Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 72: A ni mã khanh (tam)




Lục tử hơi lùi về sau, cậu ta nhăn chặt mày suy nghĩ thật lâu, sau mới ngẩng đầu nói: “Không thể không đi. Tính mình vốn nhát sẵn rồi, nhưng thật sự không thể không đi. Nếu không thì hàng của ông chủ Triệu mình sẽ chẳng có cách nào thu được. Ông già kia đã đem mạng của tất cả mọi người đặt cược vào nó, nhất định là sẽ ghê ghớm lắm. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Nếu phận mình mỏng không có mạng hưởng phú quý, thôi thì cùng cậu xuống âm phủ cho có anh có em vậy.”
Tôi không ngờ cậu ta lại nói như vậy, muốn khuyên thêm chút nữa, nhưng Bạch Dực đã cắt ngang: “Giờ chỉ mới mở đầu thôi, chuyện sau này chỉ hai chúng ta thật sẽ không xong đâu, thêm Lục tử giúp đỡ vẫn hơn.”
Không biết tại sao, khi nghe Bạch Dực nói những lời này tôi lại thấy như mình vừa bị nhúng vào một chậu nước đá, ớn lạnh từ đầu đến chân, hơi thở dồn dập nhưng đầy ngột ngạt. Chúng tôi hẳn đã không còn nhiều thời gian. Thật sự cả ba chúng tôi đều ngầm biết, người vô hồn được nhắc đến cuối cùng rất có thể chính là tôi. Tôi không biết tại sao lại gọi là vô hồn, như đang phủ định một người còn sống vậy. Tôi nhất thiết phải biết được tất cả. Nên cũng không đôi co với Lục tử nữa. Nghe những lời của Bạch Dực, mặt tôi hơi giản ra một chút. Lục tử hớp một ngụm trà, cùng ăn tối với chúng tôi xong thì về nhà mình. Đến nửa đêm, cậu ta lại gọi điện,n ói 4 giờ chiều ngày mai sẽ lên máy bay, đến Tây Ninh[1] trước, sau đó sẽ có người sắp xếp đến Mã Đa. Cậu ta bảo chúng tôi mang theo chứng minh nhân dân và vài vật dụng cá nhân cần thiết thôi, những thứ khác đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Nhưng lại đặc biệt căn dặn lão Bạch phải mang những thứ hữu dụng kỹ càng.
Về mặt này, Lục tử chính là cao thủ rồi. Chuyến đi núi lần trước, chúng tôi đã có dịp chứng kiến sự chu đáo vững chải, và cả thực tế của thằng ranh kia. Tôi giờ cũng không cần lo nhiều nữa, liền quay đầu đem mấy lời Lục tử nói khi nãy thuật lại cho Bạch Dực nghe, bỗng thấy anh như đang thất thần nhìn thẻ đồng kia. Tôi hỏi anh có gì quái lạ không? Chỉ thấy anh không hề đáp lại. Tôi phải lay lay một chút, anh mới từ từ khôi phục thần trí, hỏi tôi sao thế. Tôi nói: “Nó có gì mà anh nhìn thất thần thế? Kia chẳng lẽ còn vấn đề gì sao?”
Anh lắc lắc đầu, dùng ngón cái miết cằm nói: “Không, không có vấn đề gì cả. Anh đang nhớ lại chút chuyện trước kia. Anh từng….. trải qua một chuyện. Nếu không có chuyện đó, tóm lại nếu không có chuyện đó thì làm gì anh đến một mống bạn gái cũng không có, cũng sẽ không đến thành phố này.”
Bạch Dực rất ít khi kể chuyện của mình, nhưng khi anh ấy nói về bạn gái tôi nghe thật chói tai, liền hậm hực đáp lại: “Đúng vậy nha, để một nhân tài như anh ấm ức hạ mình nơi này thật không phải. Ở đây cũng có sao đâu, dù gì cũng có thể tìm được một em xinh gái nào đó, đất khách quê người tình thương mến thương vân vân và vũ vũ. Không ngờ anh vớ nhầm ngay một thằng đàn ông dữ dằn, ấm ơi là ấm ức ơi là ức mà.”
Anh nghe chắc là hiểu ngay ngụ ý của tôi rồi. Thế nhưng không bị tôi chọc cho bốc hỏa ngược lại còn đẩy đẩy kính nói: “Như vậy, có phải là cưng nên bồi thường chút gì vân vân vũ vũ cho anh không? Hử?”
Tôi bỗng ý thức được không khí nguy hiểm, liền thận trọng nhìn anh, lo ngại nói: “Anh thôi đi, đã không còn sớm nữa. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường, tự quay về phòng mình ngủ đi.” Nói xong, mắt tôi cảnh giác nhìn chằm chằm xem chừng hành động của anh, vừa né tránh vừa rút lui về phòng của mình. Nhưng Bạch Dực lần này không mạnh mẽ cản tôi lại nữa, anh hơi mỉm cười với tôi, sau đó ánh mắt lại trở nên rỗng tếch, chìm đắm trong suy nghĩ gì đó. Tôi thật không yên tâm, không biết có nên về lại phòng không nữa. Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói cho tôi biết. Tôi còn phải đoán mò mấy bí mật kia trong bao lâu nữa?
Vì ngủ trễ, nên tôi không cách gì dậy sớm được. Bạch Dực như đang lôi tôi xuống giường vậy. Mắt vừa mở ra là nhắm tịt lại ngay, đang cực kỳ mệt mỏi, vốn ngủ là không muốn dậy chút nào cả. Tôi hỏi anh gắp gáp chuyện gì, đến 4 giờ chiều mới lên máy bay kia mà, để tôi ngủ thêm chút nữa thì làm sao nào. Bạch Dực liền nghiêm mặt, sắc lạnh nói: “Cậu sao luôn giống đàn bà con gái ngủ nướng thế kia. Tôi cần chuẩn bị chút đồ, cậu phải giúp tôi đấy.”
Tôi nghe xong liền nổi điên lên nói: “Đàn bà con gái thì được ngủ nướng à? Con mẹ nó, anh đúng là kỳ thị! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cấm không được so sánh tôi với đàn bà mà. Được rồi! Chuyện gì thế, không có ông đây liền không xong sao!” Thật ra lòng tôi lại muốn hét lên, anh luôn gọi tôi là bà xã của anh mà, anh nỡ lòng bắt bà xã mình làm khổ sai sao? Nhưng vừa nghĩ đến thôi đã xấu hổ rồi, còn trông mong gì nói ra miệng nữa chứ. Thế là lại lười cãi cọ cùng anh. Sau khi tắm táp xong, thì anh đưa cho tôi một cái bánh bao nói: “Ăn sáng đi, xong thì giúp tôi gói mấy thứ này lại. Dù sao cậu cũng mạnh khỏe, khi ấy ai cũng phải tự mang lấy một túi to.”
Tôi cầm lấy cái bánh bao, nhìn anh lấy từ trong tủ âm tường ra rất nhiều thứ. Trong đó còn có một cái hộp trông như dùng để đựng kiếm. Mấy thứ lỉnh kỉnh này, lúc chuyển nhà tôi có thấy qua một lần, chỉ biết là bảo bối của Bạch Dực, lúc bình thường sẽ không lấy ra chơi đâu. Mấy lần nguy ngập trước đây cũng không thấy anh đụng đến. Tôi bực mình nuốt hết cái bánh bao hỏi: “Lão Bạch, sân bay không ang mấy thứ sắc nhọn. Món đồ chơi này là hàng cấm, không lấy theo được đâu.”
Anh ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, sau đó mở nắp hộp ra nói: “Đây không phải là thứ sắc nhọn, chỉ là một vỏ kiếm. Đến lúc đó để họ kiểm tra là được.”
Tôi càng thêm bực mình. Anh đang định làm gì? Bắt chước mấy đứa mới lớn chơi cosplay? Không việc gì sao lại đèo bồng thêm mấy thứ lỉnh kỉnh kia? Anh thở dài, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tôi vốn nghĩ cả đời này cũng sẽ không chơi lại nó. Nhưng lần này thật không còn cách nào khác, đành phải dùng đến. Cậu không thể ăn nhanh hơn được sao, tôi còn vài món cần cậu làm chứ không phải nhìn đâu.”
Tôi liếc cho Bạch Dực một cái sắt lẻm, rồi nhét luôn nguyên cái bánh bao thứ hai vào miệng, phủi phủi tay bắt đầu giúp anh làm việc. Nói nhiều với anh chỉ tổ thêm phiền. Đầu tiên anh lấy ra mấy bao giống như là gạo nếp. Tôi hỏi là thứ gì, anh phủi phủi bụi trên bao, không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời: “Gạo âm dương, cậu để thứ này vào túi màu đỏ. Tôi đã chia ra ba phần ình, cậu và Lục tử. Còn đây là thuốc trị cổ Cầu Ly Ngũ Hoàng Tán, cậu để vào trong túi đen, nhớ gói cho thật dày. Mấy thứ này thối lắm, tôi không muốn người qua đường nghĩ cậu bị hôi nách đâu.”
Tôi thấy anh nhét vào tay tôi ti tỉ thứ lỉnh kỉnh, thật giống y chang mấy thằng bán thuốc diệt chuột ngoài chợ vậy. Sau đó anh còn đưa cho tôi vài cái túi với màu sắc khác nhau. Lúc sau lại lấy ra một cái hộp gỗ, cẩn thận lót mấy tấm nhựa bên trong rồi đặt cái chén của Tá Thọ bà, thêm cả ngọc Huyền Hoàng và thẻ đồng kia vào. Vì thế nếu muốn trò chuyện cùng anh chi bằng nói với mấy thứ quái dị này còn hay hơn. Tôi bị vây bởi những thứ có hình dáng rất kỳ quái, xem ra lần này lão Bạch đã mang toàn bộ tài sản của mình theo rồi. Anh bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vội hỏi tôi: “Bùa hộ mệnh lúc trước tôi cho, cậu vẫn còn đeo chứ?”
Tôi lần theo cổ, lấy ra một thứ trang sức kỳ quái cho anh xem: “Vẫn mang theo, đúng rồi, anh có cần không? Lục tử nói nơi đó sẽ tốn không ít bảo bối. Hay là mang theo hai ba cái để trừ tà?”
Anh thật bất ngờ, tựa như trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện làm bùa hộ mệnh ình vậy, liền gãi gãi đầu nói: “Không, tôi không cần, mấy thứ này chẳng mấy tác dụng với tôi đâu. Cậu vô sự là tôi an tâm rồi.”
Nghe anh nói vậy, mặt tôi bất giác lại đỏ lên. Nhưng lần này, anh rất chân thật. Tôi liền vờ ho vài tiếng rồi tiếp tục sắp xếp cho xong mấy thứ kia, sau đó lại chỉnh trang vật dụng tùy thân của mình. Giống như Bạch Dực, tôi cũng gói mấy đồ dùng cá nhân lại, xong xuôi cũng gần 1 giờ rưỡi. Ăn vội chén cơm trưa, chúng tôi liền đến sân bay để hợp mặt cùng Lục tử. Nếu lúc sáng nằm nán thêm chút nữa, thế nào tôi cũng sẽ gắp gáp thu dọn, cuối cùng lại quên thứ này thứ nọ rồi.
Đến sân bay liền thấy Lục tử đang đợi chúng tôi. Hành lý cậu ta mang theo cũng không ít hơn chúng tôi là bao. Thế là chúng tôi liền giúp một tay, ai cũng tay xách nách mang cả mấy túi to. Cái bao kiếm của Bạch Dực cực kỳ chiếm diện tích, còn phải đem đến ban ngành để đăng ký, nhưng chẳng thể làm khó được ai, hơn nữa chúng tôi còn được Lục tử giúp đỡ, cả đám người ở sân bay chẳng làm phiền là bao thì cho chúng tôi lên máy bay. Quan trọng nhất là chúng tôi không mang theo hàng cấm, hơn nữa không nhất thiết phải giải thích với người khác. Anh nói chỉ mang theo mấy túi gạo, với lại cũng chẳng nhiều nhặn gì, bọn họ sao có thể ngăn cản được? Đương nhiên chúng tôi cũng biết, một người không được đem theo quá nhiều hàng hóa. Vì thế, Bạch Dực đã sớm dặn dò, chúng tôi cùng chia nhau ra mang, nên mới có thể thuận lợi qua cửa.
Trên máy bay, Lục tử bảo chúng tôi nên ngủ ngon một chút, phải nghĩ ngơi cho thật tốt. Tôi 10 thì đồng ý hết 8. Nói không chừng khi đến nơi, ngay cả thời gian chợp mắt chúng tôi cũng không có nói gì đến ăn no ngủ kĩ.
Tây Ninh trước giờ còn có danh xưng là “Chìa khóa của Tây Hải”, được mệnh danh là cánh cổng phía đông của cao nguyên xanh. Thời cổ đại chính là nơi tụ tập của dân tộc Khương. Trên đường đi, Bạch Dực có nói cho tôi biết, Tây Ninh thật ra là một nhánh trong dãi Côn Lôn —— Một hệ thống nằm giữa dãi núi huyền thoại đó. Có thể nói phong thủy nơi đây vô cùng kỳ lạ. Vì nó là ngọn nguồn của ba con sông rộng lớn. Ngoại trừ Hoàng Hà còn có Trường Giang và MêKông. Ba con rồng châu đuôi lại với nhau không thể tách ra. Long khí bay vọt tận trời, mãi không tiêu tán, được xem là nơi cực kỳ bảo địa.
Đến Tây Ninh, chúng tôi liền cùng nhau giở hành lý ra khỏi sân bay. Ngoài dự liệu chính là, nơi này tuy được gọi là cao nguyên xanh nhưng, nhưng một chút cảm giác về cao nguyên cũng không có. Duy chỉ nhiệt độ trong không khí thấp hơn so với phía nam rất nhiều. Thật không hổ với danh xưng là thánh địa mùa hè. Lục tử lấy ra một bản ghi chép nhìn vào chúng tôi nói: “Ông chủ tôi hình như đã đặt hàng gì đó ở nơi này. Nhưng lão già kia cứ kín như bưng ấy. Nên đến đó các cậu đừng nói gì hết, cứ để cho tôi. Lấy được thứ kia thì chúng ta chạy ngay, chẳng dây dưa với bọn họ làm gì.”
Đến đây, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vỗ vỗ vai Lục tử hỏi: “Ông chủ của cậu bảo là đi Mã Đa mà. Giờ chúng ta đang ở Tây Ninh, để đến được đó cần một quảng dài nữa. Thế thì phải đi đứng làm sao đây hả?”
Lục tử vừa định trả lời thì nghe Bạch Dực nói: “Đến núi A Ni Mã Khanh.”
Lục tử gật gật đầu nói: “Đúng vậy, lần cuối cùng là ông chủ Triệu đã sắp xếp tiếp viện ở núi A Ni Mã Khanh. Đúng rồi, lão Bạch sao anh biết chuyện này?”
Bạch Dực suy nghĩ một chút nói: “Tôi chỉ suy đoán, bởi như trong truyền thuyết thần điện ở nơi núi liền sông thì chỉ duy nhất A Ni Mã Khanh mới đáp ứng đủ thôi.”
Ba người chúng tôi bước lên chiếc xe du lịch vừa trờ đến. Lục tử đọc địa chỉ bảo tài xế đưa chúng tôi tới thẳng đó. Đến nơi, thì ra là một tiệm bán phụ tùng, có một thanh niên người bản xứ đang mặc áo phạch ngực sửa động cơ. Thấy Lục tử đến gần cậu ta liền hỏi chúng tôi muốn mua thứ gì. Lục tử liếc chúng tôi một cái xong nói chuyện thật mạnh bạo: “Tìm ông chủ của cậu, Lão Tề Què.”
Cậu người làm vừa nghe đến ngữ điệu này thì nhìn nhìn chúng tôi, hạ giọng nói nhỏ: “Ông chủ ở phòng trong, các người tự mình vào đi.”
Nói xong, Lục tử liền dẫn chúng tôi qua những căn phòng nhỏ hẹp. Chỗ này rất nóng nực với một cái quạt sắt lớn cứ liên tiếp thổi gió. Có một ông già khoảng 60 tuổi đang mặc áo sơmi kẻ ô màu lam ngồi đọc báo. Nhìn thoáng qua thật không giống với trùm xã hội đen chút nào, ngược lại trông như ông cụ giữ cổng trường của chúng tôi vậy. Lục tử bước đến, giọng điệu khách khí hơn rất nhiều, híp mắt cười nói: “Chú Tề! Chú khỏe không ạh!”
Ông già tháo kính lão xuống, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, cuối cùng cũng mở miệng cười nói: “Đây không phải là người có năng lực nhất của cậu em Triệu, A Lục sao. Có chuyện gì? Tại sao lại đến nơi này của bọn ta thế?”
Lục tử cười nói: “Ha hả, con là tranh thủ thời gian, ông chủ có đặt ở ngài đây vài món thiết bị.”
Lão Tề Què nhăn mặt như luống cày[2] nhìn vào chăm chăm vào tờ báo nửa ngày mới nói: “Này thì…. Aiz, không phải cậu em Triệu kia dạo trước đã bất hạnh qua đời sao? Vì sao thế? Lần này cậu đến lấy thiết bị? Là muốn làm một mình?”
Lục tử ha hả cười vang nói: “Ha ha, một mình con làm gì kham nổi chứ. Ngài cũng biết con không đủ khả năng như thế mà. Bất quá, lần này đến đây là hy vọng có thể hợp tác với chú Tề đây.”
Lão Tề Què cảm thấy hứng thú a lên một tiếng. Lục tử không nhanh không chậm, cứ đều đều nói tiếp: “Ngài cũng biết, ông chủ Triệu lần này chuẩn bị một phi vụ rất lớn. Bất quá, con dám chắc, ngài chẳng thể nào biết được rốt cuộc là ông ấy muốn làm cái gì. Nói thật, đến con đây ít nhiều cũng là tâm phúc của ông ấy, nhưng cũng chẳng biết gì. Nhưng dù không biết thẳng thừng, thì con cũng nắm được vài thông tin đáng giá lắm. Nên nếu ngài đem mấy thứ đó cho con tiếp tục sử dụng. Con dám vỗ ngực cam đoan, xác xuất thành công so với ông chủ Triệu còn cao hơn ấy. Ông ta biết, con cũng biết, ông ta không biết, con hiện tại cũng có thể biết. Ngài cứ xem như đang hợp tác với tay chân của ông chủ Triệu đi. Sau đó chúng con sẽ nhượng lại cho ngài 15%. Nếu ngài không đồng ý…. Con cũng biết những người khác hẳn sẽ có hứng thú đi.”
Lão Tề Què day day huyệt thái dương, sau đó chỉ chỉ mấy cái ghế mây đối diện bảo chúng tôi ngồi xuống. Nhìn hành động đó, tôi biết lão đã bắt đầu dao động. Khi lão Tề bắt đầu hỏi đến thân phận của tôi và Bạch Dực, Lục tử trả lời rằng chúng tôi chính là người thân cận của cậu ta, có thể xem là trực tiếp tham dự, vì ông chủ Triệu trước khi chết đã chỉ định chúng tôi là người hợp tác. Cái gọi là tin tức mới nhất cũng do chúng tôi cung cấp vậy.
Cậu ta vừa nói xong thì Lão Tề Què liền nhìn quét qua đánh giá chúng tôi từ trên xuống dưới. Tôi lạnh cả sống lưng, bất quá vẫn cố để không lộ ra là mình đang lo sợ vì ánh mắt sắc bén của ông già này. Thái độ trước giờ của Bạch Dực vốn dửng dưng, nên lão có nhìn cách mấy thì cũng chỉ thấy một người lạnh lùng trước mặt mà thôi. Ngược lại, ánh mắt anh lại tạo cho người khác cảm giác bị uy hiếp. Điều này đến Lục tử cũng không làm được. Tôi cứ tưởng còn phải tốn thời gian làm nhiều chuyện rắc rối lắm, nhưng không ngờ sau khi nhìn chúng tôi chán chê thì lão Tề liền vỗ đùi nói. ”A Lục, chú nhìn thái độ của mấy người đi cùng mày thấy rất yên tâm. Đó! Mấy thứ này mày cứ lấy đi, sau này có bay cao bay xa thì hãy nhớ kỹ là hôm nay chú Tề đã hậu thuẫn ày nhá.”
Lục tử mỉm cười đứng lên, ông già này thật sự là một người què, cũng bước khập khiễng đến ôm lấy cậu ta. Cười nói: “Hậu sinh khả úy nha, lúc trước ông chủ Triệu luôn trọng dụng mày. Với năng lực của mày, cơ nghiệp sau này hẳn phải vượt quả cả ông chủ Triệu. Hậu sinh khả úy nha.”
Lục tử cũng đáp lại mấy câu khách sáo, lão Tề liền bảo cậu thanh niên đang sửa động cơ dẫn chúng tôi đi lấy đồ. Vừa thấy thứ được gọi là trang bị kia, chúng tôi liền hiểu ngay tại sao Lục tử lại đặt nặng chuyện này như vậy. Thì ra Lão Tề Què đó bề ngoài là cung cấp thiết bị thám hiểm, nhưng chủ yếu chính là buôn lậu súng ống, đạn dược, thuốc nổ,…. Mấy thứ này đóng vai trò rất quan trọng nếu không muốn nói là thiết yếu. Lục Tử tính toán xem sẽ lấy bao nhiêu thuốc nổ, lại mở bao đựng dây chì cạnh đó nhìn vào. Cậu giúp việc có chút không kiên nhẫn nói: “Nhìn đã rồi phải không. Mấy thứ này toàn nhập về từ Trung Đông đấy.”
Lục tử vỗ vỗ bao gật gật đầu đưa cho cậu giúp việc một gói thuốc lá nói: “Vẫn như cũ.”
Cậu giúp việc mở gói thuốc ra nhìn vào bao bì màu đỏ của nó, giọng nói cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu ta giúp chúng tôi tìm một chiếc xe chở đồ, sau đó nói: “Anh Lục, các anh ở lại Tây Ninh một đêm đi. Hôm sau sẽ có xe chuyên dụng đưa các anh tới Mã Đa. Đến đó rồi nhớ phải trang bị cẩn thận. Sau này sẽ có tiếp viện nhiều hơn, giờ chỉ lèo tèo vài móng thôi.”
Lục tử vỗ vỗ vai cậu thanh niên kia. Sau đó chúng tôi được cậu ta dẫn đến khách sạn đã được đặt sẵn. Tại đây, chúng tôi sẽ làm công việc chuẩn bị cuối cùng. Bạch Dực đã nói sơ qua một chút. Đại khái thì mục tiêu lần này là một chỗ trên núi A Ni Mã Khanh. Đó là nơi giao nhau giữa núi non và sông Hoàng Hà. Nhưng cụ thể thế nào thì phải dựa vào may mắn của chúng tôi rồi. Núi A Ni Mã Khanh còn bao gồm một hàm nghĩa là núi thần khai nguyên của Hoàng Hà, trực tiếp chịu ảnh hưởng của long mạch từ núi Côn Lôn. Trước giờ luôn có rất nhiều người hành hương đến thánh địa này. Hành động lần này của chúng tôi đều do lão Tề phụ trách chuyện đi lại. Nhưng Lục tử lại nói lão già này vô cùng âm độc, rất sợ lão lén cho người theo dõi, khi đến nơi thì sẽ giết hại hết cả ba chúng tôi. Nên quyết định đến Tây Ninh sẽ đi xe khách đến Lạc Châu của huyện Mã Thấm trước đã. Thật may bây giờ là trung tuần tháng bảy. Nơi đó mưa nhiều chứ không có tuyết. Nếu không, rất có thể sẽ trở thành một ngọn núi tuyết to gió lớn. Tóm lại Chúng nhất định phải trang bị kỹ càng. Sau đó hai ngày sẽ đến núi A Ni Mã Khanh. Đại bản danh của dòng sông băng Cáp Nhĩ Mã Hiểu.
Tuy không phải là điểm du lịch chính, nhưng A Ni Mã Khanh vẫn là ngọn núi khổng lồ, nghe nói đỉnh của nói so với Châu Mục Lạp Mã còn cao hơn, rất hiếm khi có người hành hương lên đó. Nên bọn chúng tôi lũ khũ lên núi đã khiến nhiều người bên ngoài chú ý. Nếu có người hỏi qua, chúng tôi đều thống nhất nói là từ trường đại học phía nam đến để tham quan nghiên cứu. Thuốc nổ và súng được giấu sâu trong hành lý. Thật ra thì lên núi tuyết không thể dùng đến thuốc nổ được, nếu không khéo sẽ dẫn đến những trận tuyết lỡ khủng khiếp. Đến lúc đó, ba người chúng tôi đều chung một mệnh là bị chôn thây ở A Ni Mã Khanh. Nhưng súng thì nhất thiết phải có, đặt biệt là lúc vào địa cung, xảy ra chuyện gì thật khó lòng nói trước.
Qua ngày thứ ba, chúng tôi cuối cùng cũng chuẩn bị đâu vào đó, đặc biệt là tránh được bọn theo dõi của Lão Tề Què. Im hơi lặng tiếng ngồi an vị trên xe khách đi Mã Thấm. Trên người của tôi chủ yếu là mang theo thức ăn cùng vài đồ dùng cấp cứu, túi ngủ,…. Chúng tôi chỉ đem một lượng nước đủ dùng vì nơi này chỗ nào cũng đóng tuyết dày đặc, chỉ cần làm tan tuyết là có thể uống được. Còn lại thuốc nổ và những thứ khác đều nằm trong hành lý của Bạch Dực. Lục tử thì vác theo mấy dụng cụ thiết yếu, nhưng mỗi người chúng tôi đều dự phòng ít dụng cụ y tế cần thiết cho cho riêng mình. Chính là lo sợ lỡ như bị tách ra, trên người nếu không có thiết bị cứu trợ thì nguy. Mỗi người xách theo ít nhất là hơn 40 kg trên người. Trong đó Bạch Dực là người mang nặng nhất cũng là người vất vả nhất. Anh bọc cái bao kiếm của mình bằng vải len màu đen, để thật chắc trong ba lô. Nhưng bên ngoài nó anh lại gói thêm một lớp vải bố màu vàng chói mắt đến độ thằng mù nhìn cũng ra.
Thật ra khi tôi vừa bước vào địa phận của Mã Đa, thì lòng tôi bỗng có cảm giác kích động như sắp biết được chân tướng sự thật. Này cũng tương đương với chỉ cách cái chết một đường chỉ mỏng. Nếu ván cờ thứ tám là cái chết như đã nói, thì hành động của chúng tôi thật giống như tình cảnh của Nhạc Lan trước kia. Có lẽ thần điện núi A Ni Mã Khanh, nơi đang chôn giấu thứ gì đó cũng sẽ là nơi chôn thây của tôi. Áp lực của tử vong kiến tinh thần của tôi thêm mẫn cảm. Đôi khi, tôi lén lấy bút ra viết di thư ình. Càng buồn cười hơn, thỉnh thoảng ngắm nhìn Bạch Dực đang đọc sách cạnh bên, tôi bỗng cực kỳ xúc động muốn nhào đến ôm chặt lấy anh. Hiện tại, Bạch Dực vẫn ở cạnh tôi như cũ. Anh nói sẽ chẳng quảng gì đến tính mạng của mình mà theo giúp tôi đến cùng. Bạch Dực không phải là người biết biểu đạt tình cảm của mình nhưng lại rất quan tâm đến cảm nhận của tôi, nên vẫn không muốn để tôi rơi vào khó xử. Bất quá, trước mặt anh tôi cứ trái tính trái nết hết lần này đến lần khác, từ đó cũng quên mất tình cảm của tôi và anh vốn dĩ chẳng phải là anh em. Mỗi lần anh chăm chú nhìn vào mắt tôi, tôi lại thêm một lần trốn tránh, cứ như vậy thật sự quá mức đê tiện đi.
Tôi nhìn ra không gian bên ngoài, mây dầy đặc che lấp đi mặt trời, chỉ hơi lộ ra một vầng trắng sáng mà thôi. Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe vô cùng đơn độc và tiêu điều. Tôi mở lớp kính xe cho gió thổi vào, để những ngọn gió nơi cao nguyên làm tóc mình bay tứ tán. Lúc tôi chuẩn bị đóng lại kính xe thì bỗng thấy hình như có một người đang theo sau xe mình. Lòng tôi giật mình, sao lại có một người đi theo chúng tôi thế kia? Nhìn hắn ta giống như đang đi đường trường, đầu cúi xuống, hai tay duỗi thỏng về phía trước. Tôi vội vàng nhích sát lại Bạch Dực nhìn thêm lần nữa. Nhưng khi tôi vừa thò đầu dài ra cửa sổ, lại thấy chẳng có ai cả. Bạch Dực hỏi tôi sao thế? Tôi nói vừa mới thấy người theo sau xe, hình như là một phụ nữ. Dáng vẻ có chút giống với người đàn bà trong Linh Viên ngày trước….
Anh mím môi không nói gì, nhanh chóng đóng lại kính xe, sau đó vỗ vỗ vai ý bảo tôi đừng lo lắng. Nhưng tôi lại cảm thấy như oan hồn của quỷ chú đã đến đây. Nó khiến cho xung quanh tôi luôn xảy ra nhiều chuyện ma quái. Có lẽ bọn họ chưa từng vì cái chết mà buông tha tôi. Ngược lại mấy u linh kia vẫn luôn theo sát bên. Bí mật quan sát, lòng tôi thầm nghĩ: Cuối cùng bọn họ cũng đã đến nơi này. Chẳng lẽ đây là mục đích của Tá Thọ bà, muốn dùng chúng tôi làm vật hy sinh, lấy đi bảo bối tâm tâm niệm niệm của ông chủ Triệu trong thần điện kia? Lục tử điều chỉnh lại thiết bị định vị GPS lần cuối. Cậu ta không nhìn thấy thứ kia, mà tôi cũng không định sẽ cho cậu biết về nó. Tới Mã Thấm, chúng tôi ở ven huyện thuê một chiếc xe jeep có tính năng vượt trội nhất chuẩn bị đến vùng phụ cận của núi tuyết. Dọc đường xóc nảy đến độ xương cốt của tôi xém chút nữa là rã ra rồi. Tôi cố cắn chặt răng, sợ nếu không thì nó sẽ va vào nhau gẫy hết mất. Lục tử nắm chặt lấy thanh an toàn, liên tiếp mắng tài xế bảo chạy êm một chút, có phải muốn mưu sát chúng tôi không. Đến chân núi, Lục tử đã gần như ngã gục, cậu ta run run để chúng tôi đỡ xuống. Sau đó chiếc xe liền quay đầu chạy như điên. Tôi oán thán nói: “Đừng có ói đấy, cậu ói nhìn ghê lắm, sẽ làm cho ông đây cũng muốn trào ra theo!”
Bạch Dực khoát tay ý bảo chúng tôi đừng nói nữa. Tôi ngẩn đầu nhìn trời, nghe thấy tiếng sấm rền vang. Thời tiết hình như không tốt cho lắm, sau núi rất có thể đang mưa lớn hoặc mưa đá cũng không chừng. Dân nơi này nói, trời sấm rền liên tiếp như thế là do thần núi biết được có ác ma đang đi vào thánh sơn, nên mới cảnh cáo như thế. Người muốn chúng tôi hiện giờ không được lên núi. Một ông lão người bản xứ không thèm nhìn đến chúng tôi nói. Chúng tôi có tổng cộng là 11 người. Trừ ba người chúng tôi là người ngoài ra thì còn có một thành viên của câu lập bộ leo núi. Ông lão bản xứ kia nói tiếng phổ thông rất sõi, nhưng thỉnh thoảng khi rối lên lại chen thêm vài từ địa phương. May mắn trong đoàn có người biết tiếng nơi này nên giải thích cho chúng tôi hiểu, anh ta nói: “Thời tiết vốn không phải sấm sét như vậy, giờ lại xảy ra thế kia chứng tỏ trong nhóm chúng ta có người không sạch sẽ, mang theo tử khí của ác quỷ. Nếu lên núi sẽ hại chết tất cả mọi người. Trừ phi tìm cho được người này, bỏ hắn lại, sau đó mới có thể tiến vào núi A Ni Mã Khanh. Nếu không ông ta sẽ không cho chúng ta thuê bò, ngựa đâu.”
Vừa nói xong, tôi liền phát hiện ánh mắt của vài người trong đoàn bỗng trở nên thấp thỏm. Ngay lúc đó liền nghe một giọng nói hãy còn trẻ cất lên: “Sao thế? Đến bây giờ còn mê tín như vậy, thêm một ít tiền là được chứ gì.”
Mấy người khác liền hô ứng theo, ông già chỉ liếc nhìn họ một cái, miệng nói mấy câu bằng tiếng địa phương, cuối cùng lại nhìn thật kỹ ba người chúng tôi. Mắt ông như hạt châu đen vô cùng, lúc nhìn chằm chằm vào, tôi tưởng chừng như linh hồn của mình cũng trôi tuột theo ánh mắt đó. Ông cứ nhìn ba người chúng tôi mãi, rồi rồi cất tiếng bằng thứ Hán ngữ sứt mẻ: “Ba người bọn mi có hơi thở của ngọn núi lớn. Bọn mi từ nơi mô đến đây?”
Ánh mắt xa xăm kia cứ nhìn mãi về phía tôi. Bạch Dực vội làm tư thế thỉnh an theo kiểu người Tạng với ông già, lão cũng hành lễ y như thế. Xong rồi anh mới bắt đầu lên tiếng: “Chúng con đang trên đường đi tìm sự thanh khiết từ thần núi A Ni Mã Khanh để tránh nạn tai ạh.”
Mấy câu này của Bạch Dực thật khéo đến diệu kỳ. Anh nói với giọng điệu vô cùng thành kính. Nếu không có việc này mọi người vẫn cho nhóm của chúng tôi là khách hành hương bình thường. Quả nhiên ánh mắt của ông già cũng trở nên thành kính, ông nói vài câu bằng tiếng địa phương gì đó, xong lại nhìn chúng tôi nói: “Người bạn thân mến, thần núi A Ni Mã Khanh không cho bọn mi tiến vào. Trong đoàn ni có người dẫn ác quỷ đến. Bọn mi sẽ làm tan tuyết trên núi, khiến dòng Hoàng Hà thuần khiết không còn sạch sẽ nữa.”
[1] Là một thành phố nằm bên sông Hoàng Hà thuộc tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. Loài cây biểu tượng cho nơi này là cây liễu nha.
[2] Nguyên văn: Mặt nhăn thành chữ xuyên (川)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.