Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 34: Ăn thịt (Tam)




Mơ hồ cảm giác trong phòng có động tĩnh, nhưng cả người cứ như rã ra thành nước hết, cả mắt cũng mở không lên. Xung quanh cực kỳ ấm áp, ấm áp theo một kiểu giả tạo như thể được ai đó cố tình chỉnh nhiệt độ thật cao vậy, đâu đó trong góc phòng vang lên những tiếng loạt soạt khe khẽ, lắng nghe thật kỹ còn có thể nghe tiếng những con côn trùng ăn xác chết đang nghiến hàm rào rạo. Nằm giữa một đống đầu lâu đương nhiên đừng mong được ngủ ngon, nhưng ý thức cứ chập chờn thế nào, không sao tập trung nổi. Tôi cố tập trung tinh thần cho tỉnh táo hơn, lúc này mới cảm thấy trong phòng còn có một sự tồn tại khác. Ngọn nến lay lắt sắp tàn, hắt lên gian phòng một thứ ánh sáng ảm đạm đang dần dần bị bóng tối nuốt mất. Tôi nín thở nhìn chằm chằm khắp phòng, đột nhiên phát hiện ở góc đông nam cũng có một đôi mắt đang mở to trừng trừng nhìn lại tôi. Tôi lập tức rụt người, bản năng gào thét bỏ chạy, nhưng cơ thể lại đang bị trói chặt, ngay cả nhúc nhích còn khó. Tôi không trông rõ thứ nọ là gì, nhưng ánh mắt màu xanh lục đang phát sáng một cách quái đản kia nhất quyết không thể là người sống được! Trong tay không có lấy một tấc sắt, chỉ biết run rẩy lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai? Là người… hay quỷ?”
Hỏi xong mới thấy bản thân thật quá mức khinh suất, lỡ như nó quả thực là thứ quỷ quái nào đó, mà nghe tôi gọi thẳng tên mình như vậy chẳng phải sẽ nổi điên lên sao? Nhưng ánh mắt nọ vẫn chằm chằm nhìn tôi không chớp lấy một lần, khiến tôi trong khoảnh khắc chợt nghĩ nó thật giống như hai cái bóng đèn. Lúc tôi còn đang mải nhìn nó, chợt bên cạnh người thình lình vang lên tiếng sột soạt rất khẽ, tôi vô thức cúi đầu nhìn xuống, lại lập tức hét lên lui về phía sau, run lẩy bẩy nhìn một cái… bàn tay tái nhợt đang viết lên mặt đất những chữ bằng máu đỏ thẫm. Tôi ngạc nhiên trong tích tắc, không hiểu đào đâu ra nhiều máu cho nó viết đến thế chứ, nhưng nhìn kỹ lại thì máu dường như đang chảy từ trong chính bàn tay ra. Tôi cảnh giác trừng trừng nhìn bàn tay đầy máu đang ngo ngoe trên đất, nó chỉ có một bàn tay, hay phải nói đúng hơn, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay.
Nó viết: “Tôi là bạn học của Liên Vĩnh Hác, cũng là kẻ đầu tiên bị nó giết hại, tôi và cậu cũng như nhau, cũng bị bắt cóc. Nhưng điều khác biệt duy nhất là tôi thì đã chết, còn cậu thì chưa…”
Tôi nuốt nước miếng đánh ực, thầm nghĩ tên Liên Vĩnh Hác kia quả thực mất hết nhân tâm, phát rồ tới mức ngay cả bạn học cũng không tha. Lại đột nhiên liên tưởng tới Nghiêm Thừa, quả nhiên trên đời này lòng người là khó dò nhất.
Những chữ viết bằng máu phát sáng trong bóng đêm, trông cực kỳ phi thực, nó tiếp tục viết: “Chúng tôi đều là nghiên cứu sinh chuyên nghiên cứu về thực vật học và sự biến đổi gien của thực vật thời cổ đại. Lúc đó Liên Vĩnh Hác là một người rất cầu tiến, rất chăm chỉ, các thầy cô trong phòng nghiên cứu đều ưu ái nó. Nhưng trong lòng nó vẫn âm thầm tự ti về xuất thân của mình… cha nó lúc trước ở dưới quê nuôi heo, sau vì Vĩnh Hác mới theo nó lên thành phố. Nó vẫn luôn bị ám ảnh rằng người thành phố khinh thường những trí thức xuất thân nông thôn như mình, chỉ có điều, nó thực sự rất thương mẹ nó. Sau này nhà bọn họ xảy ra chuyện, tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết mẹ nó qua đời vì nhiễm trùng đường tiểu, từ đó nó càng thêm khép kín, lời nói cũng trở nên rất cực đoan.
Tôi cứ tưởng nó từ từ sẽ biết tìm quên trong nghiên cứu, thoát khỏi nỗi đau khổ mất mẹ. Nhưng sau này nó chẳng biết từ đâu lại kiếm ra một thứ, thứ kia cực kỳ tà ác. Nó đến tìm tôi, muốn tôi cùng nó nghiên cứu thứ quỷ đó, nó nói thứ này có thể giúp con người thành tiên, trường sinh bất tử. Nó muốn tôi giúp nó một tay, nhưng tôi thực sự quá sợ thứ đó, tôi khuyên nó giao thứ đó cho phòng nghiên cứu, không nên giữ lại làm một mình. Nhưng nó không nghe. Tôi biết sự nguy hiểm của thứ này nên mới cảnh cáo nó, nói nếu nó không giao thứ đó ra cho quốc gia nghiên cứu tôi sẽ tố giác nó. Tuy lúc đó tôi đã thoáng thấy một tia tàn độc trong mắt nó, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình là người bạn thân nhất của nó, là người hiểu nó nhất, cho dù thế nào nó cũng sẽ không hại tôi, bèn không cảnh giác với nó… Thực ra chỉ một mình Liên Vĩnh Hác tuyệt đối không thể nghiên cứu được thứ đó… vì nó là hóa thân của ác ma… đáng lẽ ra đã bị chôn vùi trong lịch sử rồi mới phải… Nhưng không ngờ Liên Vĩnh Hác lại lừa tôi, nó nói thứ này xảy ra biến dị, nó đang gặp nguy hiểm, cho nên tôi đã chạy tới… Nhưng tất cả chỉ là quỷ kế của con quỷ Liên Vĩnh Hác, sau đó… tôi chết… mà thứ tà ác này vẫn còn tồn tại…”
Những dòng chữ bằng máu tới đây thì ngưng lại, tôi hồi hộp chờ đợi bàn tay viết tiếp, nhưng nó không nhúc nhích nữa. Thở mạnh cũng không dám thở, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay, thì thào: “Sau đó? Sau đó thì thế nào? Thứ quỷ kia đang ở đâu?!”
Đột nhiên cái ang nước rung lắc dữ dội, làm như có vật gì đang đập kịch liệt muốn phá hủy khối đá to chặn trên mặt vậy. Tôi há hốc miệng, kinh hoàng nhìn cái ang, chẳng lẽ thứ tà ác nọ trước giờ vẫn nằm ngay trong đó sao?! Tôi cúi đầu định hỏi thêm vài câu với cái tay, nhưng những dòng chữ đã biến mất tự lúc nào, cả cái tay cũng không thấy nữa. Tôi hãi hùng ngẩng lên nhìn chằm chằm khối đá đang bị đẩy ra từng phân từng phân một… đôi chân như bị dán chặt xuống sàn, muốn chạy cũng không sao nhấc nổi chân lên mà chạy… tim đập thình thình đến phát đau cả lồng ngực, ngay cả sức gào to cứu mạng cũng không có, chỉ biết há hốc miệng thở dốc.
… Từ trong ang nước tuôn ra một dòng khói mù đen đặc, giữa đám khói vang lên rất nhiều tiếng kêu la khóc than thảm thiết của nhiều người, làm như thể cái ang chính là đường nối tới địa ngục nơi những ác quỷ đang rít gào đòi thoát lên dương gian vậy. Tôi yếu ớt giơ tay lên, nhưng bàn tay vừa đụng vào khói đen lập tức rã thành xương cốt trắng xóa, tôi kinh hãi nhìn lại mình, cả nửa người dưới đã hóa thành xương khô tự lúc nào, xung quanh máu chảy đầm đìa. Tôi hoảng kinh muốn hét to lên, nhưng phát hiện cổ họng mình cũng không còn phát ra âm thanh được nữa, vì cả người tôi đã dần dần tan chảy thành xương trắng…
Đột nhiên đâu đó vang lên một tiếng mèo kêu não nùng trong đêm, cả người tôi lập tức nhảy dựng lên. Tôi vội vàng giơ tay lên xem, bàn tay vẫn bình thường. Vội vàng dùng tay vuốt vuốt mặt, tuy trán đầm đìa mồ hôi lạnh, nhưng gương mặt vẫn không mất đi miếng thịt nào, trên mặt đất không có những dòng chữ viết bằng máu, không có khói đen ở đâu cả. Lúc này tôi mới nhận ra là mình vừa gặp ác mộng. Tôi lập cập quệt mồ hôi, nhận ra cả lưng cũng đã ướt đầm, cổ họng như bị tắc cái gì, rất khó thở.
Theo bản năng co người thành một khối tròn, tôi bất chợt cảm thấy sợ từng ngóc ngách trong căn phòng này, sợ bất kỳ góc nào không thể nhìn thấy. Lúc này chỉ còn vài ngọn nến leo lét, tranh tối tranh sáng. Bên ngoài kia dường như lũ mèo hoang đang bắt chuột, tiếng kêu ầm ĩ náo động nên cũng khiến tôi an tâm hơn một chút. Nhưng chẳng bao lâu thì lũ mèo không còn kêu nữa, tất cả lại quay về sự an tĩnh lúc ban đầu, chỉ có tiếng sâu nhai rau ráu cùng với những tiếng quẫy đập trong ang nước. Tôi mở to mắt sợ sệt nhìn cái ang như thể đang nhìn vào hiện thân của ác quỷ, may mà cục đá to vẫn vững vàng chắn bên trên miệng ang, vẫn chưa dịch chuyển mảy may.
Giấc mộng này quá thực, thực tới nỗi làm tôi sợ đến hồn muốn lìa khỏi xác luôn, nếu còn bị dọa thêm vài lần thế này nữa thì tôi chết là cái chắc, dù sao cũng không dám ngủ lại nữa, tôi bèn tập trung đầu óc suy nghĩ về giấc mộng này, và cách nào để chạy trốn ngày mai. Vì bị trói quá lâu nên tay chân tôi lạnh cóng cả, tuy trong hầm có hệ thống sưởi nhưng vì máu không được lưu thông tốt nên hai tay tôi tái nhợt đi như tay xác chết, cái cảm giác bị trói gô như một con vật thế này quả thực không dễ chịu tí nào. Tôi dựa lưng vào tường, nghĩ đến thứ tà vật mà oan hồn trong giấc mơ đã nhắc tới, rõ ràng là nó đang nằm trong ang nước kia, nhưng đương nhiên là tôi sẽ không dại dột tới nỗi bước tới mở ra xem, tôi còn chưa muốn chết đến mức đó!
Cứ như vậy, tôi mở to mắt chập chờn suy nghĩ tới hừng đông, trong đầu hỗn loạn hàng trăm câu hỏi, rồi lại không biết mình đang tự hỏi cái gì. Thậm chí tôi còn ảo tưởng rằng, giá như tất cả những việc xảy ra hôm nay chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết bao, ước gì nghe thấy tiếng chuông báo thức ngay lúc này, nghe giọng Bạch Dực gọi tôi thức dậy… nhưng toàn bộ ước ao đã nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng chìa khóa lanh canh tra vào ổ. Tôi ngẩng phắt đầu dậy, quả nhiên có người quay lại, nhưng không phải là lão bán thịt mà chính là tên biến thái Liên Vĩnh Hác chết tiệt. Gã nhìn thấy bộ dạng của tôi, tặc tặc lưỡi thương tiếc nói: “Tiểu mỹ nhân, sao chỉ qua một buổi tối mà đã sa sút thế này? Bộ đêm qua không ngủ ngon sao?”
Tôi cúi đầu không thèm nhìn gã, gã vẫn cứ tự lẩm bẩm: “Chậc chậc, mày cần gì phải phản ứng tiêu cực như vậy? Con người ai mà chẳng phải chết, còn mày chỉ cần hi sinh thân thể là có thể thành tiên, mày xem, đó chẳng phải là cơ hội ngàn năm một thuở sao?”
Tôi nghe tiếng cười hề hề điên dại của gã, liền cười khẩy đáp lại: “Cơ hội? Cơ hội mà mày đã đem ra ‘ban’ cho người bạn thân đầu tiên ấy à? Thực sự là quá tốt bụng nha.”
Vừa nghe tôi nói đến những lời này, gã lập tức biến sắc, trợn to mắt nhìn tôi, sau đó quay phắt lại nhìn đám đầu lâu trong góc phòng, trong mắt chợt xẹt qua những cảm xúc phức tạp, như sợ hãi, như kinh ngạc, lại còn có gì đó như là… hổ thẹn?
Gã tóm lấy cổ áo tôi kéo tôi lại gần, cau mày nhìn tôi một lúc, như thể muốn tìm cái gì đó trong mắt tôi, đột nhiên ánh mắt gã tối sầm lại, chỉ nghe gã lầm bầm gì đó trong miệng không rõ, sau đó gã đẩy tôi té sấp xuống đất, gầm gừ: “Không đúng, tất cả các người đều không hiểu, không hiểu, con người thực ra rất yếu ớt… bọn chúng không thể nào thắng nổi cái chết… tao có nói sao nó cũng không hiểu, không hiểu được ta… ta là… ta là…” Nói tới đây gã thét lên một tiếng, sau đó xông thẳng tới bên đống đầu lâu, sống chết đá đạp lung tung, nhưng không phải là vào đống đầu, mà chỉ giậm chân thình thình lên sàn nhà.
Tôi xem chừng gã đã muốn phát điên, nhưng lại không có cách chạy, cho nên chỉ len lén nhích người đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng lấy tấm bùa hộ mạng giấu kín ra khỏi đám giẻ, dùng hết sức tàn ném nó thẳng ra ngoài qua chỗ cửa sổ vỡ, trong lòng cầu khẩn trời đất, có thể sống sót qua ngày hôm nay hay không chỉ còn trông vào nó, nếu không có ai chú ý tới nó, đầu của tôi nhất định sẽ rơi vào tay gã điên này.
Gã đột nhiên quay lại nhìn tôi trừng trừng, tôi giật thót mình, tưởng kế hoạch đã bị bại lộ nên chỉ biết mở to mắt nhìn gã từ từ tiến tới gần. Nhưng gã chỉ xốc tới kéo tôi đứng lên lôi xềnh xệch tới chỗ gần cái ang nước mà chỉ vào đó nói: “Mày có biết trong này là cái gì hay không?! Ha ha, một kẻ tầm thường như mày sẽ không thể tưởng tượng ra đâu, trong này là thần vật mà ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng không mơ tới nổi đó!”
Tôi nín thở hỏi: “Trong này… là cái gì?”
Gã mỉm cười nhìn tôi, trả lời đầy thỏa mãn: “Trong này là tiên vật, chỉ cần bỏ thân thể của mày vào, là mày sẽ lập tức được trở thành một với nó. Ha ha, vui không nào?!”
Tôi dựng cả tóc gáy nhìn vào cái ang nước to, bên trong nó vẫn vang lên những tiếng quất vùn vụt chói tai, nghe mơ hồ như tiếng khóc của oan hồn. Gã cúi đầu, hưng phấn nhìn tôi: “Ha ha, tao đặc biệt ưu đãi mày, nói ày biết trong này là cái gì nhé!”
“Đây chính là Cửu Bộc Phệ Hồn Cức trong truyền thuyết của Điền quốc Vân Nam đấy! Năm xưa Tần Thủy Hoàng xây dựng ‘Ngũ xích đạo’, nói là để thông đường tới vùng Tây Nam, nhưng trên thực tế chỉ là để đi tìm bộ tộc Bộc tộc[1] huyền bí, mà loại thực vật này chính là ‘chủ thần’ của bộ tộc đó! Bọn họ từ xưa đã tôn sùng loại thực vật này, duy trì hình thức cúng bái cho nó, hơn nữa còn truyền nhau rằng kẻ nào có được trong tay quả của loại cây này——Huyết thảo linh chi, ăn vào thì có thể trường sinh bất tử, cho dù là kẻ sắp chết ăn vào, cũng lập tức cải tử hoàn sinh!”
Vì ở cạnh Bạch Dực cũng khá lâu nên tôi cũng tiêm nhiễm được một ít kiến thức lịch sử, nhắc tới Bộc tộc, tôi cũng biết quả thực có một bộ tộc thiểu số có cái tên này, bọn họ nổi tiếng trong lịch sử là nhờ tập tục Huyền quan (treo quan tài lên vách núi). Vào thời nhà Tần có tồn tại một nước chư hầu nhỏ là Bộc hầu quốc, ngày nay nằm ở địa phận Nghi Tân thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Chỉ biết trước đây Bộc tộc cũng từng giúp Chu Võ Vương trong trận chiến Mục Dã nổi tiếng. Thế nhưng, nhóm người Bộc cổ nhất có lẽ đã từng sống ở khu vực mà ngày nay gọi là Điền Trì thuộc Vân Nam. Trong tác phẩm “Lễ ký Vương Chế Thiên” có nhắc tới từ này đầu tiên, coi chữ “Bộc” đồng nghĩa với chữ “Cức”, bằng chứng là có câu “Bình định những nơi xa, nơi phía tây gọi là Cức”. Còn trong phong thủy cũng có câu “Hình như thành lũy, phía sau trải dài, phía trước khuất khúc lại, là đất cửu cức tam hòe”, tất cả đều biểu thị cho quan hệ sâu xa của Bộc tộc với thực vật[2].
Tôi lắc đầu nói: “Nhưng cho dù thật là như thế đi nữa thì tất cả cũng chỉ là truyền thuyết không có căn cứ, chẳng lẽ mày đoan chắc nó có thể giúp mày thành tiên hay sao?!”
Liên Vĩnh Hác liếc nhìn tôi cười lạnh: “Mày thì biết cái gì, Tần Thủy Hoàng đã có cả thiên hạ trong tay, ông ta còn thiếu cái gì nữa nào? Chính là phương pháp giúp ông ta có thể trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên! Cái cây Cửu Bộc Phệ Hồn Cức này chính là cây thần trời ban, trong sử ký thời Tần cũng có ghi chép lại, chỉ có điều muốn nuôi nó cần có một phương pháp hơi đặc thù một chút mà thôi… Hơn nữa tao đã thực sự nuôi được Huyết ngọc của nó, cũng đã thử lên thịt heo, sự thực đã chứng minh là nó có tính kháng oxy hóa rất mạnh, nói một cách đơn giản là nó có thể giữ tế bào của mày khỏi tiếp xúc với không khí, do đó tránh được hiện tượng lão hóa!”
Gã nói xong, tà ác nhìn tôi, sau đó tiến tới móc trong túi ra một cái khăn mặt lau lau mồ hôi trên trán tôi mà nói: “Mày xem mày kìa, thanh tú như vậy, trở nên chật vật thế này trông đáng thương lắm. Yên tâm, mày không cần phải sợ, sau này thành tiên rồi thì còn cần tới cái thân xác thối tha này làm gì?!”
Trong lòng tôi gào thét mắng to: Thối tha cái đầu mày, cứ luôn mồm nói không cần thân xác, trong khi bản thân cũng muốn trường sinh bất tử đó thôi? Cái gì mà thành tiên, tất cả đều là vớ vẩn, có mà thánh mới tin nổi mày!
Tôi không thèm nhìn gã nữa, chỉ trợn trừng mắt sống chết nhìn cái ang nước, bây giờ tôi đã biết bên trong nó là cái gì rồi, là Cửu Bộc Phệ Hồn Cức mà ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng không chiếm được. Tôi chưa từng nghe nói đến loại cây này bao giờ, nhưng nếu nó cần tới thịt người để sinh trưởng thì không thể gọi là cây thần được, mà phải gọi là cây quỷ mới đúng.
Thừa lúc Liên Vĩnh Hác nắm cổ áo tôi, tôi nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên cổ tay gã, biết lúc này đã hơn 9 giờ sáng. Người qua lại chắc hẳn rất đông đúc. Tôi chỉ không biết lúc nào bọn chúng định ra tay với mình, nên ngẩng đầu hỏi: “Ê, các người định tổ chức nghi thức đó lúc nào?”
Vừa nghe tôi hỏi thế, đầu tiên gã sửng sốt, nhưng sau đó lập tức ha hả cười: “Ha ha, khó có được một người như mày, biết phải trái lắm. Yên tâm, nghi thức cần phải chờ tới khi mặt trời vừa lặn được một khắc mới tiến hành, lúc đó nhật nguyệt cùng tồn tại, dương tàn mà âm thịnh, âm dương tương hòa, mới có thể bắt đầu nghi thức được.”
Tôi mặc kệ mấy lời lảm nhảm vô nghĩa của gã, chỉ quan tâm tới thời gian, ít ra tôi biết là mình còn một ngày để đợi, nếu cuối cùng vẫn không có ai tới cứu thì coi như tôi phải cam chịu chết. Lúc đang thấp thỏm bất an trong lòng thì lão bán thịt cũng vào, lão cúi đầu nói nhỏ gì đó với Liên Vĩnh Hác, gã nọ gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp lại vài câu. Sau đó gã tiến tới bên bàn thờ, mở một cái ngăn kéo ngầm ra, lấy ra một cái chén đựng gì đó màu đỏ tươi như máu, cái chén vừa được lấy ra thì trong ang nước chợt vang lên những tiếng ầm ào như có thứ gì đó vừa thức giấc. Gã hờ hững nhìn cái ang, dường như tuyệt không có chút sợ hãi nào, chỉ chậm rãi tiến về phía tôi, ngồi xổm xuống trước mặt mà nói: “Nghi thức cần tiến hành theo đúng tập quán của người Bộc, đây là máu của ‘tế phẩm’ lần trước, tao cần dùng nó vẽ bùa lên người mày, như vậy mới đảm bảo sau khi mày chết rồi thì linh hồn có thể hòa làm một với Cửu Bộc Phệ Hồn Cức.”
Còn chưa kịp nghe hiểu gã nói gì thì gã đã sấn tới giật áo tôi ra! Tôi hoảng hốt nghĩ chứ không phải tên biến thái này đột nhiên nổi cơn thú tính muốn làm gì tôi đó chứ, tội nghiệp thân tôi hơn hai mươi năm chưa từng cầm tay con gái chẳng lẽ lại bị một tên tâm thần tiền dâm hậu sát hay sao?! Tấm thân đồng tử này chẳng lẽ hôm nay đành bị phá?! Đừng, đừng có hòng à, công lý nằm ở đâu chứ???
Tôi cố sống cố chết túm chặt áo, dùng cùi chỏ thúc thẳng vào mặt gã ngăn gã không thể tới gần. Gã thấy tôi tự nhiên phản kháng kịch liệt như vậy, cũng thúc thủ, đành đưa mắt nhìn lão mập. Lão mập lập tức rút ra một con dao nhỏ, roẹt một cái, cái áo mới toanh của tôi đã bị rách một đường dài. Lão tiến tới giữ chặt hai tay tôi, tôi không chống trả nổi cả hai người bọn chúng hợp sức lại, chỉ giãy dụa được vài cái rồi bị kìm chặt, nhanh chóng bị bọn chúng lột sạch, may mà chúng còn để lại cho tôi cái quần đùi, chưa tới mức bắt tôi trần như nhộng.
Tên Liên Vĩnh Hác thở hổn hển lập tức quăng cho tôi một cái tát như trời giáng, mắng to: “Mẹ nó, sớm biết thế đã bỏ đói mày ày biết thân rồi! Gì mà khỏe như trâu vậy! Giữ chặt nó cho tôi, nó mà còn cục cựa thì cứ đâm cho nó vài nhát!”
Vừa nghe bị đâm vài nhát là tôi lập tức sợ tới mức cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa, chỉ trợn to mắt hung hăng quát: “Chết tiệt! Đồ biến thái nhà mày, định làm gì tao?! Tao nói ày biết, mày mà dám đụng vào một sợi tóc của tao thì có thành quỷ tao cũng không tha ày!”
Nghe tôi dọa, gã chỉ cười khẩy một cái rồi đá ngay cho tôi một cái vào giữa bụng, sau đó nhúng ngón tay vào chén máu bắt đầu vẽ lên mặt tôi. Lão mập không hổ là tay mổ heo chuyên nghiệp, hai tay khóa cứng như thép nguội. Liên Vĩnh Hác vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chăm chú vẽ lung tung lên người tôi những thứ bùa chú kỳ dị, vừa vẽ vừa lầm bầm trong miệng như đang niệm chú. Còn tôi thì chẳng khác nào một con dê chuẩn bị đem hiến tế, chỉ biết để mặc cho gã bôi bôi trét trét lên người mình.
Trong lòng vừa tức vừa sợ, đến nỗi khóe mắt tôi cũng run lên. Cho đến khi hoàn tất, gã mới buông bút, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần xem có vẽ sai chỗ nào không, sau đó mới bảo lão mập thả hai tay tôi ra, nhưng vẫn không quên đe dọa: “Nếu mày dám lau bùa chú vẽ trên mặt, lau một vệt nhỏ tao đâm mày một dao, lau một mảng lớn tao lập tức chặt tay, cho nên biết điều thì ngoan ngoãn đó!”
Cái cảm giác bị máu người dính nhơm nhớp khắp cơ thể này khiến tôi gớm đến muốn ói, chưa kể mùi máu tanh tưởi còn xông thẳng vào não khiến tôi xây xẩm, dù sao đây vẫn là máu người chết chứ không phải máu y tế, nên cảm giác sợ hãi cùng cấm kị thực sự không biết phải diễn tả thế nào. Chỉ lát sau, lớp máu này bắt đầu đọng lại, dính rin rít trên da, có cảm giác như có thêm một lớp màng trên da cần loại bỏ, hay như khi để lòng trắng trứng dây lên tay vậy. Lão mập thấy lớp máu đã khô hẳn, liền bọc tôi vào một cái chăn, sau đó quay sang Liên Vĩnh Hác hỏi: “A Hác… mày rốt cuộc còn muốn giết bao nhiêu người nữa đây…?”
Liên Vĩnh Hác đang ngồi tư thế thiền bên cạnh cái bàn thờ, nghe thế liền ngẩng phắt đầu lên gay gắt đáp: “Giết bao nhiêu nữa ấy hả? Hừ, ông quan tâm tới con số làm cái gì?! Chỉ cần Cửu Bộc Phệ Hồn Cức còn chưa có kết quả, thì còn phải tiếp tục giết nữa! Ông mà còn sợ giết người?! Đừng quên, nếu năm xưa ông chịu bỏ tiền ra ghép thận ẹ tôi, thì mẹ tôi đã không phải chết! Chính ông, chính ông là người đã hại chết mẹ tôi!!!”
Khóe mắt lão mập thoáng ướt nước, quay lại nhìn tôi một lần, thở dài một cái rồi cúi đầu ra khỏi hầm, khóa cửa lại. Liên Vĩnh Hác nhìn theo lão ta ra ngoài, ánh mắt thoáng một chút kỳ dị, nhưng cuối cùng vẫn tục tằn chửi một câu “lão mắc dịch” rồi quay đi tiếp tục ngồi thiền.
Nói cho đúng ra, mối quan hệ giữa cha và con trai là một mối quan hệ rất kỳ lạ. Tôi và ba tôi cũng vậy, có lúc hai bên tưởng chừng như đối lập với nhau một trời một vực, nói chuyện với nhau chỉ vài ba câu là bắt đầu nổi nóng; nhưng cùng lúc đó, tôi cũng rất muốn được ba thừa nhận, không muốn bị xem thường. Cho nên, giữa hai cha con dường như có vẻ rất gay gắt, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, kỳ thực, đứa con trai luôn luôn có một sự kính yêu và khâm phục nhất định dành cho cha mình. Trong lòng tôi, ba luôn luôn là trụ cột đáng tin cậy của cả gia đình, một trụ cột kiên cố không thể lay chuyển. Nhưng kẻ ở trước mặt tôi đây thì ngược lại, gã căm hận và khinh thường cha mình từ tận đáy lòng, cho nên có thể thấy Liên Vĩnh Hác đã đánh mất một chút lương tâm căn bản cuối cùng mà gần như hóa thành quỷ dữ luôn rồi.
Gã cũng không thèm lên tiếng, chỉ toàn tâm toàn ý ngồi thiền, dường như muốn chờ cho tới lúc giờ tiến hành nghi thức đến. Tôi nôn nóng cảm thấy từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, tuy không biết chính xác bây giờ là mấy giờ, nhưng cứ lắng nghe tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp một mà cảm nhận thời gian cứ từng khắc từng khắc rút dần đi, mà cứu viện tôi đang chờ đợi thì mãi không thấy đến, không thể tránh khỏi cảm thấy càng lúc càng tuyệt vọng. Nghĩ tới tấm bùa bằng vàng lớn như vậy, có lẽ nào không ai nhìn thấy? Lỡ như có ai cầm tấm bùa lên nhưng lại vứt tờ giấy đi thì thế nào? Lỡ như người đó tưởng là trò đùa của đứa nhóc nào đó thì thế nào? Mà khủng khiếp nhất, lỡ như không có ai bắt được thì làm thế nào?! Càng nghĩ càng thấy sợ, vẫn biết nếu chỉ dựa vào tấm bùa nhỏ bé kia thì hi vọng rất mong manh, nhưng mà… đầu tôi bắt đầu nhức bưng bưng, sợ tới bủn rủn cả người, tôi thử nhay nhay sợi dây, muốn giãy dụa lần cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.