Quỷ Phi Trọng Sinh: Ai Dám Đụng Đến Phu Quân Ta

Chương 11: Tẩu hỏa nhập ma




Mắt thấy Quỷ lão đầu lén lén lút lút biến một đống Quỷ ra xung quanh Mai Uyển. Lại có ý đồ tới gần Linh Thứu, Quỷ Hỏa hai mắt đột nhiên biến thành đỏ chót, muốn ra tay xử lý Quỷ lão đầu lớn mật trước mặt. Nhưng sau đó liếc mắt nhìn Linh Thứu đang tu luyện bên cạnh, dừng lại một chút, cuối cùng lộ ra một đạo lực bao trùm thân ảnh, ý đồ muốn dọa Quỷ lão đầu, tiếp theo còn đứng ở bên Linh Thứu muốn bảo vệ nàng.
Quỷ Băng nhìn Quỷ Hỏa, cũng không có ý định động thủ, chỉ là thoáng ngẩn người, hai mày còn nhíu lại. Phải nhớ rằng, trong ký ức của hắn, Quỷ Hỏa ở trước mắt so với hắn còn lạnh lẽo hơn, hắn dù sao cũng quá lười nói chuyện, còn Quỷ Hỏa từ trong xương khung tản ra hơi thở lạnh lẽo vô cùng, hai người là bạn nối khố, không chỉ thấy Quỷ Hỏa ra tay hù dọa Quỷ lão đầu, mà hắn nhận ra Quỷ Hỏa đối với Linh Thứu hết sức che chở, đối đãi với nàng rất tốt.
Đáng thương, Quỷ lão đầu đột nhiên cảm nhận được bản thân không thể nói chuyện, còn không thể động đậy. Ông là quỷ ở thế gian, hầu như ác tà gì cũng đã nhìn thấy, đôi khi ông còn có thể chỉnh đốn người khác. Bây giờ bản thân đột nhiên bị nhốt lại, làm ông thật sự quá kinh ngạc. Nhưng cho dù ông thật sự kinh ngạc, cũng không tránh khỏi một tia khủng hoảng và nghi hoặc nhìn về phía người vừa xuất chiêu. Không, không phải là người, mà là Quỷ. Lúc này ông mới chú ý về một nam một nữ đứng bên gốc. Quỷ lão đầu thầm chắt lưỡi hai cái, nhìn một nam một nữ kia chắc là hộ pháp của Nữ Oa kia.
Kỳ lạ, đầu tiên phải nói tới, là Quỷ tại sao đi làm hộ pháp của một con người? Liền nói một nam một nữ, biến thành hai con Quỷ. Tuổi nhìn cũng trẻ, mà đã thành Quỷ, làm cho không gian bên trong căn phòng trở nên quỷ dị ngột ngạt. Ông dù sao cũng là nhân gia, chưa kịp ra tay đã bị khống chế, tức là hai con Quỷ  trước mặt là đại cường Quỷ hay sao?
Quả thật, mặc kệ là người hay quỷ, đều là sóng sau đẩy sóng trước, Quỷ lão đầu thầm nghĩ, lại nhịn không được tiếp tục than thở. Nhìn Quỷ Băng và Quỷ Hỏa ánh mắt đều rất ao ước ghen tị, lại u oán cực kỳ. Sau đó, trong mắt Quỷ lão đầu lóe lên một tia sáng, à, ông phát hiện ra một điều, chắc chắn sau này cuộc sống sẽ không còn tẻ nhạt nữa. Ông nhìn Quỷ Băng và Quỷ Hỏa, sau lưng cảm thấy một luồng cảm giác mát mẻ.
Nhưng những điều này, Linh Thứu đều không biết. Giờ khắc này, nàng đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, một thế giới xung quanh đều một màu đen kịt, giống như bị ám nguyên tố bao vây tạo nên vậy.  Mà nàng lại ra sức thu nạp Ma ám nguyên tố, cố gắng thu dọn và khống chế chúng nó. Nhưng mà những nguyên tố kia không ngừng áp lại gần nhau, khiến cho chúng nó trở nên chặt chẽ vững chắc.
Nói đến thật buồn cười, toàn bộ thế giới này lớn như vậy, tất cả mọi người nhìn nàng đều là như khí, như cát đá dưới đất, chỉ có duy nhất một mình Mộ Hàn, lại đối với nàng như trân như bảo.
Nếu người nàng gặp đầu tiên ở kiếp trước, là hắn, thì thật tốt biết bao, như vậy nàng sẽ không vì lầm lỡ mà giết chết hắn, cũng không cần đối mặt với vận mệnh khắc nghiệt kia. Nếu như vận mệnh trong đời này, đều  có thể do bản thân định đoạt, thì nhân sinh không còn đau khổ, mất mát nữa, không phải sao?
Hồi tưởng lại những chuyện nàng đã làm với Mộ Hạn, lại nghĩ Mộ Hàn trước khi chết còn nhìn nàng cười khổ, đau lòng cùng hối hận đan xen, đè chặt trái tim nàng. Linh Thứu lúc này hơi thở hỗn loạn, không ổn định. Hô hấp dần gấp gáp, quay đầu nhìn Quỷ Băng, Quỷ Hỏa trở nên căng thẳng. Hai người họ bắt đầu vội vã cố gắng bảo vệ linh hồn Linh Thứu, chậm rãi động viên nàng phải hết sức bình tĩnh.
Một hồi lâu sau, Linh Thứu bắt đầu ổn định, Quỷ Băng và Quỷ Hỏa truyền vào bên trong linh lực của họ cho nàng, lúc này, mọi thứ dần trở nên bằng phẳng như cũ. Linh Thứu mê man mở mắt ra, trên trán còn chút mồ hôi hột.
“Chủ nhân, không sao chứ?” Quỷ Băng nhìn Linh Thứu, hai mắt đều là âu lo hỏi.
“Hả? Ta làm sao?” Nàng cảm nhận được nguyên tố bên trong thế giới không ổn định, rồi bỗng rối loạn, nàng không khống chế được mà thoát ra.
Quỷ Băng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, không có gì bất trắc là được rồi, sau đó vừa cung kính, vừa có thâm ý bên trong lời nói, nhìn Linh Thứu, mở miệng: “Chủ nhân, vừa nãy ngài tu luyện, lại có một chút phân tâm, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma,”
Linh Thứu sửng sốt, không khỏi cúi đầu cười khổ, Mộ Hàn từng nói nàng là yêu tinh, mê hoặc tâm thần của hắn, không ngừng ở trong lòng dằn vặt hắn, có thể từ khi hắn chết trong tay nàng, hắn cũng đã như vậy, từng bước từng bước làm nàng trở nên đau khổ, dằn vặt. Nàng không có cách nào quên hắn, không có cách nào không nghĩ tới hắn, còn Mạc Hàn, thì không nhớ nàng là ai nữa rồi.
Ai nói nàng không có tẩu hỏa nhập ma, trong lòng nàng đã sớm tâm thần bất định mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.