràn ngập thưởng thức ngưỡng mộ.
Trái tim Nam Cung Ly không chịu khống chế mà co rút đau đớn, nam tử trước mặt chính là đối tượng thầm mến từ trước tới nay của thân thể này, cũng là phu quân tương lai của nàng, Thái Tử Tư Đồ vương triều Tư Đồ Khiếu.
Tư Đồ Khiếu theo ánh mắt Nam Cung Ngạo Tuyết nhìn lại đây, thấy là Nam Cung Ly, mày hơi chau lại, đáy mắt hiện lên chán ghét: “Thì ra là phế vật ngươi này.”
“Điện hạ, ngài nói muội muội như vậy, nàng sẽ thương tâm, rốt cuộc……”
Trên mặt Nam Cung Ngạo Tuyết lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly mang theo một chút đau lòng.
“Tuyết Nhi, nàng chính là quá thiện lương, nữ nhân này bắt nạt nàng thành như vậy, nàng còn biện hộ vì nàng ta, nàng ta chính là trước nay đều không đối đãi với nàng như tỷ tỷ.”
Ánh mắt Tư Đồ Khiếu thưởng thức mà nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết, chỉ có nữ tử tuyệt sắc xuất trần giống như nàng mới xứng làm Thái Tử Phi của hắn, còn nữ nhân Nam Cung Ly kia, chỉ là liếc mắt nhìn một cái đều cảm thấy hết muốn ăn.
Loại phế vật ngu ngốc này, muốn làm Thái Tử Phi của hắn? Quả thực buồn cười.
“Điện hạ, Tuyết, Tuyết Nhi không có tốt được như chàng nói.”
Gương mặt Nam Cung Ngạo Tuyết phiếm hồng, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, đôi mắt đẹp đầy cảm động. Nam Cung Ly cưỡng chế co rút đau đớn trong lòng, nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt này, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Hiện tại thân thể này là của nàng, mặc kệ hồn phách Nam Cung Ly trước kia đi rồi, hay còn tàn lưu ở thân thể này, nàng đều sẽ không tiếp nhận người nam nhân này.
Thái Tử Phi chó má gì đó, nàng mới không hiếm lạ.
“Hai vị thực sự có lịch sự tao nhã, ban ngày ban mặt cô nam quả nữ (trai đơn gái chiếc), ngượng ngùng quấy rầy hai vị, tiếp tục!”
Nam Cung Ly cười lạnh một tiếng, bọn họ phạm tiện là chuyện của bọn họ, nàng mới không có hứng thú quan sát bọn họ biểu diễn ghê tởm.
“Làm càn, nữ nhân ngươi này, dám mở miệng nói bóng nói gió làm bẩn bổn Thái Tử, người tới, áp nàng xuống phạt năm mươi đại bản.”
Thái Tử Tư Đồ Khiếu trên trán nổi gân xanh, trong mắt lóe lửa giận, còn chưa từng gặp qua nữ nhân lớn mật dám không đặt hắn ở trong mắt như thế.
Cố tình nữ nhân này còn là phế vật hắn luôn luôn chán ghét, quả thực buồn cười.
“Thái Tử điện hạ là muốn cho tất cả mọi người biết ngươi vì hồng nhan trượng trách vị hôn thê ta đây sao, còn có, nơi này là Nam Cung phủ, dù thế nào, điện hạ cũng nên lưu một chút mặt mũi cho gia gia chứ?”
Nam Cung Ly híp mắt, cười như không cười mà nhìn hắn, trên mặt không có chút khiếp đảm sợ hãi nào.
“Phì, vị hôn thê? Thực nhanh sẽ không phải, còn có, Thái Tử Phi trong lòng bổn Thái Tử, chỉ có một mình Tuyết Nhi, những người khác mơ tưởng, nếu lại để ta phát hiện ngươi bắt nạt Tuyết Nhi, cho dù là không nể mặt Nam Cung Liệt, bổn Thái Tử cũng muốn làm ngươi không chết tử tế được.”
Tư Đồ Khiếu tới gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nam Cung Ly, giọng điệu lạnh nhạt, biểu tình kiêu căng đến cực điểm, mặt đầy ghét bỏ chán ghét, giống như thật sự không chịu nổi Nam Cung Ly trước mắt.
Nam Cung Ngạo Tuyết bên cạnh nghe được, vô cùng vui mừng, đôi mắt đẹp dính ở trên người Tư Đồ Khiếu, khóe mắt chứa nước mắt cảm động, cả người giống như một đóa tuyết lê bị hòa tan, hận không thể dựa toàn bộ thân thể mềm mại vào trong lòng Tư Đồ Khiếu.
Nam Cung Ly cười nhạo, khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người rời đi, lại tiếp tục ngốc ở đây, nàng sợ sẽ nôn ra tất cả đồ ăn buổi sáng.
Tư Đồ Khiếu vừa ôm lấy Nam Cung Ngạo Tuyết, vừa ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Cung Ly, cảm giác nữ nhân này hình như đã thay đổi, nhưng nơi nào thay đổi thì trong lúc nhất thời lại không thể nói ra.
Nhoáng cái, năm ngày qua đi, từ ngày đó sau khi bị ghê tởm tới mức Nam Cung Ly không còn bước ra khỏi cửa viện một bước, lực linh hồn tiêu hao lúc trước cũng khôi phục lại ở sau ba ngày, hơn nữa tràn đầy hơn trước không ít.
Nam Cung Ly đứng ở trước đan lô, lực linh hồn tập trung độ cao, này đã là một phần thảo dược luyện chế Khư Sẹo cao cuối cùng, lại thất bại, chỉ sợ thật phải cầm cố trang sức.
Lúc trước đã thuận lợi luyện hóa mấy loại thảo dược, chỉ còn lại cỏ Tỳ Bà năm mươi năm, là loại khó luyện chế nhất.
Ném cỏ Tỳ Bà màu nâu vào đan lô, lực linh hồn toàn thân bao trùm, ngọn lửa nháy mắt bừng lên.
Ngọn lửa sáng quắc, cỏ Tỳ Bà không chút sứt mẻ, Nam Cung Ly thúc giục lực linh hồn, ngọn lửa mạnh hơn một chút, độ ấm không khí chung quanh bỗng nhiên tăng lên, Cung Vu lơ lửng ở giữa không trung bên cạnh nhướng mày, híp mắt nhìn lửa trong lò, mấy ngày nay, chính mắt chứng kiến thiên phú thao tác ngọn lửa của nha đầu này, không thể không nói, nàng là Đan Giả có tiềm lực nhất hắn từng gặp qua, thành tựu ngày sau, nhất định không thấp.
Chuyện này làm hắn không nhịn được thấy được hy vọng, trời biết mỗi ngày ngốc ở trong Thông Thiên Tháp không thấy ánh mặt trời này nhàm chán cỡ nào, hắn đã thật lâu không ngửi được hương hoa, không thấy được trời xanh mây trắng.
Nếu nàng có thể trở thành một thế hệ Đan Thánh, nếu có thể luyện chế một khối thân thể vì hắn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.