Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 93: Ta Thực Sự Rất Sợ






Khi Dư Phong trở lại, đập vào mắt hắn là cảnh tượng Mặc Thanh điên cuồng tự làm thương bản thân, hai mắt y đỏ rực như máu, bao nhiêu đồ vừa mới mua về đều bị hắn ném vung vãi sang một bên.
Dư Phong hốt hoảng lao đến giữ chặt người Mặc Thanh lại.
“Mặc Thanh ngươi làm cái gì vậy?!”
Đáp lại Dư Phong là một cú đánh đột ngột, Mặc Thanh quay phắt người lại, dùng tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Không biết từ đâu y có sức mạnh kinh người, vẫn gương mặt của đó nhưng giọng nói lại mang đầy sát khí.
“Ta giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!!!”
“Mặc Thanh—”
Dư Phong ngạt thở giãy giụa muốn gỡ tay Mặc Thanh ra, nhưng sức lực quá lớn trong phút chốc hắn không thể thoát khỏi, gương mặt đỏ bừng lên vì ngạt thở.
Bỗng tầm mắt Dư Phong dừng lại ở ba quyển kinh thư dưới đất, hắn nhớ đều đã đặt chúng xuống tận cùng, vì trong phút chốc Mặc Thanh chưa cần dùng đến, vậy mà hiện tại chúng xuất hiện ở đây còn tận ba quyển.
Lại nhìn trạng thái của Mặc Thanh hiện tại, như nhận ra gì đó, Dư Phong hốt hoảng mở trừng mắt không thể tin lắp bắp hỏi:

“Không lẽ ngươi…”
Dư Phong còn chưa kịp nói hết câu, Mặc Thanh đã dùng sức siết chặt tay lại, bàn tay y nổi đầy gân xanh, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Mặc Thanh dùng sức ném Dư Phong ra xa, lưng của hắn đập thẳng lên vách gỗ, căn nhà tranh vốn đơn sơ, chịu lực lớn như vậy chẳng mấy chốc bức tường đổ nát.
Mặc Thanh không ngừng gào thét vung tay loạn xạ, Dư Phong loạng choạng đứng dậy ôm lấy y gào lên.
“Mặc Thanh ngươi tỉnh lại, là ta đây, là ta đây mà!”
Nhưng Mặc Thanh như không nghe thấy, lần nữa đẩy hắn ra vùng chạy ra ngoài, y tự giật mạnh lấy tóc gào thét:
“Các ngươi đều phải chết! Ta phải giết các ngươi.
A a a a!”
Đột nhiên Mặc Thanh đi chậm lại rồi ngã gục xuống.
Dư Phong hốt hoảng vội ném khúc gỗ trong tay ra ôm lấy y vào lòng.
“Mặc Thanh, Mặc Thanh!”
Dư Phong run run sờ lên mặt Mặc Thanh, xung quanh y như bị bao bởi một làn khói đen mờ ảo, sắc mặt tái nhợt, máu từ trong tai chảy ròng xuống, hơi thở yếu ớt như có thể ngừng bất cứ lúc nào.
Dư Phong vội vàng bế Mặc Thanh vào trong phòng đóng chặt cửa lại, hiện tại hắn cũng đang rất rối nhưng vẫn cố ép bản thân phải trấn tĩnh, nếu hắn cũng không chống đỡ được thì ai cứu y đây.
Dư Phong cắn rách đầu ngón tay, vẽ một đường lên trán Mặc Thanh, máu từ tay hắn không ngừng chảy xuống, để lại giữa mi tâm của y một dấu ấn đỏ.
Dư Phong đặt Mặc Thanh ngồi trên giường, hắn thì ở đằng sau bắt đầu vận khí giúp y đả thông kinh mạch.
Quá trình này thực sự mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn khó chịu, ngay cả Mặc Thanh đang bất tỉnh hai mày vẫn không ngừng nhíu lại.
Qua một hồi lâu trán Dư Phong cũng thấm đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống nhưng hắn không màng để ý.
Dư Phong cứ thế giúp Mặc Thanh giải trừ ma khí, đến khi sức lực của hắn cũng như cạn kiệt, không chịu nổi nữa mới nặng nề thu tay lại.
Dư Phong loạng choạng suýt nữa ngã gục nhưng vẫn cẩn thận đỡ Mặc Thanh nằm xuống, hắn mệt mỏi dựa lưng vào tường, ánh mắt đau xót nhìn Mặc Thanh.

Hiện tại ma khí trên người y đã bớt nhưng vẫn còn rất yếu, máu từ bên tai trước đó đã đóng thành vẩy, dù không còn nguy hiểm nữa nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Dư Phong vẫn không ngừng ào đến.
Khoảnh khắc nhìn thấy y trở thành như vậy, trời mới biết hắn hoảng sợ đến mức nào.
Cứ nghĩ đến nếu hắn về muộn thêm một chút y sẽ xảy ra chuyện, lòng hắn không khỏi quặn thắt, trách y liều mạng càng trách hắn không thể thay y gánh vác.
Dư Phong nâng tay run run sờ lên mặt Mặc Thanh, đôi mắt đã đỏ ửng nhưng từ đầu đến cuối nước mắt vẫn không hề rơi xuống, hắn hít một hơi thật sâu luyến tiếc nhìn y, dù biết y sẽ không nghe thấy nhưng vẫn ở bên cạnh trách cứ.
“Sao ngươi có thể ngốc như vậy, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao đây?”
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt y, từ khóe mắt đến sống mũi, rồi đến đôi môi mím lại nhợt nhạt thấy rõ.
Đây là người mà hắn yêu thương hơn hết thảy mọi thứ trên đời, thậm chí yêu hơn cả bản thân hắn.
“Chẳng phải chỉ là pháp lực thôi sao? Nếu ngươi muốn thì nói với ta, ta cho ngươi là được chứ gì…”
Nói rồi Dư Phong khẽ mỉm cười cúi xuống đặt lên môi y một nụ hôn, nụ hôn thoáng qua nhưng chứa đựng tất cả nỗi niềm, hắn có thể trao y cả trái tim thì một chút pháp lực có đáng là gì.
***
Đau đớn kéo Mặc Thanh tỉnh dậy từ trong cơn mê man, y ngơ ngác một hồi lâu mới nhớ ra mọi chuyện trước khi mất đi ý thức.
Hình như là y quyết định tu luyện cả ba thuật pháp cùng một lúc, rồi không biết tại sao lại luôn có một sức mạnh khống chế làm y không thể nào tỉnh táo cho nỗi, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đau thế này hẳn là y vẫn chưa chết đi?
Mặc Thanh âm thầm thở phào một hơi, hối hận vì trước đó quá mạo hiểm, nếu y thất bại chẳng phải pháp lực cũng không có mà mạng cũng phải bỏ hay sao.
Mặc Thanh muốn ngồi dậy nhưng chân tay rã rời, một chút sức lực cũng không có, xương cốt mềm nhũn như bị đá đè qua, cử động một ngón tay thôi cũng thấy khó khăn.
Mặc Thanh nghiêng đầu nhìn sang mới phát hiện Dư Phong đang gục một bên, y cố hết sức thử cất tiếng gọi, cũng may cổ họng chỉ đau một chút không ảnh hưởng gì cho lắm.
“Dư Phong… Dư Phong.”
Phải đến tiếng thứ ba Dư Phong mới khẽ nhúc nhích, hắn vừa ngẩng mặt lên đã khiến Mặc Thanh hoảng hốt không thôi.
Sắc mặt Dư Phong nhợt nhạt còn hơn người bị bệnh lâu năm mới ngồi dậy, dưới mắt còn lộ ra một mảng thâm quầng.
Mặc Thanh hoảng hốt, chắc chắn vì lo lắng cho y mới thành như hiện tại, ân hận trong lòng càng sâu hơn, Mặc Thanh lí nhí nói:
“Xin lỗi… khiến ngươi lo lắng rồi.”
Dù sắc mặt hắn xấu nhưng vẫn miễn cưỡng nở ra nụ cười, Dư Phong nói: “Không sao đâu, ngươi tỉnh là tốt rồi, để ta đi lấy thuốc.”

Nói rồi Dư Phong vội vàng ra ngoài, ở trong phòng bước đi của hắn vẫn bình thường, nhưng vừa khuất sau cánh cửa hắn đã mệt mỏi chống tay lên tường, Dư Phong dừng lại lấy tay xoa nhẹ đầu, một lúc lâu sau mới bước đi tiếp.
Mặc Thanh ở trên giường thử cố ngồi dậy, lúc vừa mới tỉnh thân thể y thật sự đau, nhưng dường như trong người lại có một luồng khí rất lạ.
Thứ này chảy trong kinh mạch của y có thể cảm nhận thấy rõ, vừa tươi mát lại mạnh mẽ khiến y hồi phục rất nhanh, mặc dù không biết đó là gì nhưng y đoán nó không phải là thứ xấu, hơn nữa y còn có cảm giác bản thân có thể điều khiển chúng.
Không lẽ y đã thành công rồi?
Suy nghĩ này khiến Mặc Thanh không khỏi vui mừng, nếu thật sự thành công thì y không phí công vô ích rồi.
Mặc Thanh vội vàng nhìn mấy quyển kinh thư lăn lộn dưới đất, ánh mắt y ngưng lại một chỗ, qua hồi lâu đột nhiên quyển sách bay lên nằm gọn trong tay y.
Mặc Thanh vui mừng mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt vài tháng nay.
Đúng lúc này Dư Phong bước vào, y vội vàng khoe.
“Dư Phong nhìn này, trong người ta thật sự có pháp lực, ta làm được rồi!”
Dư Phong không trả lời, hắn chậm chạp ngồi xuống bên cạnh, Mặc Thanh lập tức phát hiện kỳ lạ thu lại ý cười nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Dư Phong nhìn y một hồi lâu cuối cùng mới run giọng nói: “Chẳng phải ta nhiều lần dặn ngươi không được luyện cùng lúc hai thuật pháp? Ngươi thì tốt rồi, dám luyện cả ba cùng một lúc luôn.”
Nhìn thấy sắc mặt của hắn tệ như vậy Mặc Thanh không khỏi chột dạ, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi… ta thực sự không khống chế được.
Nhưng mà ngươi xem, chẳng phải ta đã thành công rồi hay sao?”
Mặc Thanh cố gắng xoa dịu hắn nhưng qua hồi lâu Dư Phong vẫn không trả lời, đến khi y tưởng rằng hắn thật sự tức giận không để ý y nữa mới nghe thấy giọng khàn đặc cất lên.
“Trước khi ngươi làm chuyện gì suy nghĩ đến ta trước được không? Ngươi mạo hiểm như vậy đã từng nghĩ qua cảm giác của ta chưa? Khi trở về nhìn thấy ngươi trở nên như vậy… ta thực sự rất sợ.”
Mặc Thanh cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, lần đầu tiên y nhìn thấy Dư Phong lộ ra bộ dạng yếu đuối như vậy, bỗng chốc cả ngàn lời biện minh đều không thể thốt ra.
Dư Phong gục đầu xuống nhìn không rõ cảm xúc, nhưng giọng nói run rẩy thấy rõ, hắn nhắc lại:
“Mặc Thanh, ta thực sự rất sợ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.