Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 4: Tài vận (Hạ)




“Nghiêm Thừa!” Tôi gọi to, làm sao vậy, cậu chàng này định diễn kịch cho ai xem à? Ngồi trên đất đóng vai khỉ mẹ chắc?
Cậu ta thấy tôi, vội vàng lấy lại vẻ mặt bình thường, đứng lên, chỉnh lại y phục, nhìn chúng tôi có vẻ xấu hổ, cười cười mà nói: “Bị rớt vài thứ, tớ đang tìm.”
Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, cảm giác khắp người cậu ta đều hơi quái dị. Cậu ta dường như đã biến thành một người khác, người này…thực sự là Nghiêm Thừa mà tôi đã quen biết bao lâu nay sao?
Cửa nhà bếp mở ra, Tô Lan bưng thức ăn lên, nhìn thấy chúng tôi đang đứng sững nhìn nhau, liền nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế? A Thừa, còn đứng đó làm gì, giúp em mang thức ăn lên đi!”
Nghiêm Thừa cũng cười: “Cậu xem, sắp kết hôn nên thần kinh cứ căng ra, không việc gì không việc gì, mọi người ngồi vào bàn đi, tớ mang thức ăn lên.”
Món ăn rất phong phú, đều là những món tôi thích ăn nhất, xem ra Nghiêm Thừa vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của người bạn cùng lớp này. Chúng tôi ngồi xung quanh một cái bàn ăn rất rộng bằng gỗ lên nước nâu hồng, tô dĩa đầy bàn, màu sắc hấp dẫn.
Thế nhưng điểm kỳ lạ nhất là trên bàn lại đặt tới tám bộ chén đũa. Tôi ngạc nhiên hỏi Nghiêm Thừa: “Còn có bạn bè khác tới à? Sao lại có tới tám cái chén?”
Nghiêm Thừa đáp: “Không, cái này chỉ là thói quen trong nhà Tiểu Lan thôi, trước ngày hôn lễ để bốn chỗ trống trên bàn ăn, coi như là cúng tổ tiên. Cũng không có gì, để thêm bốn cái chén không ấy mà.”
Tôi và Bạch Dực quay sang nhìn nhau, Bạch Dực nhíu chặt chân mày, nhưng vẫn ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Nghiêm Thừa lăng xăng rót rượu cho chúng tôi, vừa rót vừa cười: “Nào, cạn ly cạn ly, anh em mình lâu rồi không được vui vẻ uống thế này!”
Tôi cũng nhớ lại thời quá khứ, buổi tối lén uống bia trong phòng ký túc xá đại học, chỉ sợ bị giám thị phát hiện. Đúng là một thời trai trẻ phóng túng. Bây giờ nhìn Nghiêm Thừa hăng hái thế này, tuy không còn là những sinh viên trẻ trung như xưa nhưng cậu ta vẫn là anh em tốt của tôi. Nghĩ thế, tôi bỏ qua mọi nghi ngờ nãy giờ, thoải mái nói: “Đúng thế, khó có dịp cậu kết hôn thế này, phải chúc mừng, chúc mừng nha!”
Nghiêm Thừa giúp tôi rót rượu xong liền quay sang rót cho Bạch Dực, nhưng Bạch Dực chỉ nhẹ nhàng lấy tay chặn trên miệng ly, ôn hòa nói: “Tôi không biết uống, cảm ơn.”
Nghiêm Thừa xấu hổ nói: “Ngày mai là ngày tôi kết hôn mà, uống một chút thôi chắc không sao đâu.”
Tôi có hơi ngại, không ngờ Bạch Dực lại kiên quyết như vậy. Nhưng tôi cũng biết, chuyện anh ta đã không muốn làm thì có nói sao anh ta cũng sẽ từ chối, trái lại càng thêm khiến cả hai bên khó xử.
Vì thế tôi vội vàng chen vào: “Nghiêm Thừa đừng ép anh ấy, anh ấy không uống thì để tớ uống.” Nói xong, nâng ly uống một hơi hết sạch. Nhưng vừa có cảm giác sảng khoái, lại đột nhiên cảm thấy thân thể có gì đó khác thường, như thể một khối băng lạnh lẽo vừa rơi vào đáy dạ dày vậy. Tôi thở dài nghĩ thầm: “Hình như tửu lượng của mình cũng không được tốt.”
Bạch Dực nhìn bộ dạng uống bất cần sống chết của tôi, lắc đầu nói: “Cậu ta cũng không uống được nhiều, chúng ta mau ăn thôi, muốn uống thì để ngày mai trong hôn lễ, tụi này nhất định không từ chối.”
Tôi muốn lên tiếng, nhưng Bạch Dực đã lặng lẽ kéo tay tôi lại, sau đó vừa cười vừa nói với Nghiêm Thừa: “Hôm nay chúng ta tới là để dự hôn lễ kia mà, nếu bây giờ chuốc cậu nhóc này say khướt ra thì ngày mai dám cậu ta không dậy nổi mà dự lễ mất.”
Nghiêm Thừa gật đầu: “Cũng phải, tôi vui quá nên quên mất Tiểu An tửu lượng không cao, vầy đi vầy đi, chúng ta từ giờ cứ lấy trà thay rượu thôi.”
Tô Lan cũng cười: “Đàn ông các anh cứ đụng tới rượu là chẳng biết trời trăng gì cả, đừng uống quá chén mà nên nếm thử tay nghề của em đi.”
Nghiêm Thừa cười làm lành: “Phải phải, hai người nhất định phải nếm thử món ăn của lão bà đại nhân nhà tôi đấy, nhất định là mỹ vị trần gian đó nha!”
Tôi cầm lấy đũa gắp một miếng thịt, nhưng khi vừa đưa vào miệng lại đột nhiên cảm thấy mùi vị của nó kỳ quái không sao tả nổi, giống như món ăn đã để lâu ngày vậy, chẳng tươi ngon chút nào. Nhưng rõ ràng đồ ăn là vừa mua về kia mà? Tôi ngạc nhiên gắp thêm một miếng, phát hiện cảm giác của nó trong miệng thực sự giống như rơm nguội, giống như đồ ăn cúng người chết vậy, chẳng có mùi vị gì cả.
Tôi lén nhìn sang những người khác, nhưng bọn họ chẳng có vẻ gì là phát hiện đồ ăn có vấn đề cả, ngay cả Bạch Dực cũng bình thường. Chẳng lẽ do tôi vừa uống rượu nên vị giác bị tê dại đi?
Tôi khô khốc nuốt thức ăn, nói thật lòng lúc đó tôi rất đói, nhưng làm cách nào cũng không sao nuốt nổi, vừa lúc nãy còn rất hào hứng nếm thử đám đồ ăn phong phú trước mặt, nhưng hiện tại chỉ muốn ngưng.
Tôi liếc nhìn chỗ cái chén không đối diện mình, phát hiện phản chiếu trên mặt bàn trơn bóng như thoa dầu kia, lại là bốn bóng người?! Tôi dụi dụi mắt, nhìn thật kỹ bốn chỗ ngồi còn lại thêm một lần nữa, phát hiện quả nhiên vẫn là bốn chỗ trống, hình như thực sự uống say quá rồi…?
Ăn xong bữa cơm nhạt nhẽo, chúng tôi ra phòng khác ngồi nói chuyện về cuộc sống sau khi tốt nghiệp. Hóa ra sau khi tốt nghiệp, có một lần Nghiêm Thừa vô tình gặp Tô Lan, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và tính cách dịu dàng của cô. Hai người quen nhau không bao lâu thì Nghiêm Thừa một lần mua vé số kiến thiết không ngờ trúng độc đắc, vì vậy, với sự giúp đỡ của Tô Lan, cậu ta thành lập một công ty chứng khoán chuyên mua bán cổ phiếu. Dưới tình hình trì trệ hiện nay của nền kinh tế, công ty của cậu ta vẫn lời một khoản to, giá trị cổ phiếu cũng tăng gấp mấy lần. Chỉ trong một thời gian ngắn, cậu ta đã tích lũy được một nguồn vốn lớn, thật giống như được Thần Tài chúc phúc vậy.
Tôi chợt nhớ tới bí quyết phát tài kỳ bí mà cậu ta nhắc tới trong bức thư, liền thuận miệng hỏi một câu.
“Nghiêm Thừa, cậu nói cậu có thể phát đạt như vậy là nhờ một bí quyết thay đổi tài vận?”
Cậu ta thần bí mỉm cười: “Không sai, tớ nhờ có phương pháp này mới thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ trước kia, tớ bây giờ có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa! Cậu cũng có thể đấy, đợi qua ngày mai, tớ sẽ nói cho cậu biết, sau đó cậu cũng có thể phát tài giống tớ vậy!”
Bạch Dực nhíu nhíu mày nghiêm nghị nói: “Cậu thực sự tin thứ phương pháp gì đó có thể cho cậu cái cậu muốn sao?”
Ngưng một chút, anh ta lại tiếp lời: “Đôi khi, thứ cậu muốn có thể phải đổi bằng những thứ còn quan trọng hơn nữa kìa, trên đời này căn bản không có thứ gì cho không biếu không cả.”
Nghiêm Thừa hơi sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười: “Anh nói cũng phải, có lẽ vì tôi là người làm ăn nên có hơi tin vào vận may hơn người khác.” Cậu ta nhìn sang Tô Lan, cô bèn đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Vì vậy cậu ta nói thêm: “Tất cả những gì tôi có bây giờ đều là những thứ tôi tự tay đoạt được!”
Tôi phát hiện Nghiêm Thừa có hơi kích động, chăm chú nắm chặt hai tay, thân thể hơi run lên, cậu ta thở gấp mấy hơi, sau đó quay lại mỉm cười với chúng tôi: “Cậu thấy đấy, có lúc tớ vẫn kích động như ngày xưa vậy. Tớ biết tất cả những gì mình có trong tay lúc này quan trọng tới mức nào, cho nên tớ nhất định sẽ giữ gìn chúng thật kỹ!”
Tô Lan cười: “Thôi được rồi, trời cũng đã muộn, để bọn họ nghỉ ngơi thôi. Ngày mai mới là ngày đặc sắc mà!”
Nghiêm Thừa cười cười quay về phía chúng tôi: “Đúng vậy, cũng không còn sớm nữa, các cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mới là đặc sắc!”
Nửa đêm tôi nằm trên giường, không biết có phải vì ly rượu ban chiều hay không mà cả người tôi cứ lạnh run, lật qua lật lại vẫn không sao ngủ nổi.
Trở mình thêm một lần, tôi đột nhiên cảm giác dưới giường có thanh âm, giống như có cái gì đó đụng vào chân giường vậy. Tôi mở đèn ngủ, xuống giường xốc drap giường lên, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt đang chằm chằm nhìn tôi, toàn bộ cơ thể của nó dán chặt vào mặt dưới ván giường, từ miệng nó phát ra những tiếng ken két. Tôi sợ tới mức ngã lăn ra về phía sau, đụng phải cái tủ tường, thứ quái gở kia lập tức nhảy ra nhanh như chớp, tôi không còn đường lui phía sau, chỉ còn cách dùng hai tay chống đỡ tránh con quái vật kia tới gần.
Nhưng thật không ngờ con quái vật này mạnh kinh người, nó nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, sau đó tôi cảm thấy mình bị quật thẳng xuống đất, cảm giác như khớp xương bị đánh gãy trong nháy mắt khiến tôi đau đớn tới mức muốn bật khóc.
Nhờ ánh sáng lờ mờ của cái đèn ngủ, tôi mới mơ hồ nhận ra con quái vật này kỳ thực là một cô gái, nhưng cả gương mặt của nó đều xanh sạm lại, cặp mắt to khác thường nhưng không có con ngươi, chỉ có hai hốc mắt đen ngòm trào đầy máu. Mái tóc dài rối bù như một mớ rác, cộng với đầu ngón tay đầy cáu bẩn đen sì.
Nó nắm lấy tôi kéo xềnh xệch trên đất, khiến tôi có cảm giác như bị xé làm hai nửa. Nó kéo tôi thẳng về phía bệ cửa sổ, tôi cố sức giãy dụa nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì, khi nó chuẩn bị ném tôi ra ngoài cửa sổ, tôi thậm chí đã nhắm chặt mắt lại chờ chết.
Nhưng đột nhiên lại có cảm giác như có ai đó đang kéo tôi lại, mở mắt ra, tôi nhìn thấy Bạch Dực đang cắn răng ôm chặt lấy người tôi, khi ấy đã ngã một nửa ra khỏi cửa sổ, tôi phát hiện nữ quỷ đã biến mất, còn một nửa người tôi đang vắt vẻo ngoài lan can, nửa còn lại đang được Bạch Dực ôm chặt. Nếu anh ta buông tay ra bây giờ, tôi nhất định sẽ mất thăng bằng mà rơi hẳn xuống dưới.
Bạch Dực vừa gian nan kéo tôi vào vừa gào lên: “Đã tỉnh rồi thì đừng nằm đờ ra đó nữa, mau xuống đây!” Tôi cúi đầu nhìn xuống đất…Má ơi! Phía dưới là một hàng rào sắt vươn lên nhọn hoắt! Tôi mà rớt xuống đó thì chỉ có nước thành thịt xiên!
Tôi nhanh chóng dùng cả chân cả tay quơ quào quay vào. Khi cả người đã an toàn nằm trong phòng tôi mới buông Bạch Dực ra, cả người giống như bị rút hết sinh khí, nặng nề trượt dài xuống, trái tim đập bình bịch kinh hoàng trong lồng ngực, miệng há hốc thở hổn hển, cả người run lẩy bẩy.
Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta vẫn chưa thay áo ngủ, còn mặc nguyên quần áo như ban ngày, bởi vì lúc nãy ra sức kéo tôi vào nên trang phục trông hơi xộc xệch. Anh ta cũng nhìn tôi, môi mím chặt đầy căng thẳng.
“Nữ, nữ quỷ lúc nãy, anh, anh có thấy không?” Tôi lắp bắp hỏi, tay quơ quào chỉ ra lan can.
“Không thấy, căn bản không hề có nữ quỷ nào cả. Khi tôi vào chỉ thấy cậu đang nhoài người ra lan can chuẩn bị nhảy xuống thôi. Thực sự là quỷ phải nói là bạn cậu mới đúng!” Bạch Dực lạnh lùng nói.
Tôi vừa nghe thế liền lập tức cố chống cơ thể đứng thẳng dậy, tay bấu chặt vào vạt áo Bạch Dực, cảm giác đau đớn như xương bị gãy lúc nãy cũng không thấy nữa, dường như quả thực chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không để ý, chỉ quát lên với Bạch Dực: “Anh đừng nói bậy! Người hại tôi mà lại là Nghiêm Thừa hay sao?!” Vì chuyện kinh khủng lúc nãy, tôi vẫn còn yếu ớt chưa đứng thẳng lên được, mà vì phẫn nộ nên cơ thể run rẩy càng dữ dội hơn.
“Không sai, nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ bạn cậu cũng đang phải trả giá cho tội nghiệt của mình rồi!” Anh ta vẫn lãnh đạm nhìn tôi. Chợt từ phía phòng ngủ chính sau lưng vang lên một tiếng rống kinh khủng, vừa đau đớn vừa nghẹn ngào; tôi liền lập tức xông ra ngoài, phòng ngủ chính là căn phòng nằm ngay đầu cầu thang.
Tuy Bạch Dực nói vậy, trong lòng tôi cũng âm thầm nghi ngờ, nhưng cảm tình bao nhiêu năm vẫn khiến tôi không sao tin nổi là Nghiêm Thừa lại có thể đối xử với tôi như vậy, hơn nữa, giết tôi thì cậu ta được cái gì chứ?!
Nghi hoặc, phẫn nộ, bi thương, tôi dùng toàn bộ sức tàn còn lại của mình phá tung cửa phòng ngủ chính, cừa vừa mở ra, tôi quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa, hai chân lập tức nhũn ra, nhờ có Bạch Dực đứng phía sau đỡ lấy tôi, tôi mới không té sụp xuống đất.
Nghiêm Thừa đang thống khổ nằm trên thảm, trên người cậu ta mọc lên bốn cái đầu, mà bốn cái đầu đó đang ra sức cắn xé cậu ta, cả người cậu ta gần như thành một khối thịt nham nhở. Trên mặt đất vung vãi thịt xương, nhưng không có chút máu nào. Bốn cái đầu liên tục cắn xé cứ như một đám dã thú háu đói, nhưng đám thịt trên người Nghiêm Thừa vừa bị bọn họ cắn nuốt xong thì lại lập tức từ từ mọc lại trên cơ thể cậu ta, trong mắt Nghiêm Thừa tràn đầy đau đớn tuyệt vọng, cậu ta điên cuồng giãy dụa mỗi lần bị cắn.
Nghiêm Thừa có thể nói là đang phải chịu đựng đau đớn như đang chịu nhục hình lăng trì, nhưng kinh khủng nhất là cậu ta vẫn còn lý trí, cậu ta nhìn tôi, muốn hét gào, muốn gọi to, nhưng cổ họng cậu ta đã bị cắn nát thành một lỗ thủng to, tuy vết thương đang thong thả khép lại nhưng vẫn không sao phát ra âm thanh được.
Tôi đứng đờ ra bên cửa, nhìn Nghiêm Thừa chịu đựng cơn đau khủng khiếp mà giãy dụa, theo bản năng muốn đến cứu cậu ta, nhưng lại bị Bạch Dực kéo lại.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, không còn sức kêu gọi nữa, chỉ đau khổ nhìn Bạch Dực, ngón tay run run chỉ vào Nghiêm Thừa.
Bạch Dực vẫn lắc đầu: “Vô ích thôi, bốn cái đầu nọ thực ra chính là những thân nhân gần gũi nhất của hắn, cha mẹ, chị gái hắn đấy.”
Tôi quay lại nhìn bốn cái đầu một lần nữa, đích xác, bọn họ đều là những người thân của Bạch Dực, cặp vợ chồng già vốn hòa ái dễ gần trong quá khứ nay đã hoàn toàn biến thành những con ác thú điên cuồng, cắn xé chính con đẻ của mình.
“Vì…sao…?” Tôi yếu ớt hỏi, muốn biết vì sao những chuyện điên cuồng thế này lại xảy ra!
Bạch Dực nhìn tôi một lát, thở dài nói: “Đây là một loại tà thuật có từ xưa, dùng linh hồn của năm người gần gũi với mình nhất buộc chặt lại bên cạnh mình, làm như thế có thể thay đổi tài vận của một người. Thậm chí có thể giúp người đó trở nên giàu có nhất thế giới, bởi vì cho dù người đó có tùy tiện mua vé số, vào sòng bạc chơi bậy bạ vài ván cũng có thể trúng rất to. Giống như thể được Thần Tài chiếu mạng vậy.”
Tôi nhìn Nghiêm Thừa lúc này đã cứng đờ người, rõ ràng là đã chết. Bốn cái đầu vẫn tham lam cắn nuốt cơ thể của cậu ta.
Bạch Dực nhìn tôi đã dại cả người ra, tiếp tục nói: “Vừa đến căn nhà này là tôi đã nghi ngờ rồi, phong thủy ở đây chính là phong thủy ‘ngũ quỷ tài vận’, nhưng tôi tuyệt không dám nghĩ hắn lại dám sử dụng thuật ‘ngũ tuyệt’[1], cho nên tôi không nói gì. Cho đến khi hắn cho cậu uống rượu pha bùa làm cho huyễn trí, tôi mới cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản, cho nên tôi không hề quay lại phòng ngủ, nếu không lúc này người chết hẳn phải là cậu rồi.”
“Vì sao?” Tôi thực lòng mong mình chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Vì muốn phát tài, hắn đã đang tâm hại chết toàn bộ thân nhân của mình. Cảnh sát đương nhiên tra không ra, giống như nếu bây giờ cậu mà chết thì cũng chỉ là tai nạn trượt chân rơi xuống lầu vậy thôi. Nhưng thuật ‘ngũ tuyệt’ có một hạn chế, đó là nhất định trong vòng ba tháng phải giết đủ năm người chí thân, nếu không thần chú sẽ phản phệ, những người thân đã bị giết sẽ quay lại ăn thịt hắn. Giống như những gì cậu đã thấy.” Bạch Dực tiếp, “Hắn không nỡ giết bạn gái xinh đẹp của mình, cho nên mới bắt cậu tới khai đao.”
Tôi nhắm chặt hai mắt, một cảm giác thê lương hơn cả khi bị bán đứng hay phản bội khiến tôi đau đớn không sao chịu đựng nổi. Bạch Dực vỗ nhẹ vai tôi, tiếp tục nói: “Ngày hôm nay có lẽ chính là ngày cuối cùng của thời hạn ba tháng, hắn muốn giết cậu, mà hắn hiểu cậu rất rõ, nhưng hắn chỉ không ngờ là lại mọc ra thêm một người là tôi, mà tôi lại cứu cậu, cho nên hắn lập tức bị phản phệ báo ứng.”
Tôi không nói gì, chỉ nhớ lại một Nghiêm Thừa vừa cao ngạo vừa rụt rè hiền lành thời còn học đại học, vậy mà bây giờ cậu ta đã biến thành một con ác quỷ có thể vì tiền bạc mà sẵn sàng giết sạch toàn bộ thân nhân. Cuối cùng, lại bị chết thảm trong miệng của chính những thân nhân đó.
“Vậy còn Tô Lan?” Tôi hỏi. Người con gái kia là người mà Nghiêm Thừa cho dù có chết cũng không muốn phản bội, có lẽ sự thay đổi của cậu ta thực ra chỉ là vì quá yêu Tô Lan mà thôi. Cậu ta chọn phản bội tất cả, nhưng cũng không bỏ được người con gái mình yêu nhất.
Bạch Dực cau mày: “Cô ta biến mất rồi.”
Tôi không nói gì nữa, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cuối cùng, mê man ngã xuống trong tay Bạch Dực…
Cuối cùng Bạch Dực báo cảnh sát, pháp y kết luận là Nghiêm Thừa chết do nhồi máu cơ tim. Nhưng tôi biết cậu ta bị chính thân nhân của mình xé xác ăn sống, đau đớn như bị lăng trì mới là nguyên nhân khiến cậu ta chết. Đêm trước hôn lễ vốn phải vui vẻ hạnh phúc nhất, ai ngờ lại trở thành địa ngục của Tu La.
Chúng tôi lại quay về ký túc xá. Vì không chịu nổi kích thích của lần này nên sau đó tôi sốt rất cao, mấy ngày không thể xuống giường. Ba mẹ cũng phải đi thâu đêm đến thăm tôi, tôi không nói cho họ biết chuyện Nghiêm Thừa. Kỳ thực, biết chuyện này chỉ có Bạch Dực mà thôi.
Bạch Dực vừa phải làm hết việc nhà vừa phải phụ trách chăm sóc tôi. Tôi thực sự cũng rất áy náy, mạng của tôi là do anh ta cứu, nếu lần này không có Bạch Dực đi theo, có lẽ tôi đã chết mà không biết lý do vì sao, sau đó trở thành một con quỷ tài vận rồi.
Tôi những muốn cảm ơn anh ta thật nhiều, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, có rất nhiều câu hỏi vần vũ trong đầu tôi, nhưng cũng không biết phải hỏi ra sao, Bạch Dực lại hoàn toàn không có gì khác trước. Vẫn đạm mạc như thế, cũng vẫn thích…chiếm tiện nghi người khác như thế.
Không sai, bao nhiêu đặc sản ba mẹ tôi mang tới anh ta đều “thầu” hết. Tôi bệnh chưa khỏi, anh ta bảo tôi bệnh phải ăn nhẹ, thế là thay tôi ăn sạch cả. Thậm chí không chút khách khí ăn hết toàn bộ bánh sủi cảo thủy tinh, bánh hạch đào mà mẹ đích thân làm cho tôi!
Sau đó tôi cũng hết bệnh, tuy có một khoảng thời gian dài lúc nào cũng nhớ tới Nghiêm Thừa, nhưng con người vẫn cần phải sống tiếp. Tôi vẫn tiếp tục làm một thầy giáo mỹ thuật thực tập, Bạch Dực cũng không bao giờ nhắc tới chuyện này.
Thật lâu thật lâu sau, lâu tới nỗi khi tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của chuyện Nghiêm Thừa, tôi lại đột nhiên gặp một người phụ nữ. Khi đó tôi đang ngồi trong tiệm thức ăn nhanh, đang lơ đãng thưởng thức thời gian thanh nhàn, vừa lúc ngẩng đầu, tôi chợt nhìn thấy từ chiếc xe hơi sang trọng có rèm che bên kia đường, một phụ nữ sang trọng bước xuống, tóc dài màu nâu nhạt, làn da trắng nõn, thân hình yểu điệu, quả nhiên là Tô Lan! Tôi tuyệt đối không nhận sai cô ta, nhưng vẻ thanh thuần ngây thơ ngày xưa nay đã biến thành vẻ chín chắn thành thục của một phu nhân giàu có.
Phía sau lưng cô ta, tôi mơ hồ nhìn thấy bốn cái bóng, trong đó có một cái giống Nghiêm Thừa như đúc…
Vì tiền bạc mà hi sinh toàn bộ hạnh phúc cả đời của bản thân, giống như một con quỷ háu đói tham lam cắn xé chính cơ thể mình.
Tài vận – End
[1] Ngũ tuyệt: giết năm người
(*) Người biên tập lảm nhảm: Truyện này làm Lục Mịnh nhớ tới truyện “Thần giữ của” (cổ tích Việt Nam, nhưng hình như dựa vào những phong tục có thật). Nhân vật chính trong truyện đó cũng là một gã người Hoa, dùng trinh nữ để làm thần giữ của, bằng cách giam cô gái xấu số đó dưới hầm vàng, chờ cho cô gái chết dần trong đó, sau đó cô ta sẽ trở thành “thần giữ của” cho dòng tộc đó, ai vào trộm vàng bạc sẽ bị “thần giữ của” giết chết. Tài vận= mạng người, quy tắc này hình như khá phổ biến thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.