Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 24: Tiệc vườn đào dưới trăng (Hạ)




Phía sau cánh cửa phòng ngủ, mọi thứ vẫn rất bình thường, máy vi tính dừng lại ở cảnh cuối cùng khi hai diễn viên chính ôm nhau, nam cười đến tận mang tai, nữ khóc đến sắp trôi mascara. Trong phòng ngủ có một toa lét riêng, cửa sổ và cửa mở ra ban công đều bị bịt kín lại. Có vẻ đúng như lời Lục Tử nói, trông bên ngoài thì giống như một căn nhà dân bình thường, nhưng bên trong chẳng khác nào một ngân hàng cỡ nhỏ.
Bạch Dực ngồi lên giường vỗ vỗ gối vài cái, sau đó có vẻ thỏa mãn mà đặt đầu xuống nằm luôn, không buồn cởi cả áo ngoài. Tôi trông chừng anh ta có vẻ muốn ngủ tới nơi, liền kéo tay anh dậy cau mày nói: “Thần kinh anh bị đơ hay là thực sự không sợ quỷ thế? Đã biết trong phòng có cái gì đó mà còn dám ngủ tỉnh bơ vậy?”
Bạch Dực kéo ngược lại một cái, làm tôi ngã luôn lên giường nằm cạnh anh ta, tiếp theo nhanh như chớp kéo chăn đắp cho tôi rồi bình thản nói: “Cứ đắp chăn kín cả người thì còn sợ gì nữa, nếu không thì để tôi ôm cậu ngủ nhé?”
Thực sự đoán không ra đầu óc anh ta làm bằng cái gì? Bộ trùm chăn kín đầu thì sẽ không bị quỷ bắt chắc? Vậy bao nhiêu người chết trên giường đó là vì cái gì? Tôi gạt cánh tay ôm hờ bên thắt lưng mình của anh ta ra, định ngồi lên. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy sau lưng có một cái gì đó cồm cộm, tôi vặn lưng, đưa tay ra sau kiểm tra, chạm vào thì thấy nó là một cái hộp giấy, tôi ngạc nhiên, cái gì đây nhỉ? Tò mò lấy ra nhìn thử… chết tiệt! Tên khốn Lục Tử kia dám nói cái giường này sạch sẽ?! Vậy chứ cái hộp bao cao su này nằm đây làm gì? Để tối thổi lên làm bong bóng chơi chắc?!
Bạch Dực nhìn bàn tay run run nắm chắc cái hộp giấy của tôi bèn hỏi nó là cái gì, tôi liền vung tay ném thẳng nó vào góc phòng, trùm chăn kín đầu bực tức trả lời: “Kẹo ngọt, anh không thích ăn đâu.”
Tôi quá sợ không dám đưa lưng về phía Bạch Dực ngủ, nên đành xấu hổ mà day mặt lại đối mặt với anh ta. Tuy có hơi khó xử, nhưng ít ra nếu có chuyện gì xảy ra thì còn kịp gọi đối phương. Tới đây tự nhiên nhớ lúc còn nhỏ tôi cũng rất nhát, hay trốn trong ổ chăn của bà nội mà ngủ, không dám đưa lưng lại mà lúc nào cũng xoay mặt về phía bà mà ngủ. Giống như chỉ cần nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì có cảm giác an tâm hơn vậy.
Dần dần tôi cảm thấy mắt nặng trịch xuống, bất giác cũng nhắm mắt lại ngủ. Nhưng tôi ngủ rất chập chờn, vẫn căng thẳng căng tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Bạch Dực ở bên cạnh ngủ say đến không biết trời đất gì nữa, tôi thực sự bội phục anh ta, thần kinh cứ như dân sao Hỏa ấy, sau này nếu không làm giáo viên nữa có thể cân nhắc đi làm nghề trông nhà xác được.
Ngoại trừ tiếng máy điều hòa rì rầm thổi gió và tiếng thở đều đặn của Bạch Dực, xung quanh vắng lặng như tờ. Tinh thần căng thẳng của tôi nhờ đó cũng bắt đầu thả lỏng ra, tự dỗ mình là chỉ cần có hai người ở đây thì thứ kia sẽ không dám xuất hiện… sau đó, bậm bậm môi kéo kéo chăn, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày có lẽ suy nghĩ cùng lo lắng quá nhiều, nên ban đêm nằm mơ rất hỗn loạn, có hoa đào, có tiệc rượu, có người thứ ba đang đứng đối diện…
…Dường như tôi cũng đã nhập vào tiệc rượu nọ, mùi hương rượu thơm nồng, hòa cùng mùi hương của hoa đào. Xuyên qua tầng tầng hoa đào phô sắc thắm, thoáng như nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười đẹp như hoa. Từ Vị vươn tay vẫy vẫy, nụ cười kia càng thêm nở bừng diễm lệ. Nhưng khi nàng còn đang tươi cười nhìn Từ Vị thì ông đã đột ngột xoay người đi, gương mặt tươi cười dần dần hòa làm một cùng gương mặt của mỹ nữ trên bức tranh dán trên tường phòng khách, ánh mắt không còn trong trẻo mà ngập đầy một loại oán độc, một loại oán hận của trăm năm cô độc.
Tôi muốn bước xuyên qua tầng tầng hoa đào mà đi về phía đó để xem người nọ là ai, nhưng cành cây xung quanh đột ngột như có sự sống, tự động quấn chặt lấy thắt lưng, nhìn cây cối xung quanh hoa đào đã rụng hết, chỉ còn những cành cây khô cằn trơ trụi. Bên tai vang lên một khúc nhạc xưa ai oán như khóc như than. Từ từ, chậm rãi, tôi bắt đầu có cảm giác trở lại, từ trong mộng mị thoát dần ra thế giới bên ngoài, cảm thấy ôm chặt lấy tôi không phải là cành cây, mà là một đôi tay…
Bàn tay đó đang… cởi thắt lưng quần của tôi! Đầu tôi như nổ “bùm” một tiếng, lập tức hét lên: “Lão Bạch khốn kiếp, anh định làm gì tôi?!”
Nhưng ngay lúc đó, Bạch Dực cũng cùng lúc ngẩng đầu lên, giận dữ chất vấn: “Cậu định làm gì tôi vậy?!”
Chúng tôi mở to mắt nhìn nhau, thứ xuất hiện ở đó làm tôi sợ tới mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình! Giữa chúng tôi là một nữ nhân mặc y phục toàn trắng, mẹ ơi! Gương mặt của nó cứ như bị tạt axit vậy, lam nham lở nhở, gần như bị tàn phá toàn bộ; tôi chỉ nhìn thấy phân nửa gương mặt của nó, nhưng trông nó cứ như một thi thể nằm sõng sượt giữa hai chúng tôi vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười oán độc. Đây rõ ràng là gương mặt tôi đã nhìn thấy trong mơ, chỉ trừ việc nó đã bị hủy hoại tan nát rồi.
Tôi và Bạch Dực cùng đồng thời lăn một vòng lao xuống khỏi giường, mà đáng chết nhất là, quần của tôi bị nó cởi phân nửa, tuột xuống tới đầu gối nên căn bản là chạy không được, chỉ đành buông người ngã lăn xuống đất, vai lại đạp xuống sàn đau thấu tới óc. Tôi nhăn nhó thầm nghĩ: cứ té thế này thêm vài cú nữa chắc xương bả vai của tôi nát bấy mất…
Hiển nhiên là Bạch Dực cũng không khá hơn tôi bao nhiêu. Tôi không khỏi mắng thầm: Mẹ nó, bộ nữ quỷ này cô đơn lâu quá nên đàn ông nào cũng muốn sao? Chết tiệt, cứ tưởng chỉ có nam quỷ mới háo sắc, ai ngờ nữ quỷ mà háo sắc lên thì còn quá hơn, một mình nó mà muốn cả hai chúng tôi?
Chờ chúng tôi lấy lại tinh thần nhìn lại trên giường thì hoàn toàn không còn nữ quỷ đâu nữa. Tôi nhìn sang Bạch Dực ở bên kia giường, anh ta trông còn thảm hơn tôi, hai hàng cúc áo đã bị mở bung ra hết, cũng may quần vẫn còn ở đúng vị trí, anh ta nhìn tôi dùng hai tay giữ quần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không hề cảm thấy xấu hổ.
Tôi chớp thời cơ kéo lại quần, không khỏi tự cảm thấy bản thân quá mức chật vật. Vừa vất vả xốc lại quần, tôi vừa hỏi Bạch Dực: “Chết tiệt, nó biến đâu mất rồi?! Con nữ quỷ này quá đáng thật, còn trơ trẽn hơn cả mấy con nhỏ ngoài tiệm mát xa nữa!”
Bạch Dực vuốt vuốt mặt hỏi tôi: “Cô ta có làm gì cậu không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, may mà tôi cảnh giác, vừa thấy có ai nắm lấy quần của mình là lập tức tỉnh lại ngay. Nếu không thì…”
Trông Bạch Dực rõ ràng có vẻ trấn tĩnh hơn tôi nhiều, chỉ bình tĩnh đứng đó vuốt cằm suy nghĩ cái gì đó, thậm chí còn không buồn cài lại cúc áo. Tôi nhìn dáng vẻ thản nhiên như không của anh ta mà hỏi: “Vậy anh cũng không sao chứ…? Thiệt tình, nữ quỷ đó quả thực quá sức xấu xí mà, vậy mà Lục Tử còn khen là một mỹ nhân! Cái mặt của nó quả thực có thể đem ra làm ví dụ cho hậu quả của việc tạt a xít chứ chẳng chơi!”
Bạch Dực hơi ngẩn ra rồi nói: “Đâu có, mặt cô ta rất bình thường mà, đâu có gì kinh khủng đâu?”
Tôi nghe thế lập tức ngừng tay ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó vừa huơ chân múa tay làm điệu bộ vừa giải thích: “Không mà, tôi nhìn thấy rõ ràng là một khuôn mặt da chảy xệ hết cả xuống, mắt mũi đều méo mó vặn vẹo kia!”
Bạch Dực cũng không cãi lại, giữa chúng tôi rơi vào một không khí trầm lặng, chúng tôi chỉ chăm chú nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Bạch Dực chậm rãi nói: “Tiểu An, nếu như sợ thì tuyệt đối đừng nhìn lên trần nhà.”
Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, trần nhà? Mà thói đời là càng bảo người ta đừng làm gì đó thì người ta lại càng phản xạ làm theo ngay, vì thế tôi… bất giác ngẩng đầu nhìn lên, sau đó, là sợ tới mức chỉ kịp hét lên một tiếng the thé, cả người nhất thời sụm xuống sàn. Hèn gì mà nữ quỷ biến mất nhanh như vậy, hóa ra là nó đang dán sát người trên trần nhà, dưới ánh trăng bàng bạc, má ơi, gương mặt của nó quả thực là kinh dị vượt quá mức chịu đựng của con người! Một nửa xấu đến kinh khủng, một nửa thanh tú mỹ lệ, xấu và đẹp chen lấn vặn vẹo giành giật nhau trên khuôn mặt của nó, hèn gì mà Bạch Dực lại nói là mặt nó không có gì đáng sợ.
Nữ quỷ trông giống hệt một con thằn lằn to, dán sát vào trần nhà. Ánh mắt một hồi thì ôn hòa dịu dàng, một hồi thì oán độc tàn bạo, cả hai loại cảm xúc trái ngược nhau cũng đang quay cuồng trên nét mặt nó.
Bạch Dực nín thở chờ đúng thời cơ thuận lợi, nhảy phóc một cái vượt qua mặt giường chạy tới bên cạnh tôi. Tôi vội ôm chặt lấy cánh tay anh ta lùi lại phía sau vài bước.
Nữ quỷ dường như đang dùng hết sức để khống chế chính bản thân mình, qua một hồi lâu, vẻ cổ quái trên mặt nó cũng dần dần dịu đi, tuy một bên mặt vẫn rất ghê người, nhưng ánh mắt của nó đã bình tĩnh nhu hòa trở lại, chỉ có điều là dường như nó rất sợ chúng tôi, vẫn dán sát trên trần nhà mà không dám xuống.
Nó sợ sệt e dè nhìn chúng tôi, vẻ mặt giống hệt như một thiếu nữ yếu đuối thơ ngây. Tôi lắc đầu than thầm, ta mới là người bị ngươi dọa đến suýt phát khóc đây này, vậy mà nhìn ngươi thì cứ như chính ngươi mới là nạn nhân vậy!
Miệng nó không hề cử động, nhưng âm thanh vẫn phát ra, nó nói: “Xin các vị đừng làm hại ta, ta cũng rất khổ sở.”
Bạch Dực nhăn nhăn mặt nói: “Chúng ta không muốn làm gì ngươi cả, chỉ có ngươi đã dọa cậu nhóc này sợ phát khiếp lên thôi.”
Nghe thế, nó liền quay bên mặt nham nhở lại phía tôi, tôi lập tức nhìn ra chỗ khác, tuy nói là không bao giờ được phép chê một cô gái là xấu xí, nhưng vị này… thật sự quá ngưỡng chịu đựng của tôi rồi.
Nó lại nhìn sang Bạch Dực, chúng tôi và nó cứ thế nhìn nhau một lúc, sau đó nó chậm rãi phát ra tiếng: “Ta không phải người, cũng không phải quỷ… ta là một vết mực mà Văn Trường tiên sinh đã để lại.”
Tuy có thuyết nói rằng vạn vật đều có khả năng biến thành tinh thành mị, nhưng chẳng lẽ cả mực tàu cũng có thể sao? Tôi nghi ngờ nhìn sang Bạch Dực, anh ta bèn gật đầu xác nhận: “Đúng, thứ này không phải quỷ, mà là mị. Thực ra chỉ cần có hình người, ví dụ như được vẽ lại trong tranh chẳng hạn, qua thời gian dài tích lũy năng lượng mặt trời mặt trăng là có thể hóa thành mị. Mà phương pháp nhanh nhất để mị có thể thành tinh là hấp thu tinh khí của đàn ông, cho nên mới có câu nói là trong cõi người thì đàn ông là háo sắc nhất, mà trong cõi yêu thì mị là háo dâm nhất. Vì thế sức khỏe của bạn cậu mới mau chóng xuống dốc như vậy, nếu cậu ta không nhận ra sớm thì coi chừng mất mạng hồi nào không hay rồi.”
Tôi ngơ ngác hỏi thêm: “Nhưng trong bức tranh đâu có người thứ ba nào đâu, vậy nó lấy đâu ra hình người mà hóa thành mị?”
Nữ mị giải thích: “Những nét bút trong tranh đưa qua lại họa thành một cây hoa đào, những cành cây dọc ngang vô tình họa thành một gương mặt người, đó chính là bản thể của ta. Ta chỉ dựa vào nó để có thể được giải thoát khỏi bức tranh đã giam cầm ta suốt mấy trăm năm nay.”
Nó âm trầm nói tiếp: “Văn Trường tiên sinh cực kỳ yêu thích vẽ tranh, cũng thích kết giao với những văn nhân nhã sĩ nào biết thưởng thức tranh của ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ câu nệ hay bó buộc hình thức, cho nên phong cách vẽ tranh cũng cực kỳ đặc thù. Thực ra… người thứ ba mà Văn Trường tiên sinh nâng chén mời rượu chính là người nào đang thưởng thức bức tranh đó đấy. Ta… bất quá chỉ là một mị quỷ ngẫu nhiên mà thu được chút linh khí mà thôi.”
Tôi vừa nghe lập tức vỡ lẽ, cảm thán Từ Vị quả không hổ là thiên tài trăm năm chỉ có một. Bố cục tinh tế mà thông minh như thế, e là ngay cả những họa sĩ hiện đại cũng khó lòng mà nghĩ tới, huống chi là vào một thời kì mà lễ giáo phong kiến nghiêm khắc như thời của ông.
Ý nghĩa sâu sắc của bức tranh này chính là sự đồng điệu đồng hoan của tác giả bức tranh cùng với người ngắm tranh, còn nữ mị chỉ là một sự hình thành ngẫu nhiên do nét mực tạo thành. Vậy lẽ nào có thể hiểu là, tất cả những chuyện này xảy ra chỉ là bởi vì nữ mị mang lòng ghen ghét đối với những người thưởng thức tranh như chúng tôi? Cho nên mới sinh ra ý định tấn công?
Bạch Dực nhìn nữ mị: “Nhưng cho dù là như vậy đi nữa thì ngươi cũng cần gì phải biến thành cái dạng này? Chỉ cần bức tranh này còn, thì ngươi vẫn còn có thể tiếp tục sống trong tranh, không bao giờ biến mất kia mà?”
Nữ mị thấp giọng nghẹn ngào nói: “Bởi vì ta đã đợi trong rừng hoa quá lâu quá lâu rồi… Đã lâu như vậy, Văn Trường tiên sinh đã sớm không còn trên nhân thế nữa, nhưng không có một ai, ngay cả chính tiên sinh, nhận ra trong bức tranh còn có một người là ta, một người vẫn kiên nhẫn chờ đợi giữa tán hoa đào, vẫn chờ, chờ người kia quay đầu lại nhìn thấy, chờ người kia nâng chén lên mời ta, mà không phải là những kẻ sẽ nhìn vào bức tranh này… Nhưng mà…”
Tôi thở dài một hơi, không tưởng tượng nổi câu chuyện này quả thực lại giống như một câu chuyện tình Liêu Trai như thế. Lại hỏi: “Vậy sao ngươi lại đi trêu chọc Lục Tử làm gì?”
Ánh mắt nữ mị thoáng chút ngại ngùng, nó nói: “Thương tiên sinh có tài hoa, hơn nữa nếu có thể hướng dẫn hắn một chút, hắn có thể giúp ta thực sự trở thành người thứ ba trong bức tranh. Ta không muốn chỉ làm một cái bóng tạo thành vì nét mực nữa. Mà nếu thực sự không được, vậy ta sẽ hấp thu hết tinh khí của hắn, ta muốn…”
Đột nhiên gương mặt của nó vặn vẹo đi, cả cơ thể nó cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Bạch Dực cũng cảm thấy không ổn, bởi vì anh ta dùng cơ thể của mình che chắn trước người tôi. Cả hai chúng tôi chằm chằm nhìn nữ mị đang càng lúc càng trở nên quái dị kia, ánh mắt nó thoắt cái trở nên vô cùng tàn ác, cảm giác của cả người nó cũng thay đổi hẳn. Vẻ mặt nó càng lúc càng nóng nảy, cả người cong lên, tỏa ra một làn sương đen đặc như mực lan, trần nhà màu trắng trong phút chốc bị nhuộm thành một màu đen loang lổ.
Nó đột nhiên hét lên: “Ta muốn biến thành người! Ta muốn người kia nhìn ta! Ta không phải là mực! Ta là người!!!”
Bạch Dực thì thầm với tôi: “Xem ra cô ta không khống chế được bản thân nữa rồi, nếu không còn cách nào khác thì có lẽ chúng ta phải hủy bức tranh đi thôi, cô ta cũng sẽ biến mất cùng bức tranh luôn!”
Tôi giật thót người, hủy tác phẩm của Từ Vị?! Vậy vấn đề không còn là ngồi tù hay không ngồi tù nữa đâu, mà là trực tiếp bị xử bắn đó!
Tôi run run nói: “Lão Bạch, anh nghĩ biện pháp khác để nó bình tĩnh lại không được sao, chỉ cần nó đừng kích động là được, có gì từ từ thương lượng mà! Chứ hủy tranh… nghiệp chướng lắm!”
Nữ mị bắt đầu kích động lắc đầu như điên, những nơi tóc nó quệt qua đều để lại những vết mực dài, từ người nó mực đen cũng nhỏ xuống long tong, nhuộm đen khắp cả cái giường. Cảm giác cả người nữ mị cứ như một nghiên mực to, liên tục sóng sánh tràn mực ra ngoài vậy.
Bạch Dực thở dài não nề: “Cậu nghĩ có thể giữ cô ta nổi sao? Có lẽ bây giờ chỉ có Từ Vị tái thế mới khống chế được cô ta mà thôi!”
Nói đến Từ Vị tôi đột nhiên tỉnh cả người, đúng vậy, vì sao nó không hề dám đặt chân vào gian phòng đang đặt bức tranh chứ! Bởi vì nó không muốn, hay nói đúng hơn là không dám nhìn Từ Vị! Tôi lật đật níu Bạch Dực lại thì thào: “Anh xem có thể giữ chân nó được bao lâu?”
Anh ta nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Chỉ ba phút, không lâu hơn được nữa đâu.”
Tôi gật đầu: “Hay lắm, anh giúp tôi cầm chân nó ba phút, tôi sẽ có cách cho nó bình tĩnh lại!”
Nói xong tôi lập tức xoay người chạy về phía cửa phòng, Bạch Dực dường như cũng đã hiểu ra ý của tôi, anh ta lập tức xông lên trước yểm trỡ, nữ mị điên cuồng quất tóc tới, mái tóc đen dài như một sợi roi mảnh. Tôi nhìn lại phía sau, Bạch Dực đã bị đám tóc đó quấn chặt, tôi sợ tới mức chạy ù té nhanh về phía phòng làm việc, trong lòng thầm cảm thán: hóa ra anh đảm bảo với tôi ba phút là thời gian mà một người có thể nín thở trước khi chết ngạt! Đổng Tồn Thụy[2] thật nha!
Tôi hấp tấp đá bung cửa phòng làm việc, lao như chớp tới bên bức tranh, nâng cả tấm gỗ nặng muốn chết đang giữ bức tranh lên. Bởi vì trong tay là vật phẩm cấp quốc bảo nên tôi không dám chạy quá nhanh, chợt nghe Bạch Dực bên kia gào lên: “Còn lề mề cái gì đó! Mau tới không tôi bị bóp cổ chết bây giờ!!!”
Ý thức được là Bạch Dực đang gặp nguy hiểm, tôi cũng bất chấp bản vẽ trong tay có thể bị hư hại gì hay không, mạng người dù sao vẫn quan trọng hơn, huống chi, đây lại chính là mạng của Bạch Dực chứ! Tôi phóng trở về phòng ngủ, vừa kịp nhìn thấy Bạch Dực đã bị trói chặt thành một cái kén bằng tóc đen thùi. Tôi giơ cao bức tranh lên, chạy thẳng về phía nữ mị. Nữ mị đang phát cuồng, vừa nhìn thấy bức tranh thì cứ như nhìn thấy kính chiếu yêu, lập tức thét lên một tiếng chói tai, cả mái tóc kinh khủng cũng lập tức rụt hết lại.
Bạch Dực thở hổn hển lảo đảo bước sang chỗ tôi, chúng tôi vẫn xoay cho bức tranh chiếu thẳng vào nữ mị, nó dần dần trở nên an tĩnh lại, chỉ lắc đầu điên cuồng không dám nhìn thẳng vào Từ Vị trong tranh, làm đám mực nước trên người tí tách rỏ xuống sàn.
Nó bi ai khóc lóc: “Tiên sinh, u u, tiên sinh đừng nhìn ta, ta không muốn người nhìn thấy bộ dạng này của ta… Ta không muốn thành người nữa, ta bỏ cuộc…”
Tôi đột nhiên có một loại ảo giác, như thể trong tay tôi lúc này không phải là một bức tranh của Từ Vị mà là một pho tượng phật vậy. Tiếng rên rỉ của nữ mị càng lúc càng thê lương, nó ở trong bức tranh lâu đến vậy, kỳ thực đơn giản chỉ là mong tác giả của bức tranh quay lại nhìn mình một lần. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thê thảm như nó lúc này, thật khiến người ta không nhịn được phải cảm thấy thương tâm.
Bạch Dực nhẹ nhàng nói: “Tích niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong. Bài thơ này, Từ Vị có bao giờ ngâm qua chưa?”
Nữ mị nghe Bạch Dực hỏi thế, đột ngột ngơ ngẩn cả người quay lại nhìn bức tranh, sau đó dường như chìm sâu vào hồi ức.
Bạch Dực nhìn nó, chậm rãi tiếp tục nói: “Ngươi thực sự cho rằng vài nét bút của Từ Vị chỉ là để vẽ hoa đào thôi sao? Với tài năng của ông ấy, không có khả năng ‘lỡ tay’ tạo ra ngươi. Ông ấy vẽ bề ngoài là hoa đào, nhưng thực ra là muốn vẽ ngươi ẩn trong hoa đào đó! Sao ngươi có thể nói ông ấy không để ý tới ngươi kia chứ?!”
Nữ mị vừa nghe thấy những lời ấy, lập tức như vừa nghe sét đánh ngang tai, đã mấy trăm năm rồi, chưa từng có ai nói cho nàng biết những lời này, nàng vẫn chỉ biết oán hận với người thứ ba đang đứng ngoài thưởng thức tranh, mà thật không ngờ tài hoa của tiên sinh lại tinh diệu tới mức đó, tinh diệu tới mức khiến nàng vừa ái vừa hận suốt mấy trăm năm.
Dần dần, dung mạo của nàng bắt đầu thay đổi, một nửa mặt nham nhở dần dần khôi phục lại diện mạo ban đầu, thanh lệ như hoa xuân, nàng phiêu nhiên hạ xuống từ trần nhà, hướng về phía bức tranh. Dường như đang đáp lại tiếng gọi từ phía Từ Vị, nàng nhẹ nhàng cất tiếng hát, lần đầu tiên tôi có thể bình tĩnh nghe cho đến hết khúc, là một khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”.
Nàng dần dần chìm hẳn vào bức tranh, ngay khi cơ thể nàng và bức tranh nhập vào nhau, tôi đột nhiên nhìn thấy Từ Vị đưa tay ra đỡ lấy bàn tay nữ mị. Tôi lập tức run tay, nhưng may mà vẫn còn nhờ đây là bức tranh có giá trị tới mức nào, nếu nó thực sự rớt xuống đất thì có lấy mạng ra cũng đền không nổi.
Rốt cuộc mọi thứ cũng trở về yên tĩnh, chúng tôi cùng đi vào phòng làm việc nhẹ nhàng đặt bức tranh lại trên bàn, chỉ sợ có gì sơ suất. Sau đó, tôi ngồi phịch xuống ghế, uống cạn chén trà để qua đêm lạnh ngắt, quay sang Bạch Dực hỏi: “Có thật là Từ Vị đã cố tình vẽ nàng ta không?”
Bạch Dực liếc nhìn sang tôi lạnh lùng đáp: “Cậu nghĩ tôi là Từ Vị chắc? Sao tôi biết được, nhưng mà lời nói dối thiện ý đó đã cứu mạng hai chúng ta đấy. Bằng không cứ để cô ta lang thang bên ngoài thêm ít lâu nữa, hấp thu thêm một ít tinh khí là có thể hoàn toàn thoát khỏi bức tranh hóa thành tinh rồi!”
Tôi nhất thời tự nhiên cảm thấy thương cảm cho nữ mị kia, chỉ vì một bài thơ cổ cùng với mấy lời giải thích lừa tình của Bạch Dực mà lại quay trở về với bức tranh nơi đã giam giữ mình suốt mấy trăm năm nay. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cuối cùng rõ ràng Từ Vị đã đưa tay ra với nàng, cho nên có lẽ giả thiết trên cũng thực sự có lý.
Mà dù sao đi nữa thì nhân diện hay đào hoa cũng chỉ chờ đợi những tài tử tài hoa lại hữu tình như Từ Vị mà thôi, những kẻ phàm phu tục tử như chúng tôi làm sao mà hiểu được. Nghĩ tới đây, lại đột nhiên cảm thấy bài thơ Đường kia như có thêm một tầng nghĩa nữa, nhân diện đúng là không biết đã đi đâu mất, nhưng chẳng phải hoa đào năm ấy vẫn tiếp tục nở rộ chờ đợi Thôi Hộ trở lại hay sao? Mà biết đâu, giữa tán hoa đào cười trước gió xuân đó lại chẳng có một yêu mị cũng si tình biết mấy?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tử đến rất sớm, lúc vào nhà còn lấm la lấm lét như sợ cả hai chúng tôi đều bị quỷ vật chết rồi vậy. Vừa thấy hai chúng tôi còn sống, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi vừa vào phòng ngủ, sắc mặt hắn lại lập tức hóa thành xấu hổ, sau đó quay lại quan sát chúng tôi một cách quái dị một lúc, trầm mặc cả nửa ngày mới bật ra một câu: “Tiểu An, sao giường ngủ đầy chất dịch gì đó màu trắng như thế…?”
Chúng tôi cả đêm không bật đèn, hơn nữa cái giường vốn đã bị nữ mị rảy mực ướt hết, cũng không còn chỗ ngủ, cho nên cả đêm đều ngồi trong phòng làm việc, cho tới khi Lục Tử tới. Vì thế khi nhìn đám mực đen đêm qua tự nhiên biến thành màu trắng thì cũng cực kỳ ngạc nhiên. Ánh mắt Lục Tử chợt chuyển sang hộp bao cao su bị bóp nát vứt trong góc nhà, đột nhiên kinh hoàng quay phắt lại nhìn chúng tôi, chằm chằm nhìn một cách đánh giá, như thể mới vừa quen tôi ngày đầu vậy.
Tôi bị hắn nhìn tới mức nổi da gà, liền hỏi: “Lục Tử, xảy ra chuyện gì? Có vấn đề gì sao?”
Dường như đột nhiên ý thức được cái gì, hắn lập tức giật nảy người phản ứng lại: “Không có gì, không có gì. Ha ha, cùng lắm thì để tớ thay bộ drap mới là xong ấy mà, hèn chi cậu hỏi kỹ là chăn nệm có sạch sẽ hay không kỹ như vậy, ai mà biết… Tiểu An cứ yên tâm, tớ không có kỳ thị gì đâu, thời này chuyện đó cũng phổ biến lắm mà…”
Tôi nghe hắn nói mà cứ như lạc trong sương mù, nghĩ thầm, tên khùng này đang lảm nhảm gì vậy? Bèn quay lại Bạch Dực, chỉ thấy trong mắt anh ta cũng đột nhiên toát ra một thứ cảm xúc gì đó rất quái dị, tôi hỏi thành tiếng: “Anh có biết tên khùng này đang nói cái gì không?”
Bạch Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi: “Không có gì, được rồi, người cậu còn… đau không?”
Nghe anh ta hỏi mới nhớ ra, đánh nhau với nữ mị lâu như vậy, trên người toàn là vết thâm tím, tôi liền gật gật đầu: “Đau chứ, đêm qua kịch liệt như vậy, cả người tôi lúc này toàn là vết bầm không!”
Lục Tử lập tức lắp bắp hỏi: “Tiểu… Tiểu An, hóa ra, hóa ra cậu là cái người, người, người ở dưới… sao?”
Tôi liếc nhìn hắn, đang định mở miệng hỏi mới sáng sớm ra đã nói nhảm cái gì vậy, nhưng Bạch Dực đã nhanh miệng xen vào trước: “Ừ, đêm qua không đơn giản, kịch liệt cực kỳ. Cậu cũng đừng hỏi nữa, có nói cậu cũng không hiểu đâu, chỉ có hai chúng tôi hiểu rõ mà thôi. Còn bức tranh, tôi đảm bảo từ nay không còn vấn đề gì nữa, cậu cứ yên tâm mà phục chế.”
Tôi cũng gật đầu: “Ừ, Lục Tử cậu cứ yên tâm đi, nhưng mà chuyện tối qua…”
Lục Tử lập tức gật đầu lia lịa: “Yên tâm yên tâm, chuyện của hai người tớ sẽ không hé răng với ai đâu, tớ vẫn còn biết điều lắm mà! Chỉ là thật không ngờ…”
Lục Tử quả nhiên là người thông minh lại hiểu chuyện, loại chuyện này có nói ra cũng không có ai tin, ai lại nghĩ rằng mực trong tranh có thể hóa thành mị kia chứ? Dù sao thì chuyện cũng đã kết thúc rồi còn gì, coi như giúp được ông bạn cũ một ơn huệ to. Trong lòng thoải mái, tôi cũng toét miệng cười: “Vậy là tốt rồi, vậy tụi này không làm phiền nữa, nói thật, cả đêm tớ không được ngủ…”
Lục Tử tự nhiên nhìn tôi một cách thật thương cảm: “Cậu thật không dễ dàng nhỉ…”
Bạch Dực vỗ vỗ lưng tôi, ý bảo đã đến lúc về, không nên quấy rầy công việc của Lục Tử nữa, dù sao hắn cũng đã rất trễ so với kế hoạch rồi, chỉ có nước làm ngày làm đêm mới mong hoàn thành bức vẽ đúng hạn mà thôi.
Bạch Dực cũng dùng uy tín của mình mà cam đoan nữ mị sẽ không quay trở lại nữa. Thấy Lục Tử gần như rạp sát đất cảm ơn rối rít, anh ta cũng không hề khách khí mà nhân dịp nã của hắn mấy cuốn sách cổ có giá trị. Lục Tử tiếc nuối đưa sách cho chúng tôi, mặt nửa cười nửa mếu mà rằng: “Sách này cũng là đồ cổ đó, bản này lại là bản duy nhất, anh phải giữ gìn cẩn thận đó nha, một đống tiền của người ta đó…”
Bạch Dực nhanh chóng nhận sách, gật đầu rồi kéo tay tôi ra cửa, tại cửa, Lục Tử tiễn chúng tôi bằng cặp mắt lo lắng, còn nói riêng với tôi: “Tiểu An, nếu thực sự đau quá thì nhớ bôi thuốc mỡ, đừng có cố chịu…”
Tôi vỗ vỗ vai hắn: “Tớ đâu có yếu ớt tới vậy đâu, nói cho cậu biết, chuyện này tớ quen rồi, chẳng sợ nữa đâu. Không có việc gì hết, gặp lại sau.”
Bạch Dực nghe đoạn đối thoại của chúng tôi, chẳng biết vì sao mà đột nhiên phì cười, anh ta cố nhịn mà nói: “Vậy, ha ha, chúng tôi cáo từ. Mong cậu sớm thành công với bức tranh.”
Lục Tử ngơ ngác đứng ở cửa, máy móc vẫy vẫy tay, nét mặt chỉ có một từ: kinh hoàng.

Mọi chuyện như thế là kết thúc. Lục Tử phục chế bức tranh rất thành công, ông chú nhà hắn bán bức tranh ột thương nhân Hoa kiều, mức giá cao tới nỗi nghe nói ông chú hắn cười tươi tới mức trẻ ra thêm mấy tuổi.
Nhưng thương nhân kia cũng là một người có lòng, mua được tranh rồi lập tức tặng cho viện bảo tàng, nói là muốn cống hiến cho nền văn hóa cổ, coi như tấm lòng của một đứa con Hoa Hạ. Trên TV quảng cáo về bức tranh này suốt một thời gian dài, nào là tác phẩm thất truyền của Từ Vị, nào là bố cục tinh tế, phóng túng vượt xa tư tưởng hiện đại. Bởi vì là người phục chế nên cũng có một thời gian Lục Tử rất nổi tiếng trên truyền hình.
Nhìn hắn cười toe toét tự hào như thế xem ra nữ mị cũng khôn còn quay lại tìm hắn nữa. Tôi và Bạch Dực vẫn sống một cuộc sống bình lặng như cũ, ngoại trừ việc nhờ tôi thuyết phục mà anh ta bắt đầu chính thức giữ chân nấu ăn trong nhà thì không còn thay đổi nào nữa. Bất quá bữa ăn dạo này ngon hơn rất nhiều.
Có một ngày tôi nhận được điện thoại của Lục Tử, mời chúng tôi tới tham quan bức tranh, nói để đánh giá xem hắn phục chế tranh thế nào, đồng thời cũng muốn nói lời cảm ơn. Tôi quay lại hỏi Bạch Dực, anh ta cũng gật đầu: Ừ thì đi.
Thế là chúng tôi hai người đến viện bảo tàng, ông bảo vệ vẫn còn nhận ra chúng tôi, chính là người chứng kiến chúng tôi suýt đánh nhau lần trước. Chúng tôi nhìn một vòng, sau đó chuyên chú đi tìm Lục Tử.
Lục Tử mặc một thân áo tàu, trông như Thành Long vậy, thấy chúng tôi, hắn vội vàng xun xoe chạy tới đón, mang chúng tôi tới khu triển lãm tranh, vừa đi vừa tự hào khoe khoang, nào là bức tranh được hắn phục chế sinh động rực rỡ ra sao, nào là ngay cả các lão chuyên gia cũng phải gật gù khen ngợi thế nào… còn khen là tay nghề có thể sánh ngang cùng Từ Vị vân vân.
Tôi âm thầm khinh bỉ hắn nói quá lời, nhưng lúc đi tới trước bức tranh, mới nhận ra tên khốn này quả thực có cơ sở để mà tự mãn. Nếu không được nhìn thấy nguyên bản bức tranh trước kia có thể không biết, nhưng sau khi đã cầm trong tay tờ giấy rách nát kia rồi bây giờ nhìn lại bức tranh hoàn chỉnh trước mặt, mới thấy nó quả thực rực rỡ, phần được sửa chữa vẽ lại hoàn toàn hòa thành một thể với phần nguyên bản. Có thể thấy tay nghề của Lục Tử quả thực rất cao.
Người tham quan rất nhiều, Lục Tử nhanh chóng bị giới truyền thông kéo sang một bên, bỏ lại tôi và Bạch Dực vừa ngắm tranh vừa tấm tắc khen ngợi. Đột nhiên bên cạnh chúng tôi có một cậu bé đứng nhìn tranh, sau đó chỉ vào giữa tán hoa đào: “Ba, ba coi kìa, có phải ở đây có một tiên nữ rất xinh đẹp không!”
Cậu bé có lẽ được cha mẹ mang đi xem triển lãm tranh để tài bồi tâm hồn nghệ thuật, cậu hồn nhiên nhìn bức tranh, trong tranh, giữa rừng hoa đào um tùm nở rực, có vài nét bút phác họa thành dung mạo một thiếu nữ mỹ lệ nhu hòa, hoa đào lộng lẫy xung quanh tựa như trang sức trên tóc nàng. Từ Vị đang ôn nhu mời thiếu nữ uống rượu, hai người nhìn nhau, nhân diện hoa đào, như từ muôn năm trước, vẫn hoàn động nhân mỹ lệ.
Tiệc vườn đào dưới trăng – Hoàn
[1] Một truyện ngắn kinh dị của Stephen King, kể về một căn phòng bị ma ám trong khách sạn, được Mikael Håfström chuyển thể thành phim điện ảnh năm 1997, được biết đến ở Việt Nam dưới cái tên “Căn phòng bí ẩn”
[2] Anh hùng dùng thân mình lấp lô cốt của Trung Quốc =.= Ý bạn An là bạn Bạch thiệt là cảm tử quân ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.