Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 97: Người Huynh Ấy Thích Là Ngươi






“Ngươi vừa nói cái gì?” Mặc Thanh thoáng chốc không thể tin nổi, một lúc sau mới kinh ngạc hỏi lại.
“Sư phụ của ta tên Thẩm Nguyên, ngươi ở Sương Phong lâu chắc hẳn cũng biết, ông ta chính là sư huynh của sư phụ ngươi cũng là sư bá của ngươi, ta chính là đệ tử duy nhất của ông ta.” Lâm Du Nhiên nhìn lướt qua Dư Phong đang nằm trên đất lại nhìn Mặc Thanh, khóe môi hơi nhếch lên thản nhiên nói:
“Ngươi không biết ta, nhưng ta thì biết ngươi từ rất lâu rồi.
Không chỉ ngươi, ta còn biết cả Dư Phong, thấy ngươi và hắn bên nhau...!sư huynh này thật sự rất vui mừng.”
Mặc Thanh không hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lâm Du Nhiên, y thử lục lọi kí ức về sư bá Thẩm Nguyên này.
Trước kia khi còn ở môn phái quả thật từng nghe đệ tử khác nhắc đến, hơn nữa nghe kể rằng, quan hệ giữa sư phụ và sư bá này rất thân thiết.
Nhưng không biết vì sao đột nhiên Thẩm Nguyên đọa ma trở nên điên dại bị trục xuất khỏi sư môn, từ đó không còn rõ tung tích.

Mặc Thanh nghi hoặc nhìn Lâm Du Nhiên hỏi: “Cho dù ta với ngươi cùng xuất thân từ Sương Phong thì liên quan gì đến việc ngươi muốn hại ta?”
“Không liên quan?” Lâm Du Nhiên đột nhiên bật cười tiến lại gần Mặc Thanh, đáy mắt ngập tràn oán hận quát lên:
“Nếu không phải năm xưa Tống Minh mang ngươi về, có lẽ ta cũng không rơi vào bước đường ngày hôm nay! Mặc Thanh, thật ra ta rất hận ngươi, thay vì khiến ngươi lập tức chết thảm ta lại muốn ngươi ngày ngày sống trong thấp thỏm lo sợ bị kẻ khác đuổi giết, bị mọi người thân xung quanh xa lánh.”
Mặc Thanh không hiểu nguyên do nhíu mày, Lâm Du Nhiên lại khẽ cười nói: “Ngươi buông tay chịu trói đi rồi ta từ từ kể cho ngươi nghe.”
Bàn tay Mặc Thanh siết chặt.
“Ngươi không chịu cũng được, Dư Phong ở đằng kia, ta có rất nhiều cách để hành hạ hắn khổ sở.”
Lâm Du Nhiên vừa nói vừa giơ tay lên hạ lệnh, thuộc hạ của gã lập tức lôi ra một cây roi sắt, Mặc Thanh hoảng sợ vội ném kiếm xuống dưới đất, gằn giọng nói: “Ta làm theo ý ngươi, Dư Phong không liên quan đến chuyện này, ngươi mau thả huynh ấy ra.”
Hắc y nhân đứng bên cạnh tiến lên bẻ tay Mặc Thanh ra đằng sau trói chặt lại.
“Hiện tại chưa phải lúc.” Lâm Du Nhiên nói, gã tiến đến gần nâng cằm Mặc Thanh đánh giá: “Cũng rất là ưa nhìn, thảo nào khiến hết Dư Phong rồi đến Doãn Tình can tâm tình nguyện chết vì ngươi.”
“Lâm Du Nhiên, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?!”
Mặc Thanh vùng ra tránh cánh tay của gã, đôi mắt tràn đầy lửa hận, nhưng lời nói của y chẳng khác gì gió thoảng qua tai, Lâm Du Nhiên từ đầu đến cuối không để ý, ánh mắt Lâm Du Nhiên thoáng trầm xuống như nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia, gã bình thản nói:
“Thực ra ta hơn ngươi một tuổi, trước khi ngươi đến ta luôn sống trên núi Thái Phong.”
Núi Thái Phong nằm cạnh phái Sương Phong, nơi đó rất ít người lai vãng, là nơi thanh tịnh thích hợp cho đệ tử tu luyện.
Sư phụ của Lâm Du Nhiên –Thẩm Nguyên cũng không ngoại lệ, ông ta dẫn theo một đệ tử là Lâm Du Nhiên sống ở đó tu hành.
Thẩm Nguyên đối với Lâm Du Nhiên không phải là tốt nhưng cũng không đến nỗi, nhưng từ khi Mặc Thanh xuất hiện, mọi thứ như dần lệch khỏi quỹ đạo.
Thẩm Nguyên rất thông minh, sau khi Dương gia xảy ra chuyện dù Tống Minh đợi một thời gian sau mới đưa Mặc Thanh trở về nhưng ông ta vẫn nghi ngờ thân thế của y.
Sức mạnh của Thiên Ma Nhãn khiến bao người thèm nhỏ dãi và Thẩm Nguyên cũng là một trong số đó, ông ta ngày đêm chất vấn tìm Tống Minh truy hỏi, và sự thật không khác suy đoán là mấy, Mặc Thanh chính là huyết mạch của Dương gia.
Biết được bí mật này Thẩm Nguyên trở nên điên dại, ngày ngày tìm cơ hội cướp Mặc Thanh từ chỗ Tống Minh.

Nhưng trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, không biết Thẩm Nguyên giở trò gì mà ngay cả bản thân cũng đọa ma đến mức bị đuổi khỏi phái Sương Phong, Lâm Du Nhiên khi đó còn nhỏ chưa biết gì, chỉ có thể theo Thẩm Nguyên xuống núi.
Sau khi rời khỏi, tính tình của Thẩm Nguyên ngày càng tệ, điên cuồng tìm cách chế tạo ra Hắc Linh Phù đợi một ngày nào đó đánh bại Tống Minh đoạt Thiên Ma Nhãn.
“Ngươi không biết khi ta còn nhỏ nghe cái tên Mặc Thanh, Mặc Thanh đến phát ngán.
Cứ mỗi lần lão già Thẩm Nguyên đó luyện không thành Hắc Linh Phù lại đem ta ra trút giận, lão ta muốn đoạt Thiên Ma Nhãn nhưng không có đủ khả năng tại sao lại đổ lên người ta?”
“Ta hận Thẩm Nguyên lại càng hận ngươi, nhất là khi nhìn thấy ngươi sống ở trên Sương Phong tự do tự tại ta càng hận! Nếu ngươi không xuất hiện ta cũng có thể sống yên bình ở đó! Ta tự lập lời thề, rồi có một ngày ta đoạt lấy mọi thứ để những kẻ từng tổn thương ta sống không bằng chết, khiến ngươi chịu khổ sở như ta từng chịu!”
“Đó đều là do Thẩm Nguyên tự làm tự chịu không liên quan đến ta.” Mặc Thanh phản bác.
Lâm Du Nhiên như nghe chuyện gì khôi hài lắm bật cười.
“Vậy còn ta, lúc đó ta đã làm gì sai?”
Lâm Du Nhiên để tay sau lưng hờ hững nói: “Hơn nữa ngươi có biết là Thẩm Nguyên thành ra như vậy nhưng câu nói nhiều nhất là gì không? Thẩm Nguyên nói ông ta bị Tống Minh hại, năm đó trưởng môn của Sương Phong vốn giao cho Thẩm Nguyên, ngươi nghĩ chỉ vì Thiên Ma Nhãn mới khiến ông ta điên thành như vậy?”
“Ngươi đừng hòng nói xấu sư phụ ta!” Mặc Thanh tức giận quát lên.
Lâm Du Nhiên bật cười cũng không nói rõ nguyên do hỏi lại: “Giờ ngươi đã biết vì sao ta hận ngươi chưa?”
Có đôi khi bản thân không làm gì, chỉ là sự xuất hiện của một người thôi cũng thay đổi số phận của một người khác.
Mặc Thanh trầm mặc không đáp, y biết không phải là do sự xuất hiện của y mà là do Thiên Ma Nhãn, nhưng mà người Lâm Du Nhiên hận vẫn là y.
“Vậy Thẩm Nguyên đâu?”
“Bị ta giết rồi.” Mặc Thanh kinh ngạc nhưng vẻ mặt Lâm Du Nhiên lại rất bình tĩnh, xoa nhẹ hai tay như kể một chuyện không liên quan đến gã.
“Năm mười ba tuổi, chính tay ta đã giết ông ta.
Đâm trọn vẹn một trăm mười chín nhát dao, ngươi không biết khi ấy thân thể lão ta nát đến mức ta suýt không nhận ra nữa luôn ha ha.”

Vừa nói Lâm Du Nhiên vừa nở nụ cười vặn vẹo khiến người khác sởn gai ốc, nhưng sắc mặt gã lại đột nhiên trầm xuống.
“Ta không biết bản thân kiếp trước đã tạo nghiệp chướng gì mà lại xui xẻo như vậy, cha mẹ không cần ta, sư phụ mà ta luôn kính trọng coi ta như rác rưởi mà đánh đập, xung quanh cũng không một ai tốt với ta, trên đời này người tốt với ta nhất chắc chỉ có một mình hắn…”
Lâm Du Nhiên không nói rõ ‘hắn’ là ai nhưng Mặc Thanh cũng đủ hiểu, y rũ mắt xuống lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi giết huynh ấy rồi.”
“Phải, hắn cũng chết rồi.
Trên thế gian này cũng chỉ còn một mình ta.” Lâm Du Nhiên đột nhiên lao đến bám chặt lấy bả vai Mặc Thanh gấp gáp nói:
“Không phải hắn là sư huynh của ngươi sao? Hắn vì cứu ngươi mới chết, ngươi mang Thiên Ma Nhãn cho ta, ta sẽ cứu hắn sống lại!”
Mặc Thanh nhìn Lâm Du Nhiên như vậy không khỏi bật cười chế nhạo: “Ngươi muốn cứu sư huynh? Ta có nghe nhầm không? Sư huynh vì ngươi mà chết, chính tay ngươi hại chết huynh ấy, giờ ngươi lại nói muốn cứu sư huynh?!”
“Không phải!” Lâm Du Nhiên đột nhiên đẩy ngã Mặc Thanh xuống đất gào lên:
“Người hại chết hắn là ngươi mới đúng, từ đầu đến cuối đều là do ngươi! Ta vốn dĩ không có ý định hại hắn, nhưng hắn vì ngươi mà cố gắng phá vỡ Hắc Linh Phù trên người, lại vì ngươi mà đỡ một kiếm.
Ta nói ta thích hắn nhưng hắn từ đầu đến cuối luôn lảng tránh ta, không muốn gặp mặt ta, nhưng hắn lại rất tốt với ngươi, vì cớ gì, vì cớ gì cơ chứ?”
Đôi mắt Lâm Du Nhiên đỏ rực lên chỉ vào mặt Mặc Thanh oán hận nói: “Nếu ngươi không xuất hiện, người được hắn quan tâm nên là ta, người được hắn yêu nên là ta! Ngươi có gì tốt hả Mặc Than, thứ gì cũng vô dụng, cái gì cũng không biết, tại sao hết người này đến người khác đều thích ngươi?”
“Ngươi sai rồi...!sư huynh không hề thích ta.” Mặc Thanh nhắm mắt lại giọng khàn khàn nói:
“Trước kia có một lần sư huynh hỏi ta, ngoài huynh ấy ra ai thích hợp làm trưởng môn nhất, lúc đấy ta còn không hiểu sư huynh có ý gì, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy huynh ấy đã từng lựa chọn muốn ở bên ngươi.”
“Sư huynh ta giỏi như vậy sao có thể dễ dàng để ngươi khống chế? Là huynh ấy tin tưởng ngươi, không nghĩ ngươi sẽ ra tay với huynh ấy, từ đầu tới cuối người sư huynh thích đều không phải là ta… mà là ngươi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.