Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 77: Hiểm lộ (Tứ)




Lục tử nói: “Vừa khéo, chẳng chết móng nào. Thằng ranh Tào Dương kia mạng thật lớn nha. Băng chỗ nào cũng nứt, ấy thế mà nơi nó đứng lại chẳng hở khẽ nào. Nhưng nó cũng bị người khác lôi xuống. Ngoại trừ ba người chúng ta còn sống ra, bọn Tào Dương thì có tên lang băm Lưu Đào, thêm một gã đầu trọc lóc hay la hét ra thì… còn lại ai cũng bị thương cả. Chúng ta quả thật là vô cùng may mắn đó.”
Ngưu Giác vẫn chưa hết khóc nói: “Còn có ngựa của ta nữa… Ngựa của ta… tất cả đều xong rồi…. Bọn mi quả nhiên là…”
Lục tử cắt ngang lời cậu ấy: “Đừng nói nhảm nữa. Cái gì mà thần rồi lại ma, chúng ta nhìn thẳng vào sự thật có được không? Hiện giờ trừ một con ngựa của chúng tôi ra, thì tất cả đều đã tiêu tùng hết rồi. Bọn Tào Dương sẽ không có ngựa nữa, này thì đến mang dụng cụ cũng không xong. Chúng ta phải nhanh chóng đến Tuyết Sơn, xem thử có thể tận lực bù đắp tổn thất. Nếu không, ai cũng sẽ có chuyện đấy.”
Tôi lại ho thêm vài cái, sờ sờ mặt, sau đó nhìn xung quanh, cảnh sắc thật sự quá thê lương. Tuyết phủ trắng xóa như một cánh đồng mênh mông vô bờ bến, nhìn thế nào cũng không thấy được đầu đuôi, chỉ có gió là rít lên từng hồi cùng bọt tuyết đang tàn sát bừa bãi. Những thứ khác cũng chẳng rõ ràng gì. Cách đó không xa, ngựa vì vừa trải qua một cơn khủng khiếp còn đang hồn hộc thở gấp. Bọn Tào Dương hiện đang băng bó gần đó, tôi đấm vào mặt tuyết đầy bất lực, còn lại chỉ 7 người thôi, rồi hít sâu một hơi hỏi: “Chúng ta mất những gì?”
Bạch Dực nói: “Thực phẩm, đến một chút thuốc men cũng không có, vài thứ linh tinh…. Chủ yếu là chẳng còn gì nhiều cả. Nói chung phải mau chóng tiếp tế mới được.”
Anh nhìn tôi một chút rồi hỏi: “Lúc rơi xuống cậu còn thấy những gì nữa?”
Anh vừa dứt lời tôi liền nhớ lại hố băng đầy chết chóc kia. Tôi lắc lắc đầu nói: “Dưới đó quá mờ mịt, nhưng tôi cảm thấy còn có rất nhiều cột băng nhọn hoắc, không biết vì sao lại có nữa. Tóm lại là nếu có thứ gì đó ngã xuống dưới, trừ khi là nhỏ như chuột, còn không. chắc chắn sẽ bị xuyên thủng cho xem. Sau đó toàn bộ máu đều sẽ ngấm vào cột băng. Bất quá, dưới đó quá sâu, quá mờ tôi cũng chẳng nhìn rõ đó là những gì nữa.”
Bạch Dực nghe xong thì thì thầm nói 1 câu: “Quả nhiên…” Sau đó anh nhắm hẳn mắt, lúc mở ra lại có vẻ nôn nóng dị thường. Anh nhìn ra chỗ xa xa, nơi chẳng rõ hình dáng núi non là gì kia nói: “Chúng ta cách mục tiêu cũng không xa lắm đâu….”
Tôi nghe anh nói vậy thì giật nảy người. Bạch Dực nhìn thẳng vào mắt tôi, lập lại thêm lần nữa: “Chúng ta cách mục tiêu cũng không xa lắm đâu. Đó là hầm tế tự vây ngoài Hà Bá điện đó….”
Tôi và Lục tử cùng mở miệng hỏi: “Tại sao anh biết?”
Bạch Dực vừa định trả lời thì Ngưu Giác bỗng chỉ vào một đám người ở xa xa nói: “Mau nhìn kia! Có người đến!” Nói xong thì cậu ấy tự giơ tay đưa qua đưa lại như báo cho họ biết rằng chúng tôi đang gặp nạn.
Tôi ngay lúc đầu cũng vô cùng vui vẻ, đây là cảm giác được cứu sống. Nhưng đồng thời với cái vẫy tay, tôi liền thấy được bọn người kia đang đứng bên cạnh Tào Dương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi, miệng lại hơi nhếch mép cười. Bạch Dực cũng nhìn ra bọn người này không giống như những lữ khách bình thường. Chúng là bám theo chúng tôi mới đến đến đây. Lục tử cứng người lại, buông thỏng luôn cả hai tay, ba người chúng tôi đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. Lượng người của bọn họ so với chúng tôi thì đông hơn rất nhiều. Hơn hết, lại tạo cảm giác được vũ trang hoàn hảo, thậm chí có cả ngựa nữa. Bầu không khí thoáng cái trở nên rất căng thẳng, lúc này Tào Dương bỗng có hành động. Hắn nhanh chóng đứng lên, đưa mắt nhìn Lưu Đào và tên đầu trọc lóc một cái. Hai người đó liền lập tức đến bên cạnh hắn. Chẳng bao lâu sau, thì bọn người đó đến gần bên chúng tôi. Đầu tiên là vây chặt lấy, sau đó có một lão già bước xuống ngựa. Tôi không biết lão ta, nhưng lại nhận ra người ở sau lưng là lão Tề què rất rõ ràng. Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục tử, mắt cậu ta tràn ngập vẽ khó hiểu và cảnh giác.
Ngưu Giác nhìn bọn chúng, cho rằng đó là người đến giúp đỡ, vội vàng van xin lão già kia. Nhưng khi ông ta bước sang một bên, chúng tôi liền nhìn rõ tình hình, biết chắc bọn chúng có chuyện mới đến. Tôi hạ giọng thì thầm với Lục tử: “Cậu, con mẹ nó, không phải nói là đã cắt đuôi rồi sao. Tại sao lão Tề què kia lại tới được đây chứ? Nhóc con mày đang làm trò khỉ gì đó!”
Lục tử cũng không giử được giọng sởi lởi ngọt xớt như trước nữa, ngược lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Mình thì làm trò gì được. Bọn chúng là do thằng khốn họ Tào kia dẫn đến đấy. Cậu không thấy dọc đường nó luôn làm dấu để lại sao. Mình đã lén xóa đi rồi, không ngờ chúng vẫn tìm đến.”
Bạch Dực đứng cạnh bên tôi, mắt anh cũng vô cùng cảnh giác. Hô hấp của mọi người đều nghẹn lại, đến không khí cũng không dám hít mạnh một cái. Lục tử len lén vỗ vỗ lưng tôi, sau đó như lãnh đạo gương mẫu mà hỏi thăm: “Ông chủ Tề sao cũng đến đây thế? Không phải nói là giao cho chúng tôi làm việc, bên ông chỉ phụ trách cung cấp thiết bị thôi sao?”
Lão Tề què cười gian trá chỉ chỉ vào vòng người đang vây chặt mà nói: “Kha kha, chú đây không phải đến để trang bị cho các cháu sao!”
Bọn người chúng tôi đều chú ý đến ông già kia, nãy giờ chẳng thấy lão nói gì cả. Mãi đến khi Tào Dương đến trước mặt thì thầm vài câu gì đó, thì ánh mắt lão mới khẽ động, sau đó thốt lên: “Quyên muội chết rồi?” Tôi thật không ngờ ông lão này khi cất tiếng, giọng nói lại thô đến thế. Dường như khí quản đã bị cắt mất đi vậy.
Tào Dương cung kính từng chút gật đầu nói: “Vâng ạ. Nghĩa phụ, là con không tốt không chăm sóc kỹ càng, để Uyên muội phải chết.”
Lão già khoát tay, ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó thì bước đến trước mặt chúng ta. Lục tử liền phát hiện ra lão cũng chẳng lương thiện gì, vội theo bản năng mà trốn ra sau lưng chúng tôi. Vì thế lão ta liền cùng chúng tôi mặt đối mặt. Tôi thấy lão ta vô cùng cao lớn, đứng cùng với lão thì lão Tề què kia thật chẳng đáng vào đâu cả. Nhưng mắt lão lại toát lên một sự đa mưu túc trí, thần sắc thật âm hiểm độc ác. Ánh mắt này làm tôi cực kỳ khó chịu, đáng ghét hơn cả cái nhìn xăm xoi của lão Phan hói nữa. Nếu so sánh, thì lão Phan hói thật giống ông già Noen thân ái dễ gần vậy.
Lão già quan sát tôi một lúc rồi cười lạnh lùng nói: “Người vô hồn, ha, xem ra cuối cùng cũng vào được Hà Bá điện rồi.”
Bạch Dực nắm tay tôi, nhìn về phía lão già hỏi: “Ông là ai? Tại sao lại biết về Hà Bá điện?”
Lão già cùng Bạch Dực so mắt hồi lâu, bỗng cười nói: “Người sinh sau như ngươi kỳ thật đã biết ta là ai rồi, sao giờ vẫn còn hỏi thế kia?”
Ba người chúng tôi bị đám người kia vây lấy, muốn chạy cũng không thể nào, trừ khi núi A Ni Mã Khanh này quả thật có thần đến giúp chúng tôi. Hơn hết, ở chỗ này nếu bọn xấu muốn giết chúng tôi chỉ cần ném đại chúng tôi xuống hầm băng thì chẳng ai biết cả. Bất quá, nhìn ông lão này, xem ra cũng không muốn giết chúng tôi, mà muốn đi vào Hà Bá điện. Lão đang hứng thú đánh giá chúng tôi thì bỗng nghe lão Tề què đang đứng bên cạnh hỏi: “Triệu lão gia, ngài định lúc nào thì khởi hành?”
Lão gọi như vậy khiến đầu óc tôi quay cuồng. Triệu lão gia… ông chủ Triệu? Ông chủ Triệu không phải đã sớm chết rồi sao! Lão thấy chúng tôi kinh ngạc như vậy, liền nhếch mép cười nói: “Hừm, để bọn người sinh sau bọn ngươi dẫn đường, ta sống cũng phí hết vài tuổi.”
Tôi thoáng cái liền cảm thấy chuyện như đang lộn nhào trở về. Nó khiến tôi rùn mình, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, Lục tử chẳng lẽ lại lợi dụng tôi nữa. Tôi vội nắm lấy áo cậu ta lắc lấy lắc để mà nói: “Mẹ nó, mất hết cả buổi, thì ra đây là nguyên nhân khiến mày lên núi! Cái gì không thể không đi, nếu không sẽ không thể gánh vác nổi! Hừ, tao thế mà lại tin mày như vậy!”
Lục tử nói cũng cả buổi, tôi vốn chẳng nghe rõ được cậu ta đang lải nhải cái gì. Bạch Dực tách hai chúng tôi ra, sau đó đè vai tôi xuống nói: “Chuyện không đơn giản như vậy, Lục tử chẳng cần hoảng sợ vô ít.”
Lục tử bị tôi nắm đến ho lên, trừng tôi một cái, sau đó lại nhìn lão già nói: “Ông là ông chủ Triệu, vậy ông chủ của tôi là ai thế?”
Lão già hừ lạnh một tiếng, không trả lời câu hỏi của Lục tử mà chỉ vào đống thiết bị nói: “Mấy thứ kia, các ngươi cứ tự nhiên sử dụng. Chỉ cần tiếp tục hợp tác, ta đây chắc chắn sẽ không hành động gì đâu.”
Lão vừa nói xong, tôi liền nghe được tiếng gấp dao vang lên từ phía sau. Cổ bỗng chốc co rút lại, người cũng tĩnh lặng và lạnh lẽo hơn rất nhiều. Ít ra, giờ đây tôi không có thời gian tính sổ với Lục tử, vì nhìn lão già này thật giống với hình dáng của Đỗ Nguyệt Thăng[1] … trùm xã hội đen khét tiếng vào những năm 30!
Lão tiếp tục nói: “Các ngươi hẳn rất muốn ta nói bí mật của mình. Sao? giờ có muốn hợp tác hay không?”
Bạch Dực nhìn tôi một chút, sau đó thì thầm: “Giờ chúng ta dù có biết gì đi nữa, thì chỉ có một con đường duy nhất. Nếu không hợp tác chỉ còn nước bị cọc băng dưới kia xuyên qua mà thôi!”
Ba chúng tôi chỉ có thể gật đầu. Tiếp theo, Tào Dương lại chỉ vào Ngưu Giác nói: “Còn nó phải làm sao? Hay là khiến nó phải câm miệng vĩnh viễn?”
Họ Triệu cười lạnh lùng nhìn Ngưu Giác đang ngồi xổm trên mặt đất, sau đó nói: “Bạn của các ngươi, chẳng có tác dụng gì lớn.”
Họ Triệu vừa dứt lời, tôi liền thấy hai gã đàn ông từ hai bên trái phải cầm lưỡi lê sấn đến bên cạnh Ngưu Giác, một tên trong đó vung tay lên. Mắt thấy lưỡi dao đang dần hạ xuống, Ngưu Giác sợ đến nỗi chẳng còn sức phản kháng. Tôi vội vàng hét lên: “Người ngày cũng như chúng tôi! Không được giết cậu ấy!”
Người vung dao nghe mấy lời này liền dừng lại, mắt nhìn thủ lĩnh của mình là họ Triệu. Ngưu Giác thật biết ơn nhìn tôi, thật ra lòng tôi cứ luôn muốn xin lỗi cậu ấy. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một người dắt ngựa nho nhỏ, nếu không phải vì chúng tôi đã chẳng buộc mình lên núi làm gì. Giờ vẫn là vì chúng tôi mà bị kẻ khác kề dao vào người thế kia. Lúc này, họ Triệu cũng đã đưa mắt ra hiệu, tên kia liền thả Ngưu Giác. Tay chân cậu ta vì sợ mà nhũng ra cả, khiến tôi phải kéo lê về.
Họ Triệu phất tay, nhường chúng tôi lựa chọn trang bị. Bạch Dực nhìn lão một chút rồi cũng bước đến nơi đang bị vây quanh. Lục Tử bảo tôi chăm sóc cho Ngưu Giác xong cũng theo Bạch Dực cùng nhau lựa chọn trang thiết bị cần thiết. Bọn người này quả là thứ gì cũng có, phỏng chừng thăm dò Bắc Cực chắc cũng cần nhiêu đây thôi. Bạch Dực đã nhanh chóng lựa được ba túi, sau đó chúng tôi lại sàn lọc thêm lần nữa. Tính thêm cả Ngưu Giác, thì chúng tôi có tất cả 4 người cùng chuẩn bị. Thế nhưng những thứ này lại không có vũ khí, xem ra ông già kia vốn không nghĩ là sẽ để chúng tôi còn sống ra ngoài.
Ông chủ Triệu nhìn Bạch Dực lựa chọn những thiết bị kia thì gật đầu tán thưởng nói: “Nhóc nhà ngươi rất có năng lực. Nếu có thể về được, sau này làm việc cho ta, đảm bảo ngươi danh lợi đều có.”
Bạch Dực mặt lạnh như tiền nhìn thoáng qua lão. Sau đó từ tốn cầm túi đưa cho chúng tôi. Tôi vỗ vỗ Ngưu Giác, nói với cậu ta: “Người anh em Ngưu Giác, khiến cậu uất ức rồi. Cậu chịu khó đi cùng chúng tôi. Nếu giờ để cậu lại đây, e rằng rất có thể chúng sẽ giết người diệt khẩu.”
Ngưu Giác gật đầu, sau đó mang chiếc balô tôi vừa đưa cho lên lưng. Cổ họng cậu hơi động đậy, hỏi tôi: “Rốt cuộc thì chúng là ai?”
Tôi khoát tay, ý bảo cậu ấy đừng hỏi nữa, giờ đây mạng sống của chúng tôi đều đang ở trong tay bọn người đó. May mắn duy nhất của tôi chính là Bạch Dực vẫn còn đang giữ ngọc Huyền Hoàng và thẻ đồng trong ba lô. Mấy thứ này vẫn chưa rơi vào tay bọn chúng. Vũ khí tuy rằng đã mất đi, thế nhưng Bạch Dực rất thông minh khi chọn hỏa châu và xẻng chuyên dụng, nếu đến thời điểm then chốt đều có thể dùng làm vũ khí gián tiếp. Những cái khác là một vài vật dụng chiếu sáng, thực phẩm và thuốc men.
Chọn tới chọn lui đều đã xong, ông chủ Triệu nhìn thế núi một chút rồi nói: “Cứ tưởng dịch số được như vậy ngoài ta ra thì không còn ai khác. Đến bọn già kia còn không biết đến một sợi lông nữa kia. Thật không ngờ người trẻ tuổi như ngươi lại có thể thi triển dịch số đến tận đây. Không tồi a! Nhóc con này hẳn là có lai lịch. Nhưng ta nói cho ngươi biết, đây chỉ là hầm chông dùng để tuẫn tán quanh Hà Bá điện. Hà Bá điện thật sự vẫn đang được canh gác bên trong, chỉ có thể thông qua sông băng mới tìm được thôi.”
Tôi nhìn Bạch Dực, chả trách anh cứ một mực phải đi vào sông băng, hẳn là muốn tại nơi này cắt đuôi bọn Tào Dương, sau đó tiến vào Hà Bá điện. Lão Tề què nhìn trang thiết bị đã chuẩn bị kỹ càng, liền nói với ông chủ Triệu: “Lão gia, chuyện ngài dặn tôi đã làm xong cả rồi, sau này phải dựa vào một mình ngài thôi. Tôi có bảo anh em đưa ngài đến đây, về phần thủ hạ của tôi ngài có cần không….”
Lão già khoát tay nói: “Không cần, để lại Tào Dương, A Côn thêm Lưu Đào là được rồi. Người khác, ngươi đều dẫn đi.”
Lão Tề què nghe ông già kia ấy thế mà không mang theo thủ hạ liền có hơi phản ứng. Lão nhìn chúng tôi đầy kiêng dè, sau đó lại nhìn ông già kia mà nói: “Lão gia, thêm vài người cũng… không nhất thiết phải ít thế ạ. Ngài không cần mang người theo để trông chừng chúng sao?”
Ông chủ Triệu mở miệng ha ha cười lớn rồi nói: “Tề lão đệ, cách ta làm việc, đệ hẳn đã biết rất rõ ràng. Phàm đã xắp xếp chuyện gì đều không để xảy ra sai lầm. Vì để tiến vào Hà Bá điện nên đã trả giá là hi sinh chính em ruột và con gái của mình. Mà Hà Bá điện không phải là nơi người phàm có thể đến gần được. Thủ hạ của đệ đi theo cũng… chỉ là chịu chết thôi.”
Ông chủ Triệu này và người tiếp xúc với chúng tôi trước kia hoàn toàn không giống nhau. Ông chủ Triệu lúc trước từ trong ra ngoài đều toát lên dáng vẻ của một thương nhân có tri thức cao thâm. Còn người này từ khí chất đến ánh mắt, mỗi hành động của lão ta đều phát ra một loại khí thế. Tuy đã già nhưng loại khí thế đó lại khiến người khác sợ hãi. Lão Tề què nói cho cùng cũng chỉ là tay chân của lão ta thôi. Cứ như thuộc hạ trung thành, ông chủ nói gì cũng không dám cãi lại, cắm đầu vâng dạ nhất nhất làm theo. Thật ra tâm địa sâu xa của lão Tề què tôi đã nhìn ra từ lâu. Lão muốn để người của mình kề cận ông chủ Triệu, đợi đến lúc rối loạn thì đục nước béo cò. Nhưng ông chủ Triệu chính là ông chủ của Lục tử đấy, về cơ bản còn cáo già khủng khiếp hơn nhiều. Những người lòng dạ nông cạn như chúng tôi thật không thể nào so cùng được.
Bạch Dực vẫn đứng bên cạnh tôi. Mặt vẫn lạnh lùng như cũ, mắt anh so với băng tuyết còn lạnh hơn nhiều. Thật nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. Nói chung tình huống hiện tại chỉ có duy nhất con cáo già siêu cấp Bạch Dực này mới đủ lực để đấu trí với chúng thôi. Tôi cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng gần anh. Nhưng mà, nếu bị bức đến cảnh phải đối mặt giữa sống và chết, tôi cũng sẽ không bó tay chịu thua đâu. Lúc trọng điểm mà nhắm mắt buông tay, sợ rằng Bạch Dực sẽ mồ côi vợ mất.
Lão Tề què để lại cho chúng tôi 3 con bò Tây Tạng. Chúng tôi còn có thêm 3 con ngựa của Ngưu Giác nữa. Nói chung đội tuy ít người, nhưng trang bị lại rất cao cấp. Lão Tề què sắp xếp xong xuôi thì nhìn ông chủ Triêu gật đầu một cái, xong liền rời khỏi. Ông chủ Triệu nhìn bọn thuộc hạ nói gì đó, tôi đoán chắc đang bảo chúng trông chừng lão Tề què, sợ lão ta theo đuôi. Bọn chúng rời đi, chúng tôi giờ đây chỉ còn lại tám người ở nơi này.
Tào Dương đứng cạnh bên ông chủ Triệu, nhìn lão nói: “Nghĩa phụ, giờ chúng ta nên làm gì ạ?”
Ông chủ Triệu hơi mỉm cười chỉ vào Bạch Dực nói: “Để tên này dẫn đường cho chúng ta. Hắn biết Hà Bá điện ở đâu, chẳng cần gấp gáp làm gì.”
Bạch Dực vẫn lạnh lùng như cũ, anh cất tiếng: “Phải đi qua sông băng. Lúc đi phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ rơi xuống hầm tuẫn táng.”
Ông chủ Triệu cười cười làm động tác xin mời. Sau đó bốn người chúng tôi lại bất đắc dĩ trở thành người tiên phong dẫn đường.
Bạch Dực vẫn chọn cách dùng dây buộc lại như cũ. Sau đó anh nói: “Tôi ngay từ đầu đã đoán được chỉ có ở chỗ quanh năm băng tuyết này. Giờ xem ra thật đúng như vậy, đây vốn là một trận pháp. Nói cách khác, nếu chúng ta không may mắn, bước nhầm vào chỗ băng dễ vỡ, khi ngã xuống chắc chắn sẽ thành vật hiến tế ngay. Trận này gọi là thiên nhiên liên sơn trận, do dựa vào thế núi liên tiếp mà tạo thành. Có tất cả 64 cách đi, nhưng mỗi đường chỉ có thể bước qua một lần. Hiện tại chúng ta có tám người, vậy tối đa chỉ có thể đi được tám lần. Mà cùng một cách thức không thể làm lại lần thứ hai. Lúc nãy chúng ta đã đi qua một lần rồi, trừ tôi ra thì còn bảy lần nữa.”
Lục tử hỏi: “Nếu người nào cũng không xong thì phải làm sao? Ở đây chỉ có mình anh là biết về dịch số núi non thôi. Chúng tôi ai cũng không biết hết.”
Bạch Dực mỉm cười, sau đó lấy từ hành lý trên lưng ngựa của Ngưu Giác ra một túi đựng băng gạc cầm máu, nói: “Chúng ta đồng nhất thì có thể bước qua mà.” Anh bước lên trước, sau đó ném túi băng gạc qua cho tôi rồi nói: “Tiểu An qua đi, sau đó ném lại cho tôi.”
Anh làm vậy chúng tôi mới hiểu. Là anh đang chỉ cho chúng tôi vị trí. Như vậy mấy người chúng tôi chỉ cần đi một lần là đủ rồi. Tuy làm vậy để đi qua trận pháp thật khôi hài, nhưng thật sự không còn cách nào khác cả. Nói chung, một đám đàn ông chúng tôi như chơi đá cầu mà dần dần bước qua đường. Lúc Bạch Dực bảo đến lược Lục tử thì ông chủ Triệu lại cười nói: “Để Lục tử đi sau cùng. Bọn ta qua trước.”
Bạch Dực lạnh lùng gật đầu nói: “Phục quái khởi hư, bát quái chung vu nguy dương.” Không ngờ lão già không cần chờ Bạch Dực ném cho túi băng gạc đã tự bước lên trước, lúc đi cũng ổn định như khi đúng. Xem ra, tuy kiến thức về liên sơn dịch số của lão ta không tinh thông bằng Bạch Dực, nhưng vẫn cao hơn tri thức thông thường nhiều lắm.
Người cuối cùng là Lục tử cũng đã qua khỏi. Chúng tôi lúc này mới bắt tay vào tính cách để vượt qua một ải khó khác. Ngẩng đầu liền thấy, trước mắt là chân núi Mã Thấm Bảo Mộc Lạp. Thì ra do mù mờ đường đi, mà tôi đã vượt qua lộ trình vô cùng gian nan của sông băng lúc nào cũng không hay không biết. Nơi này chính là chỗ vô cùng huyền bí của núi Mã Thấm Bảo Mộc Lạp. Thế núi như hình răng cưa, dưới đó còn có hầm chông bất ngờ. Tôi thấy hình ảnh về nơi này thật ít hơn núi A Ni Mã Khanh nhiều lắm. Hình như chẳng mấy ai quay phim hay chụp hình cả. Hay chúng tôi chính là bọn người duy nhất đến đây trong vòng mấy trăm năm qua. Đứng dưới núi, chúng tôi có một loại cảm giác sợ hãi. Áp lực này thật vô cùng lớn, như muốn bẻ gãy, nghiền nát tất cả mọi thứ, lại như muốn phản kháng, không cho ai bước vào cả. Thế nhưng, từ sâu trong lòng tôi lại có tiếng cổ vũ, muốn tôi phải vào trong đó. Lúc này, tai tôi bỗng nhiên lại muốn nghe đọc kinh. Là tiếng tụng niệm mà tôi đã nghe được trong khoảng thời gian cận kề cái chết ở Linh viên. Âm thanh đó thật quỷ dị cứ quanh quẩn âm ỉ nhưng không biết chỗ nào phát ra. Nó âm trầm như tiếng chuông, khiến linh hồn của tôi vỡ nát. Âm thanh cổ quái, kinh văn cổ quái, còn có cả tiếng kêu gào cổ quái…
[1] Là một đại ca xã hội đen ở Thượng Hải thời Quốc Dân Đảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.