Quỷ Phu Trời Cho

Chương 25: Về Trường






Thân thể Đại Hắc khỏe mạnh, hồi phục cũng nhanh, không quá hai ngày là đã có thể tung tăng nhảy nhót, sau khi chứng kiến chuyện của Nông Ngọc và Lâm Thiên Lí, trong lòng Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đều có chuẩn bị, Chu Hành cũng nói với bọn họ rằng, lúc ấy hắn không phải bị sốt, mà do trên người nhiễm phải thi độc.
Hai người được một phen kinh ngạc, sau khi biết trên đời này có quỷ, thì thế giới của hai người họ liền như đã mở ra một cánh cửa mới, cho nên việc tiếp thu chuyện ấy cũng không quá khó khăn, chỉ là đối với việc cương thi ở trong trường học vô cùng ngạc nhiên.
Vào lúc Chu Hành nói cho Đại Hắc biết, người đẩy hắn lăn xuống lầu gãy tay rất có thể là một con quỷ, ban đầu Đại Hắc còn vô cùng tức giận, sau tựa như nhớ đến chuyện gì, liền ấp úng nói không nên lời.
Chu Hành là một người có lực quan sát rất mạnh, cảm thấy hắn có vấn đề thì nhanh chóng truy hỏi, Đại Hắc úp mở nửa ngày, cảm thấy bản thân không thể tránh thoát đành nói mọi việc.
Thật ra năm nay hắn vào trường sớm không phải vì lý do gì khác, mà vì lúc hắn ở nhà cảnh sát đã gọi đến, đối phương bảo hắn đến cục cảnh sát thành phố A phối hợp điều tra vụ án Li Ly – bạn gái cũ của hắn mất tích vài ngày, sau lại ở hồ sâu phía sau trường học tìm thấy một xác chết trôi….
Nói đến đây Đại Hắc sợ hai người bạn của mình hiểu lầm, vội vàng giải thích bọn họ đã chia tay trước kỳ nghỉ học kỳ 1, hơn nữa sau khi chia tay hắn đã về nhà, không phải hắn làm vân vân mây mây.

Đương nhiên Lâm Trường Tư và Chu Hành tin hắn, tuy rằng Đại Hắc là một kẻ đa tình, nhưng làm người không tệ, hơn nữa cô gái tên Li Ly kia nhìn qua cũng không phải nữ nhân tốt lành gì, lúc chia tay Đại Hắc còn đưa cho nàng phí chia tay tinh thần, cho nên hai người hảo tụ hảo tán, mà chuyện ấy mọi người trong ký túc xá đều biết.
Nghe đến đây Chu Hành nhíu mày, hỏi một câu: “Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không nghe ai nhắc đến?”
Đại Hắc sắc mặt đau khổ, nói Li Ly là một người không có ích trong xã hội, lại không phải người của trường học, trường học sợ danh tiếng bị ảnh hưởng, cho nên đã giấu chuyện này đi, hơn nữa nhà trường cũng vì chuyện đó mà ghi nhận hắn phạm phải tội nặng, nói hắn gây mất trật tự gì gì đó.
Mọi người nghe xong thì có đủ loại suy nghĩ, cũng không tiếp tục thảo luận chuyện đó, chỉ xem việc này như một điểm đột phá, mọi chuyện còn phải chờ về trường điều tra tiếp.
Áo lông vũ của Lâm Trường Tư bị rách một lỗ lớn, quần áo bên trong lại không đủ ấm, tổng lại không thể chỉ mặc quần áo trở về, mà nhà Chu Hành lại ở ngoại ô thành phố, ngay cả cửa hàng bán quần áo cũng không có, vì vậy chỉ có thể mượn đỡ quần áo của hắn, quỷ kia ở cạnh nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, đôi mắt âm u đem bộ quần áo thọc lủng mấy cái động.
Giữa trưa lão Chu giữ bọn họ ở lại ăn cơm, không biết lão Chu lôi kéo Chu Hành nói cái gì đó, đến tận hai ba giờ chiều cả đám mới có thể đứng dậy đi về, vẫn là Đại Hắc chạy xe, trên đường kẹt xe vô cùng nghiêm trọng, đến khi trời tối mới trở về trường học.
Từ khi Chu Hành nói có thể là quỷ đã đẩy hắn té lăn, thì Đại Hắc trở về ký túc xá sợ đến run rẩy, tựa như chim sợ cành cong mà ngồi ở trên giường nhìn trái nhìn phải, nhìn nhìn Lâm Trường Tư đang thu dọn quần áo chuẩn bị về nhà, vội vàng nắm chặt tay y, vô cùng đáng thương mà cầu xin Lâm Trường Tư ở lại với hắn, Lâm Trường Tư liếc mắt nhìn hắn vài lần, đang lúc do dự, liền trông thấy quỷ kia đột nhiên hiện thân, ánh mắt sắc bén bắn thẳng lên người Đại Hắc.
Đại Hắc thân thể cứng đờ, hắn sao lại quên mất bên người bé ngoan cũng có một con quỷ càng khủng bố hơn vậy!
“Haha, haha.
” Đại Hắc nhìn Lâm Thiên Lí lấy lòng cười gượng vài tiếng, nháy mắt buông tay Lâm Trường Tư, cười nói: “Không, không, bé ngoan cậu vẫn về nhà mình ở đi, Hắc gia tôi – một thằng đàn ông Đông Bắc cao to mạnh khỏe, sợ gì mấy con yêu ma quỷ quái kia!” Thanh âm vốn dĩ khí thế mười phần, nhưng mà khi nói đến từ yêu ma quỷ quái, thì giọng nói của hắn đột nhiên nhỏ lại, còn vô cùng lo lắng nhìn nhìn xung quanh.
Lâm Trường Tư trông thấy vẻ mặt này của hắn thì biết hắn đang sợ hãi, cười ha ha vài tiếng, vỗ vai hắn: “Em trai Tiểu Hắc, yên tâm đi, anh đây đi rồi, thì vẫn còn Chu Hành ở, cậu ấy là con cháu của thiên sư đó!”
Bởi vì có hắn nên tôi mới sợ ấy chứ, Đại Hắc thầm mắng.

Hắn còn không quên ngày ấy hắn đã nói xấu Chu Hành như nào, đôi mắt giết người của ai kia, Hắc gia tôi sợ là chưa bị quỷ ám chết, thì đã bị thằng bạn cùng phòng đầu độc giết chết rồi á.
Lâm Trường Tư nở nụ cười vui vẻ, dọn dẹp đồ vật, thay quần áo, đem quần áo của Chu Hành đặt lên giường đối phương, cùng bọn họ nói lời tạm biệt, sau đó xách túi rời đi.
Ngày đó đi đến trường học y đã đạp xe đạp để ở dưới lầu ký túc xá, sau lại bị chuyện của Chu Hành quấy nhiễu, vẫn chưa kịp dẹp xe vào trong bãi giữ xe, vội vội vàng vàng đưa Chu Hành về nhà, càng không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện khác, cho nên xe đạp nhiều ngày không người quản, sớm đã không còn.
Lâm Trường Tư hừ hừ vài tiếng, may mắn chỉ là một chiếc xe hàng second – hand, không đáng tiền.
Chân y còn đang đau, tuy rằng đã hết sưng, nhưng mà vẫn còn bầm tím, đi đường đều cà thọt cà thọt, vốn dĩ cũng không thể đạp xe, hiện tại nếu có xe đạp y cũng chẳng muốn đạp, dù sau phòng thuê cũng gần trường học, bình thường đi đi lại lại chỉ mất có 20 phút, bây giờ chân y đang đau hẳn mất 30 phút mới đến, nhưng cũng không sao, vì vậy mà một người một đường vô cùng nhàn hạ.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đường đời trải rộng thênh thang của y nháy mắt trở nên nhỏ hẹp, tựa hồ đã bị điên đảo.
Đối mặt với tình huống này, y cũng không quay đầu nhìn lại và nói từ không, mà chỉ có thể cắm đầu đi đến phía trước, phía trước có gì y không biết, nhưng nếu không thể lùi bước, vậy thì y sẽ bước đến phía trước.
Gần đây y suy nghĩ rất nhiều, có rất nhiều việc y đã nghĩ lại, chải chuốt chỉnh lý lần nữa, tuy rằng chú hai và Lâm Cửu gia không nói, nhưng y biết, mỗi một chuyện bọn họ làm đều có mục đích, bất kể là việc khiến y gả vào Lâm Trang, hay bảo chú hai đi theo mình.
Chỉ là y không biết, chú hai đã chết vài chục năm, vì sao lại không đi đầu thai chuyển kiếp, nếu như giống với Lâm Cửu gia nói hài cốt thiếu khuyết không thể siêu sinh, vậy dựa vào bản lĩnh của Lâm Cửu gia, khóa hồn còn có thể tìm được, thì huống chi một đoạn ngón tay út, hay cho đến bây giờ, chú hai còn nghĩ đến chuyện báo thù? Nhưng đã vài chục năm trôi qua, cho dù bây giờ tên đầu xỏ vẫn còn, thì cũng đã hơn trăm tuổi, còn sống được bao lâu đâu? Cần gì cố chấp đến thế? Chậm trễ thời gian của mình?
Đủ loại vấn đề dây dưa, không tìm được đáp án, y suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm ra được nguyên nhân, trông thấy cánh cổng tiểu khu ở trước mặt, thì thu lại tâm tư, gia tăng bước chân.
Tiểu khu này được xây dựng tương đối sớm, diện tích cũng rất lớn, dưới lầu còn có một cái sân nhỏ tập thể dục, ngày thường lúc chạng vạng thì có rất nhiều người già và trẻ nhỏ chơi đùa, tản bộ, nhưng mà hơi trễ một chút sẽ tan đi.
Thời điểm Lâm Trường Tư về thì đã hơn 10 giờ, lúc đi ngang qua sân thể dục còn nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi xỏm trên mặt đất, không biết đang vẽ cái gì.

Bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có một chút ánh sáng ở phía chân trời, Lâm Trường Tư căn bản không nhìn rõ khuôn mặt của đứa nhỏ, nhớ lại lời nói lần trước của hai người Lâm Trang, Lâm Trường Tư mang theo tâm lý không lo chuyện bao đồng, quay đầu, làm như không thấy mà chạy nhanh qua.
Đứa nhỏ quay lưng tựa như cảm ứng được cái gì đó, quay đầu mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, sau đó đứng lên, đôi mắt phản quang trong đêm đen xém chút nữa hù chết Lâm Trường Tư!
Nương theo ánh sáng mờ nhạt, Lâm Trường Tư mới thấy rõ khuôn mặt của đứa nhỏ, Lâm Trường Tư nháy mắt thở phào nhẹ nhỏm, ra là đứa nhỏ lần trước ở cầu thang dọa y.
Nội tâm Lâm Trường Tư: “……”
Nhịn không được chửi thề một câu, Đệch!
Tuy rằng mỗi ngày y đều gặp quỷ, nhưng mà y vẫn rất nhát gan á!
Lâm Trường Tư niệm niệm trong lòng vài câu, quyết định ngày mai tìm kiếm quản lý khu nhà nói đến vấn đề này, nếu không nói đoán chừng y chưa kịp bị chú hai lăn lộn đến chết, thì đã bị đứa nhỏ này hù chết!
Y cũng không tiếp tục quản đứa nhỏ, gia tăng bước chân, sợ lại tiếp tục nhìn thấy đứa nhỏ đó.
Trở về nhà, Lâm Trường Tư đem đồ ném lên trên sofa, rồi cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm, đêm qua y suy nghĩ quá nhiều vấn đề nên không ngủ được, hôm nay đi xe mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, hiện tại vẫn còn buồn ngủ, bây giờ suy nghĩ duy nhất của y chính là nhanh chóng đi ngủ.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, bọc áo ngủ dài rồi nằm lên giường, đến lúc chuẩn bị ngủ thì mơ mơ hồ hồ nhớ ra, hình như mình đã quên chuyện gì rồi ấy, cố gắng nghĩ rồi nghĩ, suy tư cả buổi, xoay người một cái, một trận buồn ngủ đánh úp đến, nháy mắt đem chuyện ban nãy quên không còn một mảnh.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.