Quỷ Phu Trời Cho

Chương 12: Hôn Mê






Lâm Thiên Lí tức giận hủy đi tấm bình phong kia, Lâm Cửu Gia trấn an vài câu, sau đó hai người thương lượng kế hoạch cần làm trong khoảng thời gian sắp tới, lúc này Lâm Cửu Gia mới xem như hài lòng rời đi.
Đến tối, Lâm Trường Tư vẫn như cũ phát sốt, chưa tỉnh lại.
Cả ngày đều nằm ở trên giường không ăn không uống nhìn qua vô cùng tiều tụy, đôi môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc.
Lâm Thiên Lí ngồi ở bên cạnh hiển nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã tốt, chẳng qua ý thức không muốn tỉnh lại, hẳn là không muốn đối mặt với những chuyện đã phát sinh.
Ngón tay lạnh băng của nam nhân vuốt ve đôi môi của y thật mạnh, động tác thô bạo đem đôi môi tái nhợt xoa đến đỏ bừng: “Tiểu quỷ yếu đuối.” Miệng lưỡi mang theo răn dạy nhưng mà lại vô pháp bỏ qua sủng nịch.
Người này là ngọn hải đăng của hắn, khi hắn đang trong địa ngục tăm tối mang theo ý niệm hủy diệt hết thảy, thì y xuất hiện.
Nếu như có thể, người này hẳn là sẽ không muốn bản thân mình trở thành ngọn đèn dẫn đường cho hắn, nhưng mà vô luận vì nguyên nhân gì, trong lúc hắn đang đắm chìm trong cừu hận bi thương, đau đớn muốn phát điên, thì người này như một tia sáng đã xuất hiện trong thế giới đen tối cô đơn của hắn.
Cảm tình của hắn đối với y bắt đầu từ chán ghét, tò mò, sau cùng đã chuyển biến thành dục vọng chiếm hữu trần trụi – người này, nếu như đã lựa chọn xuất hiện ở trong thế giới của hắn, thì đừng nghĩ đến việc rời đi, hắn sẽ không bao giờ cho phép người khác phản bội mình!
Nam nhân thân mật hôn lên môi của thiếu niên trên giường, trong miệng lẩm bẩm: “Cho dù là em, cũng không được.”
Đúng vậy, cho dù là y, cũng không được.

Lâm Trường Tư mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng màu đỏ chiếu vào ô cửa sổ, cũng không biết là ban ngày hay là ban đêm.
Y vừa mới mở miệng, yết hầu đã đau đến không chịu được, động động vài cái thì cảm thấy toàn thân đau nhức.
Y vô cùng khát nước, trong phòng lại không có một bóng người, vì vậy y vừa thử ngồi dậy bò xuống giường, thì đã ‘bịch’ một tiếng ngã ở trên mặt đất.
Tiếng vang ở trong phòng kinh động đến thị nữ canh giữ bên ngoài, nàng hô to gọi nhỏ chạy vọt vào, trong miệng huyên thuyên nói một đống, khiến đầu óc chưa tỉnh táo của Lâm Trường Tư nghe đến phiền muộn, ngay cả sức lực muốn há mồm bảo nàng câm miệng cũng không có.
Cũng may thị nữ kia vừa đỡ Lâm Trường Tư lên giường thì đã lao nhanh ra ngoài như một con ngựa, chỉ trong phút chốc Lâm Cửu Gia đã đến, ngoài ra còn mang theo lão thầy thuốc trung y theo.
Trước tiên Lâm Cửu Gia bảo lão trung y xem xét thân thể của Lâm Trường Tư, lão trung y vẫn theo người xưa bắt mạch chẩn bệnh, bắt mạch cả nửa ngày trời, thì mới hỏi Lâm Trường Tư cảm thấy thân thể thế nào.
Lâm Trường Tư bị lệ quỷ kia đối đãi như vậy, tự nhiên cũng sẽ đối với Lâm Trang lòng sinh oán hận, hiện tại nhìn thấy Lâm Cửu Gia mang theo lão trung y đến đây xem bệnh, thì y cũng chỉ cảm thấy chồn cáo chúc tết gà*, vô cùng châm chọc, hiển nhiên là đầu nghiêng vào trong giường, không thèm để ý.
(Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện được mục đích xấu.)
Lâm Cửu Gia thấy thế vừa định nói chuyện, thì lão trung y đã đối với ông xua tay: “Thân thể của phu nhân đã không còn đáng ngại, điều dưỡng thêm vài ngày là được.
Đột nhiên sốt cao, không phải là do nhân tố cơ thể, mà là trong lòng có chuyện không thể vượt qua.
Cửu Gia, đây là vì tức giận mà thành, cứ chậm rãi điều dưỡng chăm sóc y đi.”
Lâm Cửu Gia gật đầu, lão trung y lại viết đơn thuốc, bảo nha đầu đi theo hắn lấy thuốc, sau đó cùng Lâm Cửu Gia hành lễ cáo từ.
Trong phòng dư lại Lâm Cửu Gia cùng Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư cơ bản là không để ý đến ông, mặc kệ yết hầu khô khốc đau đớn, y cũng chẳng mở miệng, chỉ là nghiêng đầu giả bộ ngủ.
Từ trước đến đây chưa từng có ai dám vô lễ với Lâm Cửu Gia như vậy, thế nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tình hiện tại của Lâm Trường Tư, vì thế ông cũng không hề so đo.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, lại không thể buông tha cho y, hết thảy mọi thứ từ rất sớm đã đè lên vai của y, vì vậy từ lâu y đã không thể lùi bước.
“Trường Tư.” Lâm Trường Tư không nói lời nào, Lâm Cửu Gia cũng chỉ có thể mở miệng gọi y.
Lâm Trường Tư trong lòng tức giận, cơ bản là không muốn quan tâm ông, nhưng mà mười mấy năm giáo dục không cho y vi phạm quan niệm đạo đức tôn kính trưởng bối, vì vậy y chỉ có thể trầm mặc quay đầu.
“Tôi biết trong lòng cậu đối với tôi sinh ra oán hận, nhưng mà mọi việc đều có cái giá của nó, năm đó lúc tôi cứu cậu, thì đã sớm nói rõ từ sớm, tôi và Hứa Gia nhà cậu cũng đã làm xong điều kiện.” Lâm Cửu Gia liếc mắt nhìn Lâm Trường Tư một cái, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa tính như thế nào thì cậu cũng là người có lời, bởi cậu đã vô lo vô nghĩ nhiều năm như vậy… Cậu căn bản không cần cảm thấy bản thân chịu quá nhiều ủy khuất.”
Lâm Trường Tư lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, miệng hết khép lại mở cuối cùng nhịn không được phát ra thanh âm khàn khàn cãi lại: “Trước kia ông cũng không nói sau khi minh hôn thì phải cùng quỷ…” Câu nói kế tiếp bị chặn lại ở trong họng, y căn bản là không nghĩ sẽ nói ra cái từ kia.
Y không cần nói hết câu thì Lâm Cửu Gia cũng biết ý của y muốn nói là gì, khuôn mặt già nua của ông hiện lên thần sắc trịnh trọng: “Nếu đã gả vào Lâm Trang của chúng ta, thì cùng trượng phu làm phu thê chi lễ là chuyện bình thường, làm sao cần tôi giải thích.

Cho dù tính là trước đây tôi có nói đến chuyện này, thì cậu cảm thấy ba mẹ của cậu sẽ từ chối sao?” Lâm Cửu Gia lộ ra nụ cười chắc chắn.
Lâm Trường Tư ấp úng không nói, quả thật, dưới tình huống như vậy, thì chỉ cần giữ được mạng của y, bất kể là điều kiện gì, ông nội, bà nội, ba mẹ đều sẽ không chút do dự mà đồng ý, giống như lời mẹ đã từng nói, chỉ cần còn sống là còn có khả năng, còn có hi vọng.
Lâm Cửu Gia nhìn biểu tình của y, cũng biết là đã thuyết phục được y.
Ông chống cây trượng đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời rộng lớn nở một nụ cười: “Bây giờ, tôi sẽ lấy lại thù lao tương ứng cho việc làm cậu sống an an ổn ổn trong mười tám năm qua, hiện tại, là lúc cậu cần phải trả giá.”
“Ông nói.” Lâm Trường Tư tiếp lời.
“Không gấp.” Lâm Cửu Gia đi đến mép giường cười, tiếp tục hỏi: “Còn mấy ngày nữa là đến tết, qua năm cậu sẽ mười tám, chờ đến tháng tư là chính thức sinh nhật lần thứ 18 của cậu đúng không?”
Lâm Trường Tư cũng không biết ông ta có ý định gì, nhìn chằm chằm vào Lâm Của Gia nửa ngày, y – một con người tuổi trẻ ngây ngô, quan sát một lão hồ ly gian manh tự nhiên là sẽ nhìn không ra được chuyện gì, vì vậy chỉ có thể gật đầu, xác nhận.
Lâm Cửu Gia sờ sờ đầu y: “Dù sao cậu cũng được tôi nhìn lớn, tôi cũng không muốn làm khó cậu, quy củ xuất gia ba ngày rồi mới hồi môn cậu cũng không cần phải tuân thủ, chờ đến lúc cậu dưỡng tốt thân thể, thì tôi sẽ cho cậu quay về Hứa Gia ăn tết.”
Lâm Trường Tư vừa nghe thấy, thì đôi mắt ngay lập tức tỏa sáng.
“Trước tiên cậu khoan hãy vui vẻ, tôi còn chưa nói xong.” Lâm Cửu Gia tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi cho cậu một năm ăn tết vui vẻ, nhưng mà trước khi khai giảng năm học tháng 2 thì cậu phải đến đây một chuyến, cho chú hai của cậu, à không, là tảo mộ cho trượng phu của cậu, đến khi đó tôi còn có chuyện phải giao lại cho cậu.”
“…..” Trượng phu?! Lâm Trường Tư châm biến, muốn một đại nam nhân như y nhận một nam nhân khác là trượng phu có phải là quá buồn cười rồi không? Y không phải là nữ nhân, bị thượng một cái thì sẽ nhận mệnh.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng mà y cũng không chống đối mà nói ra, trong lòng tính toán trước tiên làm Lâm Cửu Gia phóng y về nhà cái đã, cho nên nhanh chóng gật đầu: “Được, một lời đã định.”
“Vậy cậu nghĩ ngơi cho tốt, tôi gọi nha đầu đến hầu hạ cậu, sáng mai tôi sẽ phái người đưa cậu về.” Lâm Cửu Gia cũng biết ý nghĩ của y, cũng hiểu rõ muốn thay đổi suy nghĩ của y không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên cũng không tiếp tục nhiều lời vô ích, mà chỉ dặn dò thêm một vài câu, rồi đi ra ngoài.
Lát sau có một nha đầu đến đây hầu hạ Lâm Trường Tư rửa mặt ăn cơm, còn làm người nấu nước hầu hạ y tắm rửa.
Đương nhiên Lâm Trường Tư sẽ không để nha đầu thay y tắm rửa, vì vậy một hai đều phải hạ lệnh đuổi nàng ra ngoài.
Sau khi ăn cơm xong, lại nghĩ ngơi thêm chốc lát, hiện tại y đã hồi phục lại một chút sức lực, cố gắng bò vào trong thùng tắm, sau đó động cũng không muốn động.
Thân thể trần trụi ngâm mình ở trong làn nước ấm, chiếc gương đồng được thay thế cho tấm bình phong trước đây phản chiếu nửa thân trên của y, cần cổ trắng nõn rải rác những dấu chấm đỏ, hai cái hồng nhũ trước ngực cũng đã bị làm trầy, không cẩn thận chạm vào nước một cái thì sẽ vô cùng đau đớn, màu sắc cũng biến thành hồng đậm, lộ ra vài phần kiều diễm.
Lâm Trường Tư nằm trong thùng tắm, nhìn nóc trần nhà đến ngây ngốc, toàn thân của y đều đau đến nhức nhối, căn bản là không muốn nhúc nhích, từ nhỏ y đã sống trong nhung lụa, tính tình còn mang theo kiêu ngạo, hiện tại chỉ cần y nhắm lại đôi mắt thì sẽ nhớ đến hình ảnh dâm mỹ đêm qua, như vậy y liền không thể ngủ ngon, ủy khuất đến muốn rơi lệ.
Thế nhưng lý trí kiên cương vẫn là làm y nghẹn lại nước mắt, tùy tiện cầm lấy khăn tắm lau chùi hạ thân, sau đó lấy khăn bọc lại cơ thể đi lên giường, nằm bất động.
Có thể là vì trong lòng tích trữ quá nhiều thứ, cho nên nửa đêm y lại sốt cao, mời lang trung đến đó xem xét, cuối cùng vẫn là nói ra nguyên nhân: “Tâm tư tích tụ, lòng dạ của y không như người ngoài rộng rãi, vẫn là cố gắng bảo trì tâm tình vui vẻ của y.”
Lâm Cửu Gia cũng không còn cách nào khác, nghĩ cũng biết để cho Lâm Trường Tư ở lại Lâm Trang điều dưỡng nhất định sẽ không tốt lại, cứ nghĩ đến việc y phát sốt….
Buổi sáng Lâm Cửu Gia vẫn là cho người đem y quay về Hừa Gia.
Chỉ mới hai ngày, đứa con rời nhà còn rất tốt đẹp, trở về thì đã hôn mê bất tỉnh, Hứa Gia đối với Lâm Trang tràn đầy tức giận, đối với thủ vệ Lâm Trang đến đây cũng không khách khí, mấy vị thanh niên kia cũng tự biết đuối lý, sờ sờ cái mũi thức thời rời đi.

Ba Hứa nhanh chóng chạy nhanh đến phòng y tế mời bác sĩ về nhà, tây y cùng trung y kiểm tra tự nhiên có chỗ không giống, lão nhân cởi quần áo của Lâm Trường Tư ra, nhìn thấy dấu vết loang lổ ở trên người đối phương là biết đã xảy ra chuyện gì, ở chỗ tư mật còn trông thấy dấu cắn ghê người, lão nhân thở dài một hơi, giúp y mặc lại quần áo.
Hứa gia đứng ở bên cạnh trông thấy rõ ràng, sắc mặt nhóm người trắng xanh đan xen, mẹ Hứa khắc chế xúc động không cho bản thân rơi lệ.
Không nghĩ cũng biết Lâm Trường Tư đã gặp phải chuyện gì, minh hôn vì sao lại có hành phòng?! Lâm Trang kia cuối cùng là ra sao!
Hai mắt mẹ Hứa đỏ bừng, nhịn không được đi đến Lâm Trang hỏi chuyện, mẹ Hứa sau khi đối diện với Lâm Cửu Gia xong thì tuyệt vọng quay về, ngoài ra còn bị lời nói của Lâm Cửu Gia kích thích đến choáng váng.
Nàng không nghĩ đến, nhi tử gả đi không chỉ là một cái minh hôn, mà còn là một con quỷ chân thật tồn tại.
Bên này Lâm Trường Tư vẫn còn hôn mê, bác sĩ cho vài viên thuốc hạ sốt, dặn dò Hứa gia cẩn thận chăm sóc y, sau đó thở dài mà rời đi, người già như ông tin vào mệnh số, nếu như Trường Tư có mệnh số như này, thì muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Chờ Lâm Trường Tư lần nữa tỉnh dậy, thì mặt trời đã ngã về tây, y vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy nhóm người ba Hứa mẹ Hứa, y vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì bà nội Hứa đã đem một chén nước tới, uy y một ngụm nước: “Bé ngoan, có chỗ nào không khỏe?”
Lâm Trường Tư vừa nghe thấy thanh âm này, sóng mũi cay cay, nhịn nửa ngày mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nghẹn ngào nói: “Không có, chỉ là đói bụng, muốn ăn bánh bao cua* bà làm.”
(Thuộc bánh bao nước, có nhân lỏng.)
“Nhóc thúi, vừa mới tỉnh lại thì đã biết cách làm bà nội khó xử.” Mẹ Hứa miễn cưỡng cười vui, vô cùng sủng nịch vỗ vào đầu của y.
“Ài, bé ngoan của bà muốn ăn cái gì, thì bà đều sẽ làm cho, muốn ánh trăng trên bầu trời, bà nội cũng sẽ hái xuống cho con, ai bảo con là cháu ngoan của bà.” Bà nội Hứa cười nói, yêu thương sờ vào đầu của y.
“Bà nội, con không còn là đứa nhỏ ba tuổi, con đã lớn rồi!” Lâm Trường Tư khẽ cười, cảm giác sủng nịch này làm cho tâm y ấm áp vô cùng, cũng nhịn không được chua xót.
“Lớn bao nhiêu thì cũng là bảo bối của bà!” Bà nội Hứa cùng y cười đùa thành một đoàn.
Người một nhà nói nói cười cười, cuối cùng Lâm Trường Tư cũng đã vui vẻ trở lại.
Tuy rằng Hứa gia đã biết chuyện xảy ra ở trên người Lâm Trường Tư, thế nhưng cuối cùng cũng không hỏi cho rõ ràng.
Người một nhà ăn ý kiêng dè sự kiện kia, cùng nhau trải qua sinh hoạt vui vui vẻ vẻ.
Vài ngày trôi qua, thân thể Lâm Trường Tư cũng đã khỏi hẳn, tựa như đã quên sự kiện kia, người một nhà cùng nhau vui vẻ đón mừng năm mới, không đến bao lâu thì đã đến ngày khai giảng nhập học..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.